Thâm Sơ

Chương 26: Chương 26




Edit: Vi Yên | Beta: Ngư Nhi

Khương Sơ thở phào nhẹ nhõm, đi qua lườm anh.

“Gì đây? Định qua cầu rút ván hả?” Hứa Đình Thâm ngả ngớn hỏi, thờ ơ xoay chiếc nhẫn trên tay, hàng mi dài hơi nhướng lên.

Cô dựa vào cửa, lí lẽ hùng hồn nói: “Đúng vậy đấy!”

Hứa Đình Thâm khẽ cười, “Định rũ bỏ quan hệ đấy à?”

“Đâu.” Khương Sơ không ngờ bị anh phát hiện, cô nghiêng mặt đang định giải thích thì Hứa Đình Thâm đi đến trước mặt khiến hai mắt cô tối sầm, cô còn có thể ngửi được mùi gỗ thoang thoảng trên người anh.

Anh cảm thấy rất thú vị, giọng nói còn mang theo vẻ bất đắc dĩ, thở dài hỏi: “Sao... Lá gan em to thế?”

Hứa Đình Thâm nghĩ mình cần phổ cập kiến thức cho cô gái trước mặt này về bốn chữ “dẫn sói vào nhà” ngay.

Nếu bé thỏ trắng dám dẫn lão sói xám vào nhà thì sẽ bị ăn sạch ngay lập tức.

Khương Sơ thấy anh ngày càng tiến gần mình hơn thì vô thức chặn hai tay trước ngực, ra lệnh cho anh, “Anh lùi về sau hai bước đi.”

Hứa Đình Thâm thấy phản ứng của cô thì dở khóc dở cười, “Khương Sơ?”

Mặt cô đỏ lên, thấy anh gọi thì khẽ đáp lời.

“Năm nay em hai mươi ba tuổi?”

Khương Sơ không hiểu tại sao anh biết cô nhỏ hơn anh một tuổi rồi mà còn hỏi nhưng cô vẫn gật đầu.

“Đã trưởng thành rồi.” Ngón tay thon dài của anh vò tung đầu cô lên. Dù tay anh lạnh buốt nhưng Khương Sơ lại thấy vùng da trán bị anh chạm vào như bị bỏng vậy, một giây sau cô bị búng trán.

Cô vội che trán, giận dữ lườm anh.

“Tiểu Khương Sơ, em tưởng anh sẽ đối xử với em như trước à?”

Cô khó hiểu: “Cái gì như trước cơ?”

Hứa Đình Thâm nhìn bộ dạng của cô thì không đành lòng nói ra nhưng dù sao tên súc sinh lúc bé đã trưởng thành rồi, nó không còn khả năng làm người giống trước nữa nên anh ghé vào tai cô, giọng trầm khàn nói: “Hồi trước lo em còn nhỏ nên có rất nhiều chuyện không nỡ làm.”

Sợ cô bé anh vất vả lắm mới theo đuổi được chạy mất dép nên đành tiến hành theo chất lượng.

“Rất nhiều chuyện” trong miệng Hứa Đình Thâm nghe sao cũng không thấy giống chuyện tốt, mà Khương Sơ đã bị anh hành hạ bao lần nên tư tưởng đã lệch lạc từ lâu, nam nữ trưởng thành còn có thể làm gì nữa?

Mặt Khương Sơ đỏ lên, cô không ngờ Hứa Đình Thâm lại không biết xấu hổ như vậy!!

“Không ngờ anh... đã có ý định muốn làm chuyện đó với em từ sớm rồi, đồ biến thái.”

“...” Hứa Đình Thâm nghe cô nói xong thì hơi nghi hoặc, “Biến thái?”

Mặc dù Hứa Đình Thâm đùa giỡn lưu manh thật nhưng chưa bao giờ bị hình dung bằng từ “biến thái“. Vẻ bề ngoài của anh gần như chẳng liên quan gì đến cụm từ đó cả.

Anh bật cười nhưng giọng vẫn mang theo sự ngờ vực, “Anh làm chuyện đấy với bạn gái anh mà cũng bị gọi là biến thái á?”

Vừa dứt lời, một cánh tay mạnh mẽ vòng qua ôm eo cô, hơi nóng phả trên cổ cô. Khương Sơ còn cảm nhận được răng anh như quỷ hút máu chậm rãi chạm vào mạch máu cô. Cô sợ hãi né tránh, lắp bắp nói: “Em có phải bạn gái anh đâu.”

“Em không phải bạn gái anh á?” Hứa Đình Thâm tức quá hóa cười, anh cảm giác như mình bị chơi xỏ vậy. Tuy danh phận chưa định nhưng hai người cứ mập mờ thế này thì chắc mấy chốc sẽ phải thôi.

Cô lắc đầu, nghển cổ nói: “Không phải!!”

