Thâm Sơ

Chương 18: Chương 18: Anh muốn gặp em




Edit: Vi Yên | Beta: Ngư Nhi

Khương Sơ cúi đầu, hàng mi cong hơi run rẩy, hai tai đỏ lên, hận không có lỗ để chui xuống: “Không, không cần.”

Hứa Đình Thâm rất thích nhìn dáng vẻ này của cô, đôi môi ấm áp của anh chạm vào bên tai của cô, giọng khàn khàn: “Vậy làm ấm giường thì sao?”

Khương Sơ khẽ giật mình, tai đỏ tựa bị bỏng, khuôn mặt như sắp thiêu cháy: “Anh... Anh...”

Hứa Đình Thâm sợ cô bị dọa thế nên đứng thẳng người, đứng cách xa cô một chút: “Làm việc 24/24 gọi là tới... Lương được bao nhiêu?”

Khương Sơ không ngờ anh để bụng chuyện này, vô lực giải thích: “Tôi chỉ...”

Hứa Đình Thâm không muốn nghe cô nói dối: “Anh đắt lắm đấy, nếu em không thuê nổi thì làm thế nào đây?”

Mắt cô cứ nhìn về phía khác, nhận ra Hứa Đình Thâm cố ý trêu ghẹo mình thì nghĩ thầm không thuê nổi thì làm gì được, vì vậy dè dặt ngẩng đầu, nói: “Vậy... Vậy không thuê nữa.”

Hứa Đình Thâm “Ồ” một cái, vươn tay bóp chiếc cằm trắng nõn của Khương Sơ, “Còn dám quỵt nợ cơ à?”

“Không được à?” Cô hỏi lại.

Đôi mắt nai vô tội nhìn anh không chớp, đôi mi dài như quét vào tim anh, Hứa Đình Thâm bị cô nói cho á khẩu, trong đầu chỉ xuất hiện ý nghĩ “Em nói gì cũng đúng“.

“Được.” Hứa Đình Thâm cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Khương Sơ ngẩn ngơ, dường như thời gian đã dừng lại ở thời khắc này. Cô còn cảm nhận được hơi thở của anh đang bao phủ cả người cô rồi lại phai nhạt dần. Khương Sơ thở khó khăn, Hứa Đình Thâm lên tiếng: “Thu lãi trước.”

Cô bỗng hít thở không thông.

Tận lúc Hứa Đình Thâm đã rời đi, Khương Sơ vẫn không thể bình tĩnh nổi. Cô lăn lên giường, bên tai vang lên giọng Hứa Đình Thâm khi nói làm ấm giường, trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh khi đó... Khương Sơ chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp hơn một chút.

Hứa Đình Thâm có ý gì?

Khương Sơ nhắm mặt lại, nghĩ tới nghĩ lui rồi mơ màng ngủ lúc nào không biết. Hôm sau tỉnh lại khóe miệng vẫn còn mỉm cười, cô mơ Hứa Đình Thâm đang ngồi một mình trong phòng học, mưa rơi rả rích, không khí yên tĩnh nhưng rất ngọt ngào, khóe môi chàng trai mang ý cười, khuôn mặt dịu dàng đang viết gì đó.

Đoạn tiếp theo Khương Sơ không nhớ rõ lắm nhưng hình như là anh khoác áo cho cô, nghiêng mặt hôn lên môi cô. Cho dù chỉ là giấc mơ không chân thật, cô vẫn thấy xấu hổ nhưng lại động tâm.

Khương Sơ đặt tay lên tim, nụ hôn ngọt ngào còn sót lại trong mộng đang gặm nhấm lục phủ ngũ tạng, nó còn lan nhanh hơn bất kì loại độc dược nào.

Hứa Đình Thâm phát hiện Khương Sơ đang trốn tránh mình, dù trước kia cũng trốn tránh, ngay cả Trì Tinh cũng cảm thấy có gì không đúng: “Cậu lại bắt nạt Khương Sơ rồi à?”

Hứa Đình Thâm nhíu mày hơi suy nghĩ, tối qua không kìm lòng nổi nên hôn cô, “Xem như là thế đi.”

“Lại còn thế nữa.” Trì Tinh cạn lời, “Cậu đi theo đuổi nhưng lại nhiệt tình bắt nạt con gái nhà người ta thế? Đáng đời cậu độc thân.”

Hứa Đình Thâm híp mắt, người nào đó chưa từng yêu đương mà dám lên án anh, “Đúng đúng đúng, tôi đáng đời.”

Thiếu gia Hứa đột nhiên lại không đập cậu, Trì Tinh thấy không quen lắm, vừa nghĩ Hứa Đình Thâm vừa đập đầu vào đâu thì quả nhiên câu tiếp theo của cậu ta là, “Hôm qua Nghiêm Hi vừa về nước.”

