Thâm Sơ

Chương 15: Chương 15




Edit: Vi Yên | Beta: Ngư Nhi

Không gian bỗng yên tĩnh lại, cuối cùng Trì Tinh không nhịn được phì cười.

Khương Sơ gan to thật, cái này mà cũng dám nói, Trì Tinh sùng bái Khương Sơ thêm ba phần, cậu đơn phương nhận Khương Sơ làm chị dâu mình.

Nói không chừng trước lúc chết còn có thể thấy Hứa Đình Thâm quỳ ván giặt quần áo.

Khương Sơ vặn chai nước, Hứa Đình Thâm nghiêng đầu nhìn cô, thản nhiên hỏi: “Em làm phẫu thuật chuyển giới bao giờ thế?”

Cô suýt thì phun nước ra, đôi mắt hạnh trợn tròn nhìn anh, vì bị nghẹn mà ho mãi, mặt nghẹn đến đỏ bừng.

Tại sao hình ảnh này cũng khiến mình động lòng cơ chứ, Hứa Đình Thâm rũ mắt, yết hầu cuộn lên xuống.

Trì Tinh đứng một bên buồn cười mà không dám cười.

Rốt cuộc là ma cao một thước đạo cao một trượng, Tiểu Khương Sơ không đấu lại Đại ma vương Hứa Đình Thâm. Trì Tinh rút lại suy nghĩ vừa rồi, yên lặng cầu phúc cho Khương Sơ.

Minh Dĩ Hân đứng nhìn mà không hiểu gì.

Hứa Đình Thâm bá vai Trì Tinh, “Anh đây có chuyện muốn nói với cậu.”

“Anh anh anh...” Trì Tinh trợn mặt, muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Hứa Đình Thâm nhưng thoát không nổi, cậu tuyệt vọng nhìn Khương Sơ, “Khương Sơ, cứu tôi.”

Hứa Đình Thâm nhíu mày, chế nhạo hỏi, “Hửm? Cậu cầu cứu Khương Sơ?”

Trì Tinh chết mất, vội vàng đổi giọng, “Chị dâu, mau nói giúp em vài câu đi.”

Nghe cách xưng hô này Khương Sơ bị đả kích lần thứ hai, vì thế tức giận đi qua.

Trì Tinh: “...”

Minh Dĩ Hân cúi đầu đi qua, làm như vô tình nói: “Thì ra hai người đang qua lại, khó trách phòng của cô lại đối diện phòng Hứa Đình Thâm.”

“Phòng ở á?” Khương Sơ không hiểu, “Phòng ở là do đoàn làm phim sắp xếp, liên quan gì đến Hứa Đình Thâm? Hơn nữa Hứa Đình Thâm chỉ đùa thôi, tôi không có quan hệ gì với anh ta hết.”

“Thế ư?” Minh Dĩ Hân quay đầu, thử nói, “Tôi thấy hình như thầy Hứa thích cô đấy.”

Ánh mắt thích người khác không thể giấu được.

Khương Sơ đưa lưng về phía cô ta, hồ nước tĩnh lặng trong mắt như bị lá cây rơi xuống làm đảo loạn, lông mi hơi run rẩy: “Sao có thể được? Ai chẳng biết người anh ta không chào đón nhất là tôi?”

Sau đó không để ý đến Minh Dĩ Hân nữa mà đi về phòng nghỉ.

Thấy Khương Sơ vào, Trần Niệm Niệm vội vàng chạy qua, vẻ mặt như kiểu gà con của mình vừa bị bắt đi vậy. Cô ấy vội vàng hỏi: “Tên Hứa Đình Thâm nói gì với chị đấy? Có phải có ý gì với chị không?”

May sao đây không phải phòng làm việc nên Trần Niệm Niệm không nói to lắm hơn nữa xung quanh đều là người nhà mình, “Anh ta đùa thôi, không có gì đâu.”

“Không có gì?” Trần Niệm Niệm hạ giọng, nói xấu Hứa Đình Thâm bên tai Khương Sơ, “Ánh mắt anh ta nhìn chị như là nhà ta muốn làm thịt heo ý.”

Khương Sơ: “...”

Nhất thời cô không biết nên phủ nhận mình là cải thìa hay phủ nhận Hứa Đình Thâm là heo vì ngay cả heo anh ta cũng không bằng.

Khương Sơ hắng giọng: “Anh ta không phải người như vậy đâu, chỉ thích nói đùa với bạn bè thôi.”

Trần Niệm Niệm còn lâu mới tin, trong lòng điên cuồng nôn ọe. Từ khi Hứa Đình Thâm ra mắt đến nay chưa từng có scandal bạn gái nào, cho dù bề ngoài trông không đứng đắn nhưng đều giữ khoảng cách với bạn diễn nữ. Tại sao bé yêu không tỉnh táo cách xa anh ta một chút chứ.

