Edit: Huyết Vũ | Beta: Vi Yên, Ngư Nhi
Hứa Đình Thâm thấy mình trêu Khương Sơ thành công thì cười ha hả, con mèo hoang nào đó càng tức xù lông hơn.
“Em cũng phải đi xăm.” Khương Sơ duỗi thẳng chân, bĩu môi nói: “Xăm dòng Hứa Đình Thâm ngu ngốc ngay trên đùi.”
“Em chắc chắn chứ?” Hứa Đình Thâm nhấp một ngụm sữa bò: “Em không sợ đến lúc đó anh nhìn xong sẽ héo à?”
Khương Sơ tí nữa thì sặc chết: “Lưu manh.”
Có tiếng cười rất nhỏ một lần nữa lại vang lên sau đó cô cảm nhận được một bàn tay to đang xoa đầu mình, đầu tiên là nhẹ nhàng rồi trở nên thô bạo, như hận không thể giật hết tóc cô xuống.
Khương Sơ tránh khỏi tay anh, thấy đầu bị vò loạn lên thì lườm anh một cái, tên đàn ông thối này chẳng hiểu nhu tình, lãng mạn là gì hết.
Hứa Đình Thâm nhìn cô chằm chằm không nói gì, Khương Sơ bất mãn: “Anh nhìn em làm gì?”
Hứa Đình Thâm chợt thất thần, anh đã chờ ngày này quá lâu rồi, cho đến bây giờ anh vẫn chưa bình tĩnh lại được thậm chí còn chưa dám tin chuyện này là thật: “Anh thật sự rất hạnh phúc khi có được em.”
Cô nghĩ đến thâm ý của câu nói nên tai đỏ như sắp nhỏ ra máu.
Tuyển thủ hạng nhất bộ môn phá hoại không khí không nói lời tâm tình được quá ba giây: “Vẫn cảm thấy không chân thực lắm, hay đêm nay lại làm thêm một lần nữa đi.”
“Cút.”
Ăn xong bữa sáng Hứa Đình Thâm rửa bát còn Khương Sơ đứng một bên nhìn: “Anh nhận kịch bản mới chưa? Lần này anh được nghỉ ngơi lâu không?”
“Anh chưa biết, chắc sẽ nhân cơ hội này nghỉ lâu hơn một chút.”
Khương Sơ gật đầu: “Phim lần trước quay xong anh còn chưa được nghỉ ngơi, bây giờ nghỉ ngơi cũng rất tốt. Hơn nữa anh còn nợ nhà đầu tư mấy cái quảng cáo cơ mà.”
Cô vui sướng khi thấy có người gặp nạn.
Hứa Đình Thâm ngừng tay, nghiêng người nhìn cô: “Nghỉ ngơi là vì muốn xử lý thật tốt chuyện kết hôn với em.”
Cô khiếp sợ nhìn Hứa Đình Thâm: “Kết hôn?”
Đường đột quá.
“Trông anh đâu có giống người vô trách nhiệm.” Hứa Đình Thâm đùa.
Khương Sơ cúi đầu: “Giữa bạn bè nam nữ xảy ra chuyện này cũng là bình thường, không cần phải nói đến chịu trách nhiệm.”
Tay anh run run, trong ánh mắt hiện lên sự bi thương: “Có phải em chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với anh đúng không?”
“Em…”
“Từ ngày đầu tiên ở bên em, anh đã nghĩ đến chuyện này rồi.” Giọng của Hứa Đình Thâm rất thấp, anh để bát đĩa đã rửa lên giá rồi xoay người đi ra phòng khách.
Đột nhiên eo của anh bị ôm lấy: “Em đã từng nghĩ đến mà.”
Tiếng cô hòa theo tiếng khóc nức nở, Hứa Đình Thâm bị dọa, vội xoay người ôm cô vào lòng: “Đừng khóc, không kết hôn thì không kết hôn, được không?”
Thấy hốc mắt cô đỏ ửng, Hứa Đình Thâm thấy tim mình như tan nát, nhẹ giọng dỗ cô: “Em muốn làm thế nào cũng được, được không?”
Khương Sơ không nói tiếng nào, Hứa Đình Thâm lại hỏi: “Có phải như vậy là nhanh quá không?”
Đột nhiên Khương Sơ lại khóc to hơn như đã phải đè nén lâu rồi đến bây giờ mới tìm được nơi để xả: “Hứa Đình Thâm.”
Anh giơ tay lên, dùng phần mềm mại của ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Nếu người ta mà biết anh vừa nói một câu muốn kết hôn đã làm em khóc đến mức này thì em nói xem mọi người sẽ nhìn anh như thế nào đây?”