Trì Tinh trợn mắt, hai chữ tưởng như bình thường lại như sấm sét vang bên tai, da đầu cậu run lên, hận không thể bỏ chạy lấy người: “Tôi mắc tiểu, tạm biệt.”

Hứa Đình Thâm khẽ cười, có người đến nói chuyện với anh, anh khi thì cúi đầu nghiêm túc lắng nghe, khi thì nâng mắt khẽ cười.

Khương Sơ lén nhìn anh, không ngờ lại bị anh bắt gặp. Cô chột dạ cúi đầu giả vờ như đang nói chuyện cùng người khác. Hứa Đình Thâm nhìn cô rất lâu, khóe miệng vui vẻ hơi phai nhạt.

Trần Niệm Niệm vỗ vai cô: “Mai là sinh nhật chị nhỉ? Mai phát live stream nhé, được không chị.”

Khương Sơ không tập trung lắm: “Ừ được.”

Hôm sau, Trì Tinh mua bánh sinh nhật rồi còn tặng một món quà chuẩn bị rất tỉ mỉ, trao cô một bó hoa hồng, cậu lặng lẽ hỏi Khương Sơ: “Tôi có đối xử với cô tốt hơn Hứa Đình Thâm không?”

Chủ yếu là do Hứa Đình Thâm không có ở đây, nếu không cho một trăm cái lá gan Trì Tinh cũng không dám nói vậy.

Fan cp trong buổi phát trực tiếp thấy hai người thầm thì với nhau thì kích động không thôi.

“Trì Tinh tổ chức sinh nhật cho Khương Sơ” lập tức lên hot search, dẫn đầu là đám fan cp toxic.

“Úi, Trì Tinh đang cắn tai Khương Sơ đấy à? Má ơi, tui điên mất, trông ánh mắt cưng chiều của Trì Tinh nhìn Khương Sơ kìa.”

“Nghe nói hoa với bánh đều do Trì Tinh chuẩn bị, nếu đây không phải thật tui sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa.”

“Huhuuu sao Hứa Đình Thâm lại không có ở đây, tui khóc mất.”

“Đừng khóc, mau gia nhập fandom Trì Sơ của bọn tui đi, mỗi ngày được ăn cẩu lương ê cả răng. Fan cp nào đó tự lượng sức mình hộ cái, hai người đó quan hệ không hề tốt, ngay cả sinh nhật cũng có tới chúc mừng đâu.”

“Đúng vậy, chèo sai thuyền là một chuyện rất đau khổ, quay đầu lại là bờ.”

Đám fan cp lại điên cuồng công kích nhau.

Khương Sơ nhìn bốn phía, không tìm thấy bóng dáng người nào đó thì ánh mắt trở nên ảm đạm, dường như Trì Tinh đọc được suy nghĩ trong lòng cô: “Đêm qua cậu ta quay quảng cáo đến ba giờ sáng, bây giờ chắc còn đang ngủ.”

Khương Sơ ôm bó hoa trên tay thật chặt, không nói gì.

Cả đoàn đã hoàn thành công việc cũng đến chúc mừng sinh nhật Khương Sơ. Cắm nến rồi ước, Khương Sơ không phải người thích ước nguyện nên bước này cũng được lược bỏ.

Trì Tinh mua bánh ngọt ba tầng, hơn nữa còn rất dụng tâm, trên mặt bánh còn có Tiểu Khương Sơ, Khương Sơ giữ lại hình người, cắt một miếng bánh cho Trì Tinh.

Dù sao bánh ngọt cũng do cậu ta mua.

Trì Tinh nhận bánh, ngón tay dính kem bơ bôi lên mặt Khương Sơ biến cô thành một chú mèo hoa.

Thanh bình luận nổ tung, mẹ ơi cp thần tiên gì đây.

Khương Sơ đang định tức giận thì người trước mặt cười ha hả, như một chú chó ngốc vậy, “Sinh nhật vui vẻ.”

Mọi người xung quanh thấy thế cũng túm tụm lại chúc mừng sinh nhật cô.

Khương Sơ phồng má không vui nhìn cậu ta, thôi được rồi, tha thứ cho cậu ta vậy.

Khương Sơ chia bánh ngọt xong, mọi người đều vui vẻ nói chuyện phiếm. Bỗng wechat có tin nhắn, Khương Sơ chờ mong mở điện thoại ra, thấy là Lật Diệp thì hơi thất vọng.

Lật Diệp: “Sinh nhật vui vẻ.”

Khương Sơ còn chưa kịp cảm động thì người đại diện bật ra câu tiếp theo: “Nhớ giữ dáng.”

“...”

Ngay cả sinh nhật cũng không quên nhắc cô ăn uống điều độ, đúng là tận chức tận trách. Khương Sơ ăn một tiếng bánh rồi bỏ xuống, nhân lúc mọi người không để ý cắt một miếng bánh to rồi cho cả hình người vào hộp.

