Thâm Sơ

Chương 22: Chương 22: Canh một




Edit: Vi Yên | Beta: Ngư Nhi

Thực ra đêm hôm đó anh đã nói đáp án rồi. Khi Hứa Đình Thâm thổ lộ, ôm chặt Khương Sơ nói “Anh yêu em...” thì còn nói thêm “Anh thua rồi.”

Anh thật sự rất yêu cô nên trong cuộc tình này anh đã thua một cách triệt để, bỏ lại sau lưng lời thề sẽ không tự rước lấy nhục nữa. Thế nhưng thời khắc gặp lại Khương Sơ, anh chỉ biết nộp vũ khí đầu hàng, trái tim mất khống chế hướng về phía cô.

Giờ phút này anh bỗng ngẩn ra, anh không hiểu vì sao Khương Sơ lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này. Anh nghĩ, có lẽ cô muốn làm nhục anh hoặc lặp lại trò khôi hài như ngày xưa.

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt mê hoặc lòng người ấy, anh cũng chậm rãi nhắm mắt lại tựa như làm một việc rất khó khăn mà không màng đến hậu quả.

Khương Sơ còn chưa kịp phản ứng đã rơi vào một cái ôm ấm áp. Anh cúi thấp đầu, đặt môi của mình lên đôi môi mềm của cô, đầu lưỡi anh cạy mở hàm răng cô rồi tiến sâu vào khoang miệng điên cuồng mút lấy mật ngọt bên trong.

Cô bị hôn đến nhũn cả chân, đôi tay vô thức ôm ngang chiếc eo rắn chắc của người đàn ông trước mắt.

Hứa Đình Thâm mở mắt ra thì thấy cô gái ở trong lòng đang nhắm chặt cả hai mắt, hàng mi dài của cô khẽ run lên, gương mặt kiều diễm như có như không ửng lên một lớp hồng hồng còn đôi môi vừa bị anh cắn mút đã trở nên mềm mại, ướt át như đang mời gọi anh một lần nữa.

Trong lúc động tình anh bất giác thổ lộ lòng mình với cô: “Anh yêu em.”

Tim Khương Sơ run lên, khoang mũi chua xót thật khó chịu.

Rõ ràng đó chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại gợi lên hàng trăm ngàn kỉ niệm đã bị cô vùi lấp trong sâu tận tâm can.

Anh cho là mình sẽ phải nhận lại ánh mắt lạnh lùng, khinh thường hay cả cười nhạo cùng lời nói châm chọc từ Khương Sơ. Bất kể thế nào anh đều đã sẵn sàng tiếp nhận nó. Nhưng cuối cùng anh chỉ thấy cô mở mắt ra rồi quay mặt sang hướng khác tựa như đang muốn che giấu nỗi ưu tư nào đó.

“Tại sao?”

Cô hiểu rõ Hứa Đình Thâm hơn ai hết, trong tận xương tủy anh luôn có sự tự tin và kiêu ngạo của mình. Khương Sơ chưa bao giờ tưởng tượng đến sẽ có ngày anh như thế này. Còn cô trước giờ làm việc vô cùng dứt khoát, cô sẽ không bao giờ cho người khác đường lui và càng không để lại đường lui cho chính mình.

Cô đang định nói tiếp thì bỗng từ xa vang lên tiếng nói nghiến răng nghiến lợi: “Hứa Đình Thâm!”

Khương Sơ sửng sốt, nhìn vẻ tức giận hùng hổ lao tới của Trần Niệm Niệm, người không biết chuyện còn tưởng cô với Hứa Đình Thâm là đôi cẩu nam nữ đang yêu đương vụng trộm bị cô bé đến bắt gian. Khương Sơ vô thức buông tay đang đặt trên eo Hứa Đình Thâm ra rồi lùi về phía sau một bước.

“Anh —— “ Trần Niệm Niệm thoạt nhìn rất tức giận, đến cả lời nói cũng loạn cả lên, “ Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, con thỏ không ăn cỏ gần hang... “

Cô bé giận dữ nói lung tung khiến Khương Sơ xấu hổ chỉ muốn nhắc cô ấy mấy câu sau không phù hợp cho lắm.

Thấy cô bé vẫn còn nghẹn một câu, Hứa Đình Thâm liền tiếp lời, “Con hư biết nghĩ còn quý hơn vàng?”