Hứa Đình Thâm trông cô nghĩ một đằng nói một nẻo thì cố tình trêu: “Nếu không phải thì sao anh hôn em không từ chối? Không ngờ em lại là tra nữ cơ đấy.”

Tự dưng bị đổ là tra nữ, Khương Sơ cảm thấy rất oan uổng nhưng lại không giải thích được nên không thèm nói đạo lí nữa, “Dù sao thì em cũng không phải bạn gái của anh, bây giờ anh đi ngay khỏi đây đi.”

Nếu không đi, cô sẽ phải tìm cái lỗ để chui xuống mất.

Lúc cô nói câu này rõ ràng là đang ngượng.

“Em phải nói rõ ràng cho anh.” Hứa Đình Thâm nâng mặt cô lên, “Như vừa nãy là biến thái?”

Khương Sơ hơi gật đầu, ánh mắt của cô viết rõ ràng “Em không ngờ anh lại là loại người như vậy.”

Hứa Đình Thâm thật sự không hiểu tại sao chỉ hôn bạn gái cũng bị coi là biến thái, rồi cô gái này còn đuổi anh ra ngoài.

“Mới thế mà đã không chịu nổi?” Thì ra cô gái của anh vẫn còn chưa lớn nhưng Hứa Đình Thâm không thể đợi như trước được nữa, anh hơi cúi đầu kiên nhẫn hỏi: “Vậy làm thế nào em mới có thể chấp nhận?”

Giọng nói dịu dàng như đang dỗ trẻ nhỏ vậy.

Khương Sơ giương mắt lên thì đụng phải ánh mắt thâm tình của anh. Suy cho cùng cô vẫn không thể từ chối anh, người chỉ cần dùng mị lực đã khiến cô đổ gục.

Cô cúi đầu nắm lấy góc áo anh, “Đợi... Đợi tình cảm của chúng mình ổn định hơn... Em vẫn còn chưa chuẩn bị xong...”

Khương Sơ nói rất nghiêm túc, thực ra hồi trước cô không hề tin vào tình yêu, kể cả lúc ở bên Hứa Đình Thâm cô cũng không thực sự tin tưởng, vậy nên cho tới bây giờ cô càng không có lòng tin, nhưng cô tin anh.

Lúc trước mọi tình cảm đều bị đè nén bởi lòng tự trọng đã chiến thắng nhưng giờ đây nó lại bùng nổ không thể khống chế như núi lửa.

Khương Sơ thật sự rất thích anh.

Hứa Đình Thâm thấy hơi bối rối, hình như hai người đang không cùng tần số...

Hai tai cô đỏ như sắp nhỏ ra máu, cô dùng hết dũng khí chậm chạp nói: “Tóm lại là bây giờ không được... Dù sao... Sớm muộn gì em cũng là của anh.”

Người da mặt dày như Hứa Đình Thâm nghe Khương Sơ nói thì tai cũng đỏ lên, sau đó thì cổ cũng đỏ ửng. Nghe hết lời cô thì chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đang sôi trào “tụ hội” về nơi nào đó.

Anh hiếm khi nói lắp, cả mặt nóng lên: “Anh chỉ muốn ôm hôn em thôi, còn chưa cầm thú đến mức đấy.”

Không ngờ trong mắt Khương Sơ anh là cầm thú, hơn nữa cô còn tiếp nhận chuyện đó?

Khương Sơ trợn tròn mắt, cảm giác dây cung yếu ớt trong đầu đã đứt gãy. Hứa Đình Thâm không hề có ý đó mà não cô lại tự bịa chuyện, sao suy nghĩ của cô còn đen tối hơn cả Hứa Đình Thâm thế chứ?

Thật sự không còn mặt mũi nào gặp người nữa.

Hứa Đình Thâm nhớ lại lời cô vừa nói, mấp máy môi, không xác định được hỏi lại, “Em sớm muộn là...”

Khương Sơ xấu hổ chết đi được, cô đuổi anh ra ngoài rồi còn vì việc này mà giận rất lâu.

Trì Tinh thấy Khương Sơ giận Hứa Đình Thâm thì rất hả hê: “Cậu tự nhìn lại cậu xem, cợt nhả quá chứ còn gì.”

Hứa Đình Thâm tức giận: “Lượn đi.”

Thấy anh em tốt vẫn đang nhìn Khương Sơ, Trì Tinh dùng củi chỏ đẩy anh, “Đi chơi game không?”

Khương Sơ vẫn chưa hết giận đây này, anh làm gì có tâm trạng chơi game.

Hứa Đình Thâm cười ha ha hai tiếng: “Suốt ngày chỉ biết chơi game mà sao vẫn chơi ngu thế?”

“...” Trì Tinh cảm thấy bản thân đang bị vũ nhục, “Chẳng phải lần trước Khương Sơ cũng chơi như vậy à? Sao cậu không nói cô ấy mà chỉ nói tôi? Làm người đừng có tiêu chuẩn kép như vậy có được không? Có thể đối xử tốt với tôi hơn không?”

