Bội Sam hẹn gặp cô ở công ty giải trí Hoa Nhu.
Một lần nữa trở lại nơi này, cô không biết nên vui hay buồn đây.
Giờ cao điểm, xung quanh cảm tưởng rất vội vã. Trên dưới công ty, mỗi một nơi đi qua đều là ký ức cả một đời người. Có nghệ sỹ từng chạm mặt vô số lần, có đoàn đội từng cùng nhau đi qua không biết bao nhiêu mùa giải đầy thăng trầm trên thảm đỏ.
Giờ phút này lại lướt qua nhau, họ vẫn theo thói quen mỉm cười đầy xa cách.
Cô thuận lợi bước vào đây, là vì khi báo danh đã dùng cái tên “Bội Sam” đầy quyền lực để khai báo.
Mỗi ngóc ngách ở nơi này, dù có bắt cô nhắm mắt lại rồi chạy thành vòng cô cũng có thể dễ dàng làm được.
Bước vào thang máy chuyên dụng, bên trong đã có một vài nhân viên nội bộ cấp cao.
“Sếp thực sự rất tức giận, cho dù làm đủ mọi cách để tìm cô Đàm nhưng không hề thấy. Cứ như cô ấy đã bốc hơi khỏi thành phố này vậy.”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ? Nếu là mất tích bình thường...”
“Suỵt...”
Mấy người họ thấy Trình Doãn bước vào, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lại huých tay nhau ra hiệu im lặng, cuối cùng duy trì vẻ mặt ngạc nhiên dán trên người cô.
Trình Doãn thả tay vào túi áo da bên ngoài, chậm rãi bước vào trong, mũ áo che nửa mặt.
Lại nhìn theo hành động nhấn chọn tầng của cô, tầng 8?
Mấy người đảo mắt nhìn nhau, bắt đầu tò mò về thân phận của cô gái này. Tầng 8... chuyên khu bảo mật nhất tòa thành Hoa Nhu, dùng một câu để hình dung: “Người không phận sự, miễn vào!”
Đến tầng 7, cửa thang máy lại một lần nữa mở ra, đám người lần lượt rời khỏi. Cuối cùng chỉ còn một mình người phụ nữ với thân phận bí ẩn kia ở lại.
Không cần hỏi, Trình Doãn đương nhiên biết đám người kia nhắc đến ai.
Cô biến mất khi đang ở thời kỳ đỉnh cao, sạch sẽ không một dấu vết, kéo theo sự hoài nghi của dư luận, dấy lên cơn sốt bùng nổ trên khắp các diễn đàn lớn nhỏ.
Có người nói cô bị hãm hại, lại có người nói cô trốn tránh thực tế, ấp ủ âm mưu “tẩy trắng”; cũng có người nói cô đã phá sản, sớm đã bị tẩy chay khỏi làng giải trí.
Hết giả thiết này lại đến giả thiết khác, hai bên cắn xé nhau điên cuồng, dập rồi lại đốt, dường như chưa thể ngừng lại.
Đáng tiếc, nhân vật chính lại bặt vô âm tín, không một ai biết chính xác nguyên do là gì.
Ting một tiếng, cánh cửa hợp kim rộng mở, thanh âm ồn ã tứ phía tràn vào, rọi thẳng vào màng nhĩ.
Tiếng giày cao gót dẫm lên nền đá cẩm thạch, từ thang máy chuyên dụng bước vào tầng cơ mật của công ty.
Vô số ánh nhìn tò mò hướng về phía này.
Sau đó lại nhìn thấy Trình Doãn được thư ký của Bội Sam khép nép dẫn đi, một đường bước thẳng vào văn phòng Chủ tịch.
Xung quanh đều là những nhân vật lớn.
Trình Doãn nghiêng đầu, một tay cởi khẩu trang. Trong phút chốc, gương mặt trắng nõn kiều diễm lộ ra, làn môi căng mọng hơi mím nhẹ.
Khoảnh khắc làn mi cong cong khẽ rung lên, thế giới dường như bừng sáng, kéo theo một vài ánh mắt thất thần cùng đố kỵ.