“”Cút!”

Khương Sơ nín cười, Trần Niệm Niệm giận đùng đùng kéo cô vào phòng.

“Em biết ngay là hai người có gian tình mà.” Trần Niệm Niệm ra vẻ rất hối hận, chống nạnh đi tới đi lui trong phòng: “Khai mau, có phải hai người đã qua lại với nhau từ trước rồi đúng không?”

Khương Sơ mở to mắt, mờ mịt lắc lắc đầu.

“Đã bảo chị cách xa tên Hứa Đình Thâm kia thì chị không nghe, giờ thì rơi vào bẫy rồi còn đâu.” Trần Niệm Niệm lại bắt đầu luyên thuyên,“ Hứa Đình Thâm là sao hạng A đó. Chị có biết đám fan của anh ta kinh khủng như thế nào không?”

Khương Sơ lại lắc đầu.

Trần Niệm Niệm mở bịch thức ăn đêm, lấy chiếc đũa bên trong ra, “cạch” một cái đôi đũa thành hai nửa, “Nhìn thấy không?”

Cô nuốt nước miếng, gật đầu.

Trần Niệm Niệm tưởng Khương Sơ đã hiểu sự nguy hiểm rồi thì hài lòng gật đầu. Kết quả Khương Sơ lại lấy đôi đũa trên tay cô rồi gắp thức ăn ngon lành.

Thì ra là chị ấy thèm ăn.

Trần Niệm Niệm: “...”

Nhìn cảnh tượng này Trần Niệm Niệm thực sự không còn gì để nói. Cô chưa từng thấy một nữ minh tinh nào không quản miệng mình như thế, nhưng khi nhìn lại thân hình gầy nhom của Khương Sơ thì cô chỉ đành nuốt lại lời chỉ trích của mình.

Từ trước đến nay nữ minh tinh đều không dễ làm. Vì khi lên hình sẽ bị béo hơn bình thường nên họ đều phải quản lí vóc dáng chặt chẽ.

Vài ngày sau bầu không khí giữa Hứa Đình Thâm và Khương Sơ thay đổi hẳn. Ngay cả Trì Tinh cũng phát hiện ra, cậu vỗ cánh tay của Hứa Đình Thâm, “Làm hòa rồi à?”

Hứa Đình Thâm khẽ gật đầu, khóe miệng ẩn ẩn ý cười, “Ừ.”

Trì Tinh còn định nói gì thì bỗng Nghiêm Hi từ xó xỉnh nào đó chạy tới, “Tiểu Tinh Tinh, anh quay xong rồi phải không? Chúng mình đi chơi đi.”

Trì Tinh sống không còn luyến tiếc gì nữa, cậu nhìn Hứa Đình Thâm, “Em đi chơi với Hứa Đình Thâm, anh còn có việc... Đúng rồi anh muốn ở bên cạnh học hỏi tiền bối.”

“Hứa Đình Thâm có gì hay để chơi chứ, chỉ có Tiểu Tinh Tinh là tốt nhất.”

Trì Tinh: “...” Không muốn đi chơi.

Hứa Đình Thâm bỗng dưng biến thành bình phong của hai người, anh gửi tin nhắn cho Khương Sơ hẹn cô tối đi ăn cơm.

Khương Sơ có lỗi nói: “Tối nay em phải đi bàn chuyện hợp tác với một thương hiệu, ngày mai còn phải đến Tinh Thành.”

Điều này có nghĩa là mấy ngày sắp tới hai người sẽ không được gặp nhau.

“Đi cùng với ai? “

“Hướng Diệc.” Đây là nam chính của bộ phim mà Khương Sơ đang đi tuyên truyền.

Không thấy Hứa Đình Thâm trả lời.

Khương Sơ hoài nghi không biết có phải anh đang tức giận nên không muốn nói chuyện với cô không. Sau bữa tối, Khương Sơ trở về nhà thu dọn hành lý để ngày mai xuất phát thì nhận được tin nhắn của Hứa Đình Thâm, “Anh đang ở ngoài cửa.”

Cô trợn tròn mắt, vội vàng ra mở cửa.

Người đàn ông đang tựa cửa phòng cô nghe thấy tiếng động thì quay người lại, sải bước đi về phía cô.