Khương Sơ cúi đầu.
Hứa Đình Thâm ôm cô, đặt cô ngồi lên ghế sofa mềm còn anh thì ngồi xổm trước mặt cô: “Nhà này do em làm chủ, em nói gì anh cũng nghe hết.”
Hứa Đình Thâm dỗ thế nào cô cũng không ngừng khóc.
Cô biết mình thất thố, chính cô cũng không biết vì sao mình lại khóc, cảm động có, chờ mong có, sợ hãi có. Chỉ trong nháy mắt mà mọi tâm tình ập đến khiến cô không thể dừng được, Khương Sơ dụi đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, nghiêm túc nói: “Em muốn kết hôn với anh.”
“Nghe xong kích động quá nên khóc hả?” Hứa Đình Thâm trêu ghẹo cô.
Khương Sơ dẩu môi mất hứng, đá anh một cái: “Còn lâu đi.”
“Khương Sơ.” Hứa Đình Thâm thu lại vẻ không đứng đắn, “Không ai có thể bắt em làm chuyện em không thích, anh cũng không thể.”
“Em… Em chỉ hơi sợ hãi.” Khương Sơ nắm lấy góc áo anh, nhấn mạnh “hơi” vì sợ anh nghĩ nhiều.
“Em… Em sợ sau khi kết hôn sẽ không được như bây giờ nữa.”
Dĩ nhiên Khương Sơ muốn kết hôn với anh, muốn bên cạnh anh mãi mãi nhưng cô cũng lưu luyến khoảng thời gian này, chỉ mong có thể dừng lại ở hiện tại vĩnh viễn.
Hứa Đình Thâm còn tưởng Khương Sơ cảm thấy quá nhanh nhưng không ngờ là do cô sợ, anh thấy lòng quặn đau như có một con trăn lạnh lẽo đang quấn lấy tim mình.
Tiểu Khương Sơ của anh vẫn luôn cảm thấy không an toàn, trước là cảm thấy anh không đủ yêu cô, bây giờ lại sợ kết hôn rồi sẽ có lúc tan vỡ.
Anh than nhẹ một tiếng, quyết tâm yêu cô hơn nữa: “Không được khóc nữa, em mà còn khóc anh sẽ hôn em.”
Ngay cả kiếm hời cũng quang minh chính đại như thế, Khương Sơ nín khóc ngay, không cẩn thận nấc một cái khiến cả hai đều bật cười.
Hứa Đình Thâm vươn tay ra véo mũi của cô: “Quỷ hay khóc nhè.”
“Không phải vậy mà.”
Anh nhíu mày tỏ thái độ không tin. Khương Sơ thấy thế thì hùng hổ nói: “Em là chủ cái nhà này, em nói không phải là không phải.”
Hứa Đình Thâm: “…” Sao cứ cảm thấy mình bị hố.
Buổi chiều hai người đều ra ngoài đi làm, lúc Hứa Đình Thâm quay quảng cáo xong thì có một nhân viên công tác là nam tiến lại đây: “Hâm mộ anh thật. Khương Sơ chính là nữ thần của tôi.”
Hứa Đình Thâm híp mắt, sao thấy ở đâu cũng có tình địch thế nhỉ: “Thế à?”
“Thật mà, tôi rất thích cô ấy.”
Hứa Đình Thâm trợn mắt, hồn nhiên nói: “Nhưng cô ấy thích tôi.”
“…” Anh ta ngẩn người, không ngờ Hứa Đình Thâm sẽ đáp như vậy. Lâm Kỳ không nhìn được nữa kéo Hứa Đình Thâm lại đây: “Anh đừng gây rối nữa có được không? Cái người ta thích ở đây khác với anh thích mà.”
“Tất nhiên là không giống nhau rồi, cậu ta không được đáp lại.”
“…” Thật sự không cần mặt nữa à?
Nhưng mà Hứa Đình Thâm lại thấy được “bung lụa” như thế rất thoải mái, rất rất thoải mái.
Mãi mới đến lúc tan tầm, chưa bao giờ Hứa Đình Thâm muốn được về nhà như bây giờ. Trước đây phòng không có hơi ấm, vì có thêm một người mà ấm áp hẳn lên.
Anh mở di động lướt Weibo, không biết nhìn thấy cái gì mà nụ cười bỗng cứng lại.
Tiếng mở cửa vang lên rất nhỏ, Khương Sơ cắn môi, cô cúi đầu chỉnh lại quần áo trên người, trong lòng hơi căng thẳng, nghe thấy tiếng bước chân của anh, cô chưa ngẩng đầu mặt đã đỏ bừng.
