Edit: Vi Yên | Beta: Ngư Nhi
Thưởng thức nét mặt của Hứa Đình Thâm một lúc, Khương Sơ mới vui vẻ cầm đồ ăn vào phòng bếp.
Ai ngờ Hứa Đình Thâm lại ngồi xuống chọn bừa một quyển tạp chí, thản nhiên nói, “Nếu đã mua toàn món tôi không thích thì trưa nay cô nấu cơm đi.”
“...” Còn chưa đắc ý đủ Khương Sơ nhìn mấy con tôm hùm mình mua mà tắt nắng, cô chậm rãi đến bên người Hứa Đình Thâm, đôi mắt lóe sáng lấp lánh, “Nhưng tôm hùm ngon lắm, anh có muốn thể hiện tài năng nấu nướng của mình không?”
Khương Sơ rất sợ đôi càng to đùng của con tôm, đừng nói là chế biến, ngay cả tới gần cô cũng không dám kìa. Huống chi cô chỉ biết làm mấy món đơn giản, mấy con tôm hùm này nếu không có Hứa Đình Thâm làm thì chắc chắn không ngon đâu.
“Tài nấu nướng của tôi không tốt, sao phải thể hiện?” Người nào đó có trí nhớ hơn người bắt đầu cà khịa cô, giọng nói còn cố tình trêu tức, “Hơn nữa cô còn ghét tôi.”
“...” Khương Sơ nghiến răng, trên mặt vẫn cố giữ nụ cười, “Ngôi sao nhỏ bé tuyến mười bảy như tôi đây làm sao dám ghét anh chứ, tất cả đều do kịch bản đạo diễn đưa tôi mà, tôi chỉ vì tiền mà phải chịu khuất phục thôi.”
Bên kia đạo diễn bỗng hắt hơi một cái, anh ta xoa mũi, ai lại vừa bắt anh ta mang tiếng xấu thế?
Hứa Đình Thâm đóng sách lại, vỗ vị trí bên cạnh ý bảo cô ngồi xuống, Khương Sơ cun cút nghe theo. Hứa Đình Thâm nghiêng đầu, khoảng cách giữa hai người gần đến mức như sắp hôn, giọng anh trầm thấp, thong thả, “Vậy ý là, cô thích tôi à?”
Tim cô không khống chế nổi đập thình thịch, hô hấp cũng trở nên dồn dập, Khương Sơ đẩy anh ra, lắp bắp nói, “Không... Không phải đâu.”
Hứa Đình Thâm khẽ cười, anh đứng dậy túm Khương Sơ vào bếp, xắn tay áo lên thản nhiên nói, “Cô giúp tôi một tay.”
“Được.” Cô nhiệt tình bất thường, chỉ thiếu mỗi cái đuôi vung vẩy đằng sau.
Khương Sơ quyết định vì mỹ thực mà chân chó trong chốc lát, đợi tí nữa qua sông rút ván cũng không muộn. Hứa Đình Thâm liếc một cái là thấy rõ tâm tư của cô gái nhỏ nhưng nhếch môi không thèm vạch trần...
“Sao anh lại biết nấu ăn?” Trước khi tham gia chương trình này, cô không thể tưởng tượng nổi hình ảnh Hứa Đình Thâm dính dầu mỡ sẽ trông thế nào.
“Lúc trước phải diễn vai đầu bếp nên học qua một chút.”
[Anh yêu thật chuyên nghiệp aaa.]
[Quào, chỉ học qua mà đã đỉnh như vậy rồi, quả nhiên thần tiên không giống người phàm mà.]
[Giờ hình tượng của Hứa Đình Thâm là vừa thông minh vừa biết nấu ăn à? Cạn lời với đám fan của cậu ta thật đấy, chỉ thế thôi mà cũng tung hô, lại còn gì mà thần tiên nữa chứ, cười chết mất, biết nấu ăn là thần tiên luôn à?]
[Mấy người ăn dưa với antifan có thể đi học một khóa ứng xử đi được không?]
Khác với thanh bình luận đang xôn xao, Khương Sơ nghe thấy hai chữ “học qua” thì nhếch môi tỏ vẻ khinh thường.