Khương Sơ thầm cảm thấy may mắn vì khách sạn này bảo mật rất nghiêm ngặt, thêm cả căn phòng của Hứa Đình Thâm còn ở tầng cao nhất nếu không sáng mai hai người sẽ lên đầu đề mất thôi.

“Anh mau vào đi. “

Thấy bộ dạng căng thẳng của cô, Hứa Đình Thâm còn thấy hơi buồn cười, anh hơi nghiêng thân mình về phía cô, hết sức chân thành hỏi, “Nhìn chúng ta bây giờ có phải rất giống yêu đương vụng trộm không?”

Khương Sơ bị anh trêu chọc đến đỏ mặt, vội vàng đóng cửa tiện thể vứt tên vô lại này ở ngoài. Thế nhưng Hứa Đình Thâm nhanh tay lẹ mắt chặn cô lại, bình thản đi vào rồi đóng cửa lại.

Khương Sơ đi thẳng tới ghế sofa, chẳng thèm để ý tên vô lại nào đó.

Hứa Đình Thâm đi tới, tay khoác lên ghế sofa, vui vẻ thưởng thức dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cô nàng, thậm chí anh còn muốn thấy dáng vẻ ngại ngùng hơn nữa của cô. Một vài sợi tóc lả lơi bám lên cổ cô như có như không làm nổi bật làn da trắng ngần khiến anh chỉ muốn cắn một cái.

Hứa Đình Thâm nhìn sợi dây chuyền đang treo trên xương quai xanh của cô. Anh cười tủm tỉm chẳng khác đứa trẻ đang chờ được khen, “Em có thích món quà này không?”

Anh cho rằng thời gian dài như vậy có lẽ Khương Sơ đã quên mất sợi dây chuyền này rồi, hoặc nếu nhớ thì chỉ cảm thấy trùng hợp thôi mà không biết tấm lòng của mình Khương Sơ đã nhìn thấu rồi.

Cô cố ý nói: “Không thích, nhìn qua là biết đây là kiểu dáng thịnh hành từ mấy năm trước.”

Hứa Đình Thâm nghe vậy thì nhíu mày, quan sát từ trên xuống dưới lại chẳng thấy cô có chỗ nào ra vẻ là không thích, thế nên anh duỗi tay ra,“Thế em trả lại cho anh.”

Khương Sơ trợn mắt lườm anh, “Làm gì có ai tặng quà rồi còn đòi lại chứ!”

“Có anh.” Hứa Đình Thâm đưa tay đến gần hơn.

Đương nhiên Khương Sơ không muốn trả lại, thấy Hứa Đình Thâm kiên quyết muốn lấy lại, thế là ở ngay trước mặt anh cô nhét mặt dây truyền vào trong áo, sau đó ra vẻ vô tội nhìn anh, “Ồ thế anh tự lấy đi.”

Hứa Đình Thâm ngẩn ngơ, dù lúc cô hé mở cổ áo để nhét dây chuyền vào không lộ ra thứ gì nhưng đã không thể ngăn anh tưởng tượng phong cảnh bên dưới xương quai xanh trắng nõn, chứ đừng nói là có lời nói mang tính ám chỉ cực mạnh như thế. Anh nhịn hồi lâu, mãi mới nặn ra được một câu, “Em chắc không?”

Khương Sơ mặt đỏ đến tận mang tai, cô nuốt nước bọt, nhận ra mình đã trêu nhầm người mà Hứa Đình Thâm cũng có phải chính nhân quân tử gì cho cam, lỡ đâu anh động thủ thật thì phải làm sao.

Nghĩ xong Khương Sơ vội vàng che ngực lại, ôm con tim nhỏ bé đang đập bịch bịch, “Không, không em cực kì thích món quà này của anh.”

Anh không nhịn được thấp giọng bật cười thành tiếng, đuôi mắt cong cong quyến rũ. Anh hơi nghiêng mình về phía Khương Sơ, Khương Sơ tưởng anh định động thủ nên khẩn trương dịch người về phía bên phải. Hứa Đính Thâm thấy thế cũng dời sang bên đó một chút. Anh quay đầu, giọng khàn khàn hỏi cô, “Trước mặt người khác em cũng thế này à?”