Đến tối Khương Sơ vẫn không thấy Hứa Đình Thâm, cô không cùng các diễn viễn khác ra ngoài uống rượu mà về phòng tẩy trang rồi đi ngủ. Hơn mười giờ lúc đang mơ mơ màng màng, bỗng có ai cứ gõ cửa, chuông cửa cũng đồng thời vang lên.

Khương Sơ bật đèn ra mở cửa thì thấy Hứa Đình Thâm: “Anh...”

Người anh mang theo mùi rượu, đôi mắt đào hoa xinh đẹp giờ đây đang nhắm lại, đuôi mắt còn hơi hồng hồng. Anh cầm hoa hồng và túi quà xông vào trong phòng, lảo đảo suýt thì ngã sấp xuống.

Khương Sơ không hiểu gì, Hứa Đình Thâm mở mắt như vừa tỉnh ngủ, mở miệng hỏi: “Sao em lại ở đây?”

Đầu cô xuất hiện một dãy dấu chấm hỏi, “Vấn đề này tôi phải hỏi anh mới đúng chứ?”

“Đây là phòng anh.”

“...” Khương Sơ im lặng, thảo nào anh cứ cố sức mở cửa phòng cô: “Phòng đối diện mới là phòng anh.”

“Không thể nào, đây mới là phòng anh.” Hứa Đình Thâm nhớ rõ là chỗ này, nhìn cô hỏi: “Em vào phòng anh làm gì?”

“...” Khương Sơ nhận ra anh say rồi, tuy nhìn qua thì trông rất tỉnh táo nhưng đôi mắt lại như có một lớp sương mù, mặt hơi đỏ.

Cô không có ý định so đo với kẻ say rượu, đóng cửa lại: “Đúng vậy, đây là phòng anh, tôi tới trộm đồ đấy.”

“Trộm đồ?” Hứa Đình Thâm chớp chớp mắt, bắt cổ tay cô đặt lên ngực mình: “Chẳng phải thứ quý giá nhất đã bị em trộm đi mất rồi ư?”

Khương Sơ bối rối nhìn anh, bàn tay mềm mại cảm nhận tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

Hứ, cô rút tay về, không tự nhiên nhìn sang chỗ khác, say rồi vẫn không quên trêu chọc người ta.

“Anh biết tại sao rồi, vì em muốn gặp anh.” Hứa Đình Thâm đưa khuôn mặt không tì vết qua, khóe miệng nhếch lên.

“...” Cái tật xấu tự luyến này vẫn không sửa được.

Khương Sơ đang định phản bác thì tên say rượu nào đó đột nhiên nhét đồ vào tay cô, giọng nói đột nhiên trở nên rất nghiêm túc: “Anh cũng muốn gặp em.”

Người Khương Sơ cứng lại, đôi mi khẽ run rẩy, đứng nguyên tại chỗ nhìn anh.

Ánh mắt Hứa Đình Thâm đầy vui vẻ, anh bắt đầu hát một khúc chúc mừng sinh nhật không đầu không đuôi nghe đau tai vô cùng.

Rõ ràng rất buồn cười nhưng Khương Sơ lại không cười nổi, dây cung trong lòng cô như đang bị quậy tung lên. Khương Sơ mở túi quà ra, bên trong là một chiếc hộp hình trái tim. Cô biết đó là bao bì của một chai nước hoa phiên bản giới hạn. Cô không biết tâm trạng của mình khi mở chiếc hộp ra là gì, bên trong là một chai nước hoa màu xanh nhạt và đầy hộp sao được gấp bằng ống hút.

Cô cầm chai nước hoa, tay cầm chặt chiếc hộp, đôi môi hồng mềm mại hơi run run: “Đây là cái gì?”

Nếu cô nhớ không nhầm, có lần cô nói đùa với anh là sinh nhật lần sau muốn được anh tặng sao gấp bằng ống hút do chính tay anh gấp. Lúc ấy Hứa Đình Thâm rõ là coi thường, nói đây là trò của bọn con gái.

Về sau chưa tới sinh nhật tiếp theo của cô thì hai người đã chia tay rồi.

Nhưng bây giờ những thứ này...

Hứa Đình Thâm vẫn còn say, giơ tay lên định giải thích cho cô nhưng không ngờ lại hất đổ chiếc hộp, các ngôi sao đủ loại màu sắc rơi tung tóe trên mặt đất.

Anh bối rối ngồi xổm xuống nhặt, một ngôi sao hai ngôi sao...

Đột nhiên Hứa Đình Thâm dừng tay, “Khương Sơ, anh hối hận rồi.”

Khương Sơ giật mình, nghe anh chậm rãi nói lại từng từ: “Anh hối hận rồi.”

Hốc mắt cô đỏ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.