Quả nhiên làm chuyện xấu nên mới chột dạ.
Khương Sơ đi đến bên người Hứa Đình Thâm, lông mi dài rũ xuống tạo thành những cái bóng không đều nhau ở trên mặt: “Thâm Thâm.”
Hứa Đình Thâm thu mắt lại: “Muốn anh?”
Cô gật đầu.
Anh cởi áo sơ mi để lộ đường cong cơ bụng, lõa thể đi vào phòng tắm. Hốc mũi Khương Sơ nóng lên, cô xoay người ngồi trên ghế sofa, căng thẳng nắm lấy áo ngủ.
Tim cô đập nhanh hơn như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Đang ngẩn người thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Trần Niệm Niệm: “Chị sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng nổi tên Hướng Diệc kia low đến mức nào đâu.”
Khương Sơ đang khó hiểu thì có một ảnh được gửi đến.
Cô mở ra xem, trong ảnh là bài đăng của Hướng Diệc trên Weibo: “Em không cần bận tâm đến cảm xúc của anh, cũng không cần nhớ đến thề hẹn khi xưa, anh chỉ muốn em vui vẻ kể cả người đứng bên cạnh em không phải là anh.”
Rồi chèn thêm bài hát “Anh thật lòng yêu em” của Trương Tín Triết, trong đó có một câu: “Khi lần đầu [1] gặp em, vẻ đẹp của em nổi bật giữa biển người bao la.”
[1] Chữ “lần đầu” với chữ trong tên của Khương Sơ đều là 初
Bài post này của Hướng Diệc nhìn qua thì chẳng liên quan gì đến Khương Sơ nhưng thời điểm cũng khéo quá mức, Hứa Đình Thâm và Khương Sơ vừa công khai, anh ta lại đăng bài như vậy, trông như Khương Sơ bội tình bạc nghĩa mà khiến cho người ta càng buồn nôn hơn là anh ta không chỉ đích danh ai, cho dù muốn phản bác anh ta cũng có thể nói là mình đăng vu vơ thôi.
Quả nhiên những bình luận ở dưới đều đi theo hướng ám chỉ của Hướng Diệc.
“Chẳng lẽ Khương Sơ với Hướng Diệc từng có tình cảm à?”
“Đừng nói Hứa Đình Thâm là người thứ ba xen vào đấy nhé, nhưng theo mốc thời gian thì Hứa Đình Thâm và Khương Sơ quen biết sau.”
“Sao Hứa Đình Thâm có thể là người thứ ba được, nói như vậy không thấy xấu hổ à, trước kia là yêu đơn phương bây giờ hai người yêu nhau thì là song phương rồi.”
“Đau lòng cho anh quá, anh đừng lo cho người đàn bà ti tiện kia nữa, sau này còn nhiều cơ hội để gặp được nguời tốt hơn mà.”
Dạ dày Khương Sơ đau âm ỉ, cô thấy có người chửi bới Hứa Đình Thâm, còn chưa kịp đáp trả lại thì đã nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở.
Hứa Đình Thâm chỉ quấn khăn tắm quanh hông, mấy giọt nước đọng lại trên cơ thể cân xứng nhìn vô cùng quyến rũ, tuy trông không cường tráng nhưng Khương Sơ biết thân thể này khỏe đến mức nào.
Cô bối rối cúi đầu, che giấu sự ngượng ngùng của mình: “Em…”
Khương Sơ muốn nói đến chuyện kia nhưng Hứa Đình Thâm ngồi xuống ôm cô ngồi lên đùi mình, khàn giọng: “Mặc quần áo thế này để cho anh nhìn à?”
Khương Sơ mặc bộ đồ ngủ xẻ sâu, chỉ cần nhìn một chút là có thể thấy được cảnh xuân mê người, cô núp trong lòng anh gật gật đầu.
“Còn xịt nước hoa?”
Má Khương Sơ dán vào ngực anh, cẩn thận hỏi: “Anh không thích à?”
Hầu kết của Hứa Đình Thâm di động lên xuống, dùng hành động của mình để cho cô thấy mình có thích hay không.
Anh chậm rãi, không hề sốt ruột vào thẳng chủ đề, nhưng đến lần thứ hai, Khương Sơ cảm giác anh tiến bộ thần tốc, cuối cùng bị anh ép cho khóc nức nở: “Thâm Thâm…”
“Quần lót cũng không mặc?” Hai mắt Hứa Đình Thâm tối lại: “Muốn quyến rũ anh à? Hử?”
…
Ngày hôm sau Hứa Đình Thâm đi làm còn Khương Sơ nằm trong phòng đỏ mặt đến tận trưa.