Khương Sơ lắc đầu.

Giờ đây trông Hứa Đình Thâm chẳng khác nào đang dụ dỗ trẻ em, giọng anh dịu dàng như sắp chảy nước: “Những lời như thế em chỉ được nói trước mặt anh thôi, biết không?”

Gò má của cô nóng lên, ngượng ngùng ngẩng đầu,“Vì sao?”

Hứa Đình Thâm điều chỉnh lại tư thế ngồi, anh búng lên trán Khương Sơ một cái thật kêu, “Em còn dám hỏi lại anh à?”

Khương Sơ ấm ức che trán, cô giương cặp mắt xinh đẹp nhìn anh chằm chằm.

Sơ suất thật, anh cảm nhận được nhiệt nóng trong thân mình đang bốc lên. Nếu anh còn ở đây thêm giây phút nào nữa thì có lẽ sẽ không kiềm được bản thân mất, “Chăm sóc bản thân cho tốt, anh về đây.”

“Ừm.” Khương Sơ gật đầu, chẳng hiểu sao trong lòng cô lại thấy mất mát.

Hứa Đình Thâm vẫn chưa đi mà anh đứng nguyên tại chỗ nhìn chằm chằm người đang ngồi trên ghế sofa, không hiểu cô bạn gái nhỏ của anh đang suy nghĩ gì mà như người mất hồn thế kia, “Này.”

Khương Sơ khó hiểu ngẩng đầu, trên mặt cô ghi rõ chữ, “Sao anh còn chưa đi?”

“Phải nhớ anh đấy, với cả...” Anh cụp mắt lại, “Về sớm nhé.”

Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Khương Sơ che gò má đang nóng bừng bừng của mình lại, còn chưa đi mà cô đã bắt đầu nhớ Hứa Đình Thâm rồi.

Cách một bức tường, Hứa Đình Thâm đi vào nhà tắm, cời quần áo ra. Trong đầu anh giờ ngập tràn bóng hình cô, máu nóng toàn thân đang sôi sùng sục, may thay nước lạnh đã đè lại cái hừng hực ấy.

Ngày hôm sau Khương Sơ đáp máy bay. Hứa Đình Thâm không nhịn được lén dùng tài khoản phụ lên mạng coi video của cô, anh nhìn chằm chằm vòng người đang vây quanh cô. Cô không mang theo vệ sĩ, bên người chỉ có hai trợ lý nhỏ. Có một số fan còn điên cuồng, liều mạng chen lấn để được gần cô hơn.

“Khương Sơ em yêu chị!”

“Khương Sơ chúc chị đi trên con đường rải đầy hoa.”

“Chị Khương Sơ kí tên cho em với.”

Khương Sơ với Trần Niệm Niệm bị dọa đến sợ hãi, các cô không ngờ hôm nay sẽ đông người như vậy, Trần Niệm Niệm chỉ có thể cố hết sức bảo vệ cho Khương Sơ, đến kí tên hay gì đấy cũng chẳng chú ý. Khương Sơ nghĩ tới ngày đó ở sân bay cũng bị fan của Hứa Đình Thâm dồn đẩy thì rùng mình. Tuy hôm ấy không nhiều người nhưng để ra được ngoài cũng tốn rất nhiều sức.

Hứa Đình Thâm thấy xung quanh cô có rất nhiều fan nam thì nhíu chặt mày lại, vô cùng lo lắng cho an toàn của Khương Sơ. Minh tinh đi cửa thường hay có lịch trình bí mật phải đi cửa VIP gặp chuyện không may không phải lần một lần hai.

Bỗng trong khung hình xuất hiện một người phụ nữ trông rất già dặn kinh nghiệm chen vào kéo Khương Sơ đến bên cạnh. Đằng sau còn có cả Hướng Diệc đi cùng.

Sau đó Hứa Đình Thâm liên tục nghe được tiếng các fan hâm mộ kêu gào, “Áaaa, đấy là Hướng Diệc với người quản lí mà. Hướng Diệc lại còn nhờ người quản lí hỗ trợ Khương Sơ nữa kìa. Thật là ngọt ngào quá đi!”

Hứa Đình Thâm đen mặt nhìn màn hình.

-

Chăm vote với comment sẽ có phúc lợi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.