Hứa Đình Thâm thấy thế thì cầm hai chiếc càng con tôm hùm giơ ra trước mặt cô, Khương Sơ sợ tới mức trốn vào góc bếp.
Anh thấy bộ dạng sợ hãi của cô thì cười khẽ, “Nó không ăn thịt người đâu.”
“Cần anh nói chắc.”
Khương Sơ thấy anh thả con tôm xuống rồi mới dám bước lại gần, vừa mới tới gần lại thấy anh giơ tay lên, cô vô thức nhắm mắt lại, sau đó cảm giác mặt ướt nhẹp.
“...”
Hứa Đình Thâm nhếch môi nín cười, “Đi lau mặt đi.”
Lúc cô đi ra còn vô cùng tức giận lườm anh.
Cả bữa trưa Khương Sơ không làm gì cả, hầu như đều do một mình Hứa Đình Thâm hoàn thành. Khương Sơ nhìn đĩa tôm hùm thơm ngon thì không chờ nổi nữa, cô lột một con cho vào miệng, vừa cay vừa thơm, hai mắt thỏa mãn híp lại.
Hứa Đình Thâm không nhịn được nhìn cô thêm vài lần, trong nháy mắt, trái tim khô cạn như có một dòng nước suối chảy qua thấm vào lục phủ ngũ tạng.
Anh gắp một miếng cà vào bát, Khương Sơ đang ăn tôm nên giọng nhồm nhoàm hỏi: “Không phải anh bảo không thích ăn à?”
“Lừa cô đấy.”
Anh lại không hiểu suy nghĩ của cô ư?
Khương Sơ cầm một con tôm hùm, dùng sức kẹp mạnh nó, thấp giọng bất bình nói, “Đồ xảo quyệt...”
[Ha ha Khương Sơ làm sao mà đấu lại Hứa Đình Thâm được? Bị anh ăn hết cả xương cơ mà.]
[Chẳng qua Khương Sơ không làm nũng thôi, tui đảm bảo Khương Sơ mà làm nũng thì Hứa Đình Thâm sẽ gục ngay.]
[Bác trên nói nghe ngọt thế, viết truyện đi bác eiii.]
[Muốn đọc +1]
[Nhớ phát đường nha.]
Khương Sơ ăn xong thì chủ động đi rửa bát, cô đang ngâm nga một câu hát thì đột nhiên nhân viên công tác thông báo: “Buổi trưa có một tiếng tự do không mở camera, mọi người có thể dùng điện thoại.”
Đôi mắt Khương Sơ sáng lên, “Thật không?”
Cô rửa bát xong thì vùi trên sofa chơi điện thoại, đầu tiên là dặn người đại diện nhớ đăng bài trên weibo, lướt weibo cập nhật tin tức sau đó thư thả chơi Anipop. Cô còn cố tình bật to tiếng rồi hưởng thụ âm thanh “unbelievable“.
Đột nhiên điện thoại hiện thông báo có tin nhắn, Khương Sơ thấy là Trần Niệm Niệm thì tưởng có chuyện quan trọng gì nên tiện tay ấn mở.
Trần Niệm Niệm gửi một liên kết, mở ra thì là tiêu đề.
“Em gái đáng yêu bất hạnh x nam thần vô lại – Em phải biết hậu quả khi làm nũng với tôi.”
“???” Cái quái gì thế này, Khương Sơ không nhịn được lướt xuống dưới.
...
Hứa Đình Thâm bóp cằm cô, “Em có biết hậu quả khi làm nũng với tôi là gì không?”
Cô gái lắc đầu, cánh môi mềm mại bị cắn mạnh, người đàn ông ôm cô ngồi lên đùi, một bàn tay nóng hổi bóp eo cô.
Lúc Hứa Đình Thâm đi ra thì thấy Khương Sơ mặt đỏ bừng đang nằm trên sô pha, gương mặt đỏ hồng trông như quả anh đào. Yết hầu Hứa Đình Thâm dao động, tại sao cô lại hấp dẫn như vậy, làm người khác sinh ra ý xấu mà cũng không biết.
“Sao thế?”
Giọng nói trầm khàn của Hứa Đình