Trần Niệm Niệm dùng tin tức oanh tạc cô: “Anh nhà chị tốt thật đấy, vì sao xung quanh ta toàn cẩu lương vậy?”
Khương Sơ không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng phản ứng đầu tiên là khẳng định chủ quyền: “Đừng có mà ngấp nghé anh ấy, anh ấy là của chị!”
“…” Đúng là cái đồ.
Sau khi Hướng Diệc đăng bài, tất cả mọi người đều có dưa ngon để ăn, nhất là fan của couple Khương Sơ và Hướng Diệc đều cảm thấy Khương Sơ phụ Hướng Diệc.
Mặc dù cũng có fan vào bênh nhưng vẫn có rất nhiều người cảm thấy quan hệ giữa Khương Sơ và Hứa Đình Thâm không hề thuần túy tốt đẹp.
Không ngờ đêm cùng ngày hôm đấy, Hứa Đình Thâm đăng Weibo: “Quen nhau từ nhỏ, bên nhau hàng năm, nhiều năm làm bạn.”
Tương ứng là ảnh hai người chụp hồi nhỏ, ảnh chụp chung hồi đại học, ảnh chụp chung bây giờ. Cuối cùng còn có ảnh chụp lúc Hứa Đình Thâm đi thăm cô lần trước, hai người mắt chạm mắt nhìn nhau cười, dường như trong mắt họ chỉ chứa hình bóng đối phương.
“Cái gì, cái gì? Tình cảm thanh mai trúc mã à? Tôi còn tưởng là bạn diễn sinh tình.”
“Chua quá! Cầu trời hãy ban cho con một người như Hứa Đình Thâm đi mà!”
“Nhìn Hứa Đình Thâm lúc nhỏ đáng yêu thế chứ không lưu manh như bây giờ.”
“Hai người có tướng phu thê kìa.”
Hứa Đình Thâm trả lời bình luận đó: “Tinh mắt đấy.”
Khương Sơ thấy hơi hoang mang, cô bình luận dưới bài viết: “Từ nhỏ? Mình biết nhau từ nhỏ á? Sao em lại không biết vậy? Anh lấy đâu ra bức ảnh đấy thế?”
Đọc được bình luận của Khương Sơ, cư dân mang cười như điên rồi: “Khương Sơ xinh đẹp online kìa.”
“Làm tôi còn tưởng thật, Hứa Đình Thâm sao lại lừa gạt tình cảm của em rồi! Bức đầu tiên rõ ràng là photoshop mà.”
“Hứa Đình Thâm còn có mặt mũi không vậy? Bị vợ mình vạch trần luôn kìa?”
“Tôi cười chết mất, cầu lột sạch Hứa Đình Thâm!”
“Sao tôi lại cảm thấy đây là cách Hứa Đình Thâm bảo vệ cho Khương Sơ ấy nhỉ? Nói hai người quen biết từ nhỏ là để chứng thực sự việc kia không liên quan đến họ, anh ấy thực sự là một người rất tốt.”
Hứa Đình Thâm trả lời bình luận của Khương Sơ: “Sao không phải là quen hồi nhỏ? Khi em còn nhỏ nhà trẻ em học cách nhà trẻ anh học có một con phố, chắc chắn lúc ấy đã gặp rồi.”
“Ôi mẹ ơi, Hứa Đình Thâm khiến tôi cười chết mất.”
“Tôi cùng Hứa Đình Thâm ở cùng một thành phố, bốn bỏ lên năm thì cũng coi như là chúng tôi biết nhau.”
“Tôi với Hứa Đình Thâm mặc quần áo giống nhau, tôi cũng quen anh ấy.”
Khương Sơ bị công lực nói dối không chớp mắt của anh khuất phục, cô trợn mắt nhìn rồi nghiêm túc bình luận lại: “Em có học mẫu giáo đâu.”
Hứa Đình Thâm: “…”
Cư dân mang: “Ha ha ha ha ha.”
Sự nghiệp chém gió nửa đời của người nào đó đã sụp đổ trên tay vợ yêu.
Khương Sơ buồn cười, nghĩ thầm chẳng lẽ Hứa Đình Thâm rất muốn quen biết mình từ nhỏ, cô lắc đầu cảm thấy như thế không được, nếu quen Hứa Đình Thâm từ nhỏ thì anh sẽ suốt ngày bắt nạt cô mất.
Không phải là ác ý bắt nạt mà là thích nhìn thấy cô xù lông, làm nũng với anh.
Khương Sơ trùm chăn qua đầu, đột nhiên nhớ lần trước anh thấy cô đau thì quyết dừng không làm nữa.