Một vẻ đẹp tùy ý.
Bội Sam từ trong một căn phòng khác đi ra, theo sau còn có Đàm Triết, Trình Doãn bất giác đứng thẳng lưng.
“Đến rồi à?” Đàm Triết tháo chiếc kính bạc, gập gọn bỏ vào túi áo, nói với cô. “Ngồi đi.”
Đàm Triết không hề vòng vo mà trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Cô Trình, có lẽ những lời tiếp sau đây sẽ mạo phạm cô, nhưng thứ lỗi cho tôi phải nói thẳng...”
Trình Doãn vô cùng bình tĩnh tiếp nhận sự hoài nghi của Đàm Triết đặt lên người mình.
Tiếp sau đó, chiếc máy tính được đẩy về phía cô, một địa chỉ IP hiện rõ mồn một ngay trước mặt.
Là địa chỉ tài khoản mà cô xâm nhập vào tài khoản xã hội riêng của Đàm Ngư.
Tài khoản này do Bội Sam quản lý, trước kia là Đàm Ngư sử dụng, nhưng vài ngày trước hệ thống lại cảnh báo xâm nhập.
Chẳng trách Đàm Triết lại nghi ngờ cô.
“Cô biết điều này có nghĩa là gì không?” Bội Sam nói tiếp. “Đàm Ngư là nghệ sỹ cấp cao của chúng tôi, việc cô ấy mất tích không phải chuyện nhỏ. Nếu tôi không lầm, cô là người của Giai Thụy?”
Trùng hợp, thế này lại đúng ý cô.
Trình Doãn ngẩng đầu, trả lời khôn khéo. “Việc này giữa tôi và Giai Thụy không có liên quan, nhưng mà...”
Nói đoạn, Trình Doãn rút từ trong túi áo một chiếc hộp gỗ nhỏ, chiếc móc bạc le lói dưới ánh đèn, càng khiến nó trở nên bí ẩn hơn trong mắt người khác.
“... Thứ này là câu trả lời của tôi.”
Trình Doãn đặt chiếc hộp gỗ lên bàn, không nhanh không chậm bổ sung. “Đàm tiên sinh, thứ này không thể gấp gáp xem được. Nó được cài sẵn ngày tháng để tự động mở khóa, mong ông kiên nhẫn chờ đợi.”
Cô rời đi ngay sau đó, nhưng lại không nói là ngày nào.
Có lẽ vào một ngày không xa.
...
Trải qua tất cả những việc như vậy, từ đầu đến cuối, cô chỉ tìm duy nhất một mình Quách Bội để trút giận.
Ông ta mặc dù đã được người ta bảo lãnh, nhưng sớm muộn những bằng chứng chứng minh “tài năng” kinh doanh thối nát đó cũng sẽ đến tay cảnh sát.
Trình Doãn móc di động ra, vuốt nhẹ màn hình, rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Thiên Đổng nhảy lên hàng đầu.
Cô chạm nhẹ vào một cái, khung tin nhắn nhanh chóng hiện ra, là một tin nhắn thoại.
“Tiểu minh tinh, cứu lão tử!”
Nhét lại điện thoại vào túi xách, hoàng hôn sắp tắt, tiết trời lại chuẩn bị nổi giông bão.
Gió lạnh thổi qua, kéo theo vài giọt mưa rơi lộp bộp xuống nền đất, âm u hệt như tâm trạng của cô lúc này.
Trình Doãn trèo lên xe, vừa dứt lời với tài xế thì phía trước có người chặn lại.
Còi xe vang lên hai tiếng, đối phương không phải vô ý.
Cô ngẩng đầu, trong chốc lát cụp mắt xuống. “Dừng lại chút.”
“Cô Trình, trời sắp mưa rồi. Tôi ra ngoài giải quyết với người kia là được...”
Trình Doãn đã mở cửa xe. “Tôi đi xe đó.”
Hai đầu xe đối sát nhau, cửa xe phía trước đã tự động mở, còn có giọng phụ nữ truyền đến.
Là của Tô Tô.
“Cô Trình, Dụ tổng muốn gặp cô.”