Trần Niệm Niệm thật sự muốn lắc vai Khương Sơ cho cô tỉnh táo lại nhưng trong phòng có quá nhiều người nên cô ấy nhịn lại, nhìn Khương Sơ thở dài.

Cảm giác như bà mẹ già quan tâm đến con gái vậy.

Đêm đó, trên diễn đàn có một bài viết.

“Theo một nguồn đáng tin cậy, trong giới giải trí có một đôi cực kì ghét nhau đang kết giao, hơn nữa nhờ có đằng trai mà nhà gái nhận được rất nhiều tài nguyên tốt.”

Lập tức có quần chúng ăn dưa suy đoán là Khương Sơ và Hứa Đình Thâm, càng nghĩ càng thấy hợp lí.

Lúc đó chủ topic còn bổ sung thêm một câu, “Nghe nói nam minh tinh còn bị nữ diễn viên cùng đoàn quấy rối, nam minh tinh chặn cửa không cho cô ta đi vào.”

“Vl, đôi này mà không phải Hứa Đình Thâm với Khương Sơ tôi ăn tôm hùm sống.”

“Gọi tên Hứa Đình Thâm thì được cho tiền hay gì? Có việc gọi Hứa Đình Thâm mà không có việc cũng gọi Hứa Đình Thâm.”

“Cái rumor này tôi có thể viết được 10086 cốt truyện cơ, đã chụp lại, đừng có xóa.”

Lâm Kỳ chuyên nằm vùng trong các diễn đàn cảm thấy đây không phải rumor đơn giản, vội vàng báo cáo cho Liên Thắng. Vì vậy trưa ngày thứ hai Hứa Đình Thâm nhận được cảnh cáo: “Cậu ở đoàn làm phim an phận một chút.”

Hứa Đình Thâm cảm thấy rất thú vị, “Anh có người ở đoàn giám sát em?”

Liên Thắng đọc được topic kia liền cảm thấy bệnh tim chuẩn bị tái phát, cậu ta nói như vậy khác nào gián tiếp thừa giận đã làm gì?

Quả nhiên bắt Hứa Đình Thâm không làm loạn là điều không thể, cả đời cũng đừng mơ.

“Cậu ở trong đoàn làm cái gì thế hả?” Liên Thắng thấy rất đau đầu.

“Quay phim, thuận tiện giải quyết chuyện chung thân đại sự, sao thế?”

Cách màn hình Liên Thắng cũng cảm nhận được sự hùng hồn của Hứa Đình Thâm, anh đè ngực mình lại, nói với Lâm Kỳ: “Mau cầm xuống trợ tim của anh qua đây.”

Sau đó Hứa Đình Thâm nhận được một tin nhắn: “Đừng nói nữa, bệnh tim của anh Thắng tái phát rồi.”

Anh cười xùy, quen Liên Thắng nhiều năm vậy rồi chưa nghe anh ta bị bệnh tim bao giờ.

Hứa Đình Thâm đặt điện thoại sang một bên, chuyên tâm dán giấy trên tay, bàn tay với khớp xương rõ ràng đặt trên mặt bàn, lông mày hơi nhíu lại sợ làm nó bị hỏng.

Đột nhiên điện thoại vang lên, Hứa Đình Thâm cầm lên xem, là biên kịch có chuyện cần tìm. Vì vậy anh thuận tay đặt quyển tạp chí đã dán kĩ giấy lên bàn, đang định ra ngoài thì thấy trợ lí mang cơm vào.

“Anh ra ngoài một chút.”

Sa Minh gật đầu: “Vâng.”

Trợ lí thấy Hứa Đình Thâm đi thì cất cơm, tiện tay dọn qua ghế sô pha cho Hứa Đình Thâm, thấy trên mặt bàn có quyển tạp chí thì đặt xuống ngăn bàn trà, bỗng có một tờ giấy rơi ra.

Sa Minh cầm lên xem, bên trong không có nội dung quan trọng gì, hơn nữa tờ giấy đã nhàu nát, có vẻ như chuẩn bị vứt. Cậu ta bĩu môi, tiện tay ném vào thùng rác.

Một lúc sau bác lao công của khách sạn vào quét dọn vệ sinh, lúc ra khỏi phòng thì cầm luôn túi rác.

Hứa Đình Thâm vào phòng đúng lúc bác lao công đi ra nhưng anh cũng không để ý lắm.

Sa Minh đứng lên: “Anh, cơm cũng nguội hết rồi, hay để em đi mua cho anh suất khác.”

“Không cần đâu.” Hứa Đình Thâm cởi áo, đang định ngồi xuống thì ánh mắt liếc qua bàn trà, nhíu mày hỏi: “Cậu vừa đụng vào bàn anh à?”

Sa Minh hơi sợ hãi, “Em chỉ tiện tay... tiện tay...”