Hứa Đình Thâm xấu xa… Nhưng lại làm người ta thích đến thế.
Cô vừa nghĩ như vậy thì Hứa Đình Thâm nhắn tin cho cô: “Em yêu, em có trúc mã không?”
Khương Sơ suy nghĩ mấy giây: “Có.”
“Em cho anh địa chỉ đi, anh cam đoan sẽ không ám sát cậu ta.”
Cô bật cười: “Anh biết để làm gì, cậu ấy kết hôn rồi mà.”
“Ồ.” Nghe vậy Hứa Đình Thâm thấy yên lòng hơn nhưng vẫn không vui: “Anh muốn làm thanh mai trúc mã với em.”
Khương Sơ thoáng cảm nhận được anh đang làm nũng nên an ủi anh: “Thanh mai trúc mã đâu nhất định sẽ thích nhau, còn có thể ghét nhau cơ mà.”
“Không đâu, em xinh thế, hôm qua anh ngắm em cả đêm mà không chán.
Khóe miệng Khương Sơ nhếch lên, cô lăn qua lăn lại trên giường mãi mà vẫn không bình ổn tâm trạng được.
Chơi di động cả ngày Khương Sơ mới tỉnh táo lại, mở Weibo đăng bài: “Giữa tôi với Hứa Đình Thâm không hề có người thứ ba, tôi cũng chưa từng yêu ai khác hay có quan hệ mập mờ với bất cứ ai, lại càng không thề non hẹn biển. Tất cả của tôi đều dành cho Hứa Đình Thâm.”
Đây là lần đầu tiên Khương Sơ công khai bảo vệ Hứa Đình Thâm ở trước mặt mọi người, khi anh đọc được những dòng này chỉ cảm thấy từng đầu ngón tay nóng lên, máu sôi trào phát ra những tiếng nhỏ không dứt.
Cô gái của anh nói rằng tất cả cô ấy đều dành cho anh.
Không hề giữ lại, không chút băn khoăn.
Anh đang định bình luận thì thấy Khương Sơ bổ sung thêm: “Hứa Đình Thâm mà các bạn yêu thích không từng bị chạm đến giới hạn của anh ấy, lòng tự trọng của anh ấy cao hơn tưởng tượng của mọi người rất nhiều, anh ấy xứng đáng được mọi người yêu thương.”
Hứa Đình Thâm thấy hốc mũi mình chua xót, ngay cả những fan đang định rời khỏi fandom của Hứa Đình Thâm cũng bật khóc rồi.
“Tôi thực sự muốn khóc.”
“Hứa Đình Thâm đâu có lừa tình cảm của chúng ta, anh ấy chưa từng hứa hẹn với chúng ta cái gì cả, anh ấy xứng đáng nhận được tình cảm chân thành.”
“Cho dù người khác rời khỏi fandom tôi cũng không rời đi đâu, Hứa Đình Thâm thật sự đã không làm chuyện gì có lỗi với tình cảm của chúng ta.”
Nhất thời các fan đều vào bình luận vì xúc động, nhưng tin đó vẫn lên hot search hầu hết là do nonfan hứng thú đến tình tay ba.
“Thế hóa ra tất cả đều là do Hướng Diệc tự biên tự diễn à?”
“Hướng Diệc đâu có chỉ đích danh ai, ngược lại là hai vị này tự diễn đấy chứ.”
“Đầu óc bác có vấn đề không khi dám nói là họ tự diễn? Chẳng lẽ bảo Hứa Đình Thâm là người thứ ba không phải cư dân mạng mà là hai người họ tự nói?”
“Tức ý là trách cư dân mạng chứ gì?”
“Cư dân mạng không cõng nổi cái nồi này, rõ ràng là Hướng Diệc cố ý không nói rõ tên tuổi mắng chửi người để tăng độ hot mà thôi, bú fame mới là thật, buồn nôn quá đi mất.”
Vì thế một đám người nhảy vào Weibo của Hướng Diệc, mắng chửi anh ta không thương tiếc, ngay cả fan cũng không làm được gì.
Đăng Weibo xong thì Khương Sơ đi làm, cô không phải là người thường xuyên dùng Weibo, Trần Niệm Niệm đột nhiên giữ tay cô lại: “Người đàn ông của chị đến kìa.”
“Hả?”
Khương Sơ bối rối, một là bị xưng hô của Trần Niệm Niệm làm cho mơ hồ, hai là do Hứa Đình Thâm đột nhiên xuất hiện. Cô quay đầu lại, còn không kịp phản ứng đã rơi vào vòng tay mang tính chiếm hữu.
“Tại em nên anh thích em như vậy.”