Đã chơi vài ván game mà mấy skill công kích cũng không hiểu được.

Hứa Đình Thâm chỉ cảm thấy buồn cười, “Cô ấy có nhan sắc là đủ, tôi tay không mang theo cô ấy vẫn thắng, còn cậu có gì?”

Trì Tinh: “...”

“Thật sự không hiểu cậu lấy đâu ra tự tin so sánh với Khương Sơ nữa, sống như vậy không sợ mất mặt à?”

Trì Tinh: “???”

Mẹ nó cậu ta đang nói tiếng người đấy à?

Các phần diễn của Khương Sơ cuối cùng cũng kết thúc sau hơn hai tháng, cảnh diễn cuối cùng là chết trong ngực nam chính.

Tuy Khương Sơ đang dỗi anh nhưng khi quay phim vẫn rất chuyên nghiệp. Lời thoại, biểu cảm, hành động đều không có gì không ổn, Hứa Đình Thâm diễn với cô thì rất hưởng thụ.

Diễn mãi tới khuya mới kết thúc, sau khi đạo diễn hô “Cắt”, Hứa Đình Thâm còn cố tình giữ cô lại trong ngực không cho cô đứng dậy: “Túi máu ngon không?”

“...” Khương Sơ nhịn không được trợn trắng mắt, cô chỉ người phụ trách đạo cụ: “Anh muốn uống thì qua bên kia xin anh ấy đi.”

Anh ấy...

Nếu ở đây không có nhiều người thì còn lâu Hứa Đình Thâm mới thả cô ra.

Bởi vì không thể động tay động chân nên Hứa Đình Thâm thấp giọng trêu cô: “Chẳng phải có sẵn ở đây hay sao? Mở một bao mới thì lãng phí quá.”

Vẻ mặt anh như đang nói “Cần cù tiết kiệm là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa” vậy.

Ha ha, Khương Sơ cười giả lả, dùng tay đánh anh một cái rồi đứng lên chụp ảnh chung với các diễn viên khác.

Hứa Đình Thâm đã chuẩn bị hoa để tặng cô từ sớm nhưng vừa quay đi quay lại để lấy hoa thì đã thấy cô ôm hoa nam diễn viên khác tặng rồi.

Sau khi tan làm, đi về khách sạn, Hứa Đình Thâm tựa vào tường ngoài cửa phòng, ngón tay chọc ngoáy cánh hoa bách hợp: “Em có không nỡ xa anh không?”

Khương Sơ không quan tâm đến anh, vừa về phòng là đăng weibo luôn: “Quay xong rồi, vui quá đi.”

Bên cạnh còn có icon cười nhe răng, xem ra tâm trạng rất tốt. Bên dưới còn có ảnh chụp chung với các diễn viên chính ngoại trừ Hứa Đình Thâm.

Lén xem weibo của Khương Sơ, Hứa Đình Thâm híp mắt, xa anh nên vui vẻ vậy hả?

Sao lúc đấy không cứng rắn một tí đòi chụp ảnh với cô chứ, giờ chỉ nghĩ đến việc mai cô phải rời đoàn anh đã thấy không nỡ rồi.

Anh dùng lưỡi rê qua hàm răng, cô gái của anh đúng là chẳng có lương tâm gì cả.

Anh lướt xuống phần bình luận bên dưới, một nam diễn viên tặng hoa cho cô bình luận: “Nghỉ ngơi thật tốt, ăn nhiều đồ ngon nhé. [ôm]”

Ôm á? Bây giờ Hứa Đình Thâm chỉ muốn cho cậu ta ôm đất ngay và luôn.

Anh dùng nick phụ chia sẻ lại bài cô vừa đăng: “Mai vợ rời đoàn rồi, không nỡ tí nào.”

Hứa Đình Thâm không biết phải xin lỗi thế nào mới tốt, suy nghĩ một chút rồi gửi cho Khương Sơ ký hiệu cầu hòa.

Khương Sơ: “?”

Hứa Đình Thâm: “Ký hiệu toán mà em không biết à?”

Khương Sơ: trợn trắng mắt.jpg

Lại dùng toán để vũ nhục IQ của cô.

Hứa Đình Thâm: “Em bị quê à? Cái này cũng không biết?”

Hứa Đình Thâm thề là anh chỉ muốn trêu Khương Sơ một tí thôi nhưng suy nghĩ qua màn hình máy tính rất dễ bị thay đổi ý nghĩa nên đến khi Khương Sơ đọc được nó đã bị biến thành trào phúng.

Không chỉ giễu cợt chỉ số thông minh của cô mà còn dám chê cô quê mùa. Khương Sơ vốn nhỏ nhen nay càng nhớ kĩ mối thù này.

Mãi không nhận được tin nhắn Hứa Đình Thâm thấy hơi sợ, một lúc sau anh mới nhận được một cái icon mặt cười, cười không thể tươi hơn được nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.