Khuôn mặt Hứa Đình Thâm xuất hiện nỗi lo lắng, anh ngồi xổm lật tạp chí nhưng không thấy tờ giấy bên trong đâu: “Tiện tay cái gì? Cậu có thấy tờ giấy dán dưới quyển tạp chí không?”

“Tờ giấy?” Sa Minh hít sâu một hơi, ý thức được bản thân đã gây họa, cậu nắm chặt hai tay, căng thẳng cúi đầu vừa xấu hổ vừa day dứt nói, “Em xin lỗi, nãy em tưởng đồ bỏ đi nên vứt vào thùng rác rồi.”

Ngón tay Hứa Đình Thâm dừng lại, tiếng lật sách cũng im bặt.

Sa Minh càng cúi thấp đầu hơn, cảm giác như mình đã vứt mất đồ quan trọng của anh Thâm. Bình thường Hứa Đình Thâm rất dễ nói chuyện nhưng Sa Minh cũng hiểu tính anh.

Hứa Đình Thâm đứng dậy, nghĩ đến bác lao công vừa ra khỏi cửa.

May thay bác vẫn chưa đi, Hứa Đình Thâm vừa mở cửa thì thấy bác đi ra từ phòng đối diện, anh vội gọi lại, “Bác ơi, vừa nãy trợ lí của cháu lỡ vứt một thứ vô cùng quan trọng, cháu muốn tìm lại.”

Khương Sơ đứng cạnh cửa, nghe thấy Hứa Đình Thâm nói thế thì dựa vào cửa khoanh tay trước ngực hỏi: “Hả? Vứt cái gì?”

Tóc cô hơi xoăn, còn có mấy sợi tóc dính trên đôi môi mềm mại, đôi mắt trong vắt nhìn anh.

Hứa Đình Thâm mím môi: “Sao bình thường không thấy em quan tâm chuyện của anh đến vậy nhỉ?”

Cô đảo mắt, giơ tay gạt tóc ra, ngọt ngào nói: “Đấy là vì lúc đó anh bình thường, chỉ khi nào anh đang xui xẻo thì mới cảm nhận được sự quan tâm của tôi thôi.”

“Không cần.” Hứa Đình Thâm đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô: “Bố quan tâm con là đủ rồi.”

Hứ.

Hứa Đình Thâm không trêu Khương Sơ nữa, cùng bác lao công tìm tờ giấy trong đống rác. Hứa Đình Thâm thở phào, may mắn trong túi rác không có thứ gì bẩn nên trông anh cũng không nhếch nhác lắm.

“Cảm ơn bác.”

Bác lao công đẩy xe đi nên hành lang chỉ còn Hứa Đình Thâm và Khương Sơ.

Khương Sơ vừa hiếu kì vừa kinh ngạc: “Anh muốn tìm tờ giấy lộn này?”

Hứa Đình Thâm nhíu mày, không ngờ Khương Sơ sẽ nói vậy, “Giấy lộn?”

Thứ anh coi như trân bảo mà trong mắt cô lại chẳng đáng một đồng.

Khương Sơ không chắc chắn lắm, cô nhìn tờ giấy nhăn nhúm trên tay Hứa Đình Thâm: “Đây không phải giấy lộn sao? Thế trong tờ giấy viết bí mật gì à?”

Cô đoán thử, tò mò hỏi lại: “Thật sự có bí mật à?”

Khương Sơ vươn tay giật lấy tờ giấy, tờ giấy trên tay Hứa Đình Thâm nằm trên tay cô, cô nhìn qua, đọc to lên: “128 căn e980...”

Hứa Đình Thâm hơi hồi hộp, không biết cô có cho mình một câu trả lời rõ ràng không.

Không ngờ là, Khương Sơ – người có thù với môn toán nhíu chặt mày, không hiểu hỏi: “Đây là cái quái gì? Cái này có thể giải à? Khó thế?”

Gì mà có dấu căn lại còn có e, Khương Sơ choáng hết cả đầu.

Hứa Đình Thâm: “...”

Mặt anh đen lại, nghĩ thế nào cũng không ngờ Khương Sơ sẽ nói vậy, “Em có nhớ em viết tờ giấy này cho anh không?”

Khương Sơ hoang mang vô cùng, trên tờ giấy rõ ràng là tên cô nhưng cô không thể tin là mình đã viết tờ giấy này cho Hứa Đình Thâm, “Anh chắc chắn không?”

Niềm hy vọng của Hứa Đình Thâm vỡ tan tành, anh cảm giác như lồng ngực mình đang bị rất nhiều côn trùng cắn xé, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại đau day dứt. Nhưng mặt anh không biểu lộ gì, thậm chí còn khẽ cười, “Chắc chắn, nếu em đọc không hiểu thì trả đây.”

Khương Sơ nhíu mày, lại nghe người trước mặt nói, “Anh còn tưởng...”

“Tưởng cái gì?”

Hứa Đình Thâm hơi nhếch môi, mang theo vài phần vô lại, “Tưởng rằng em thích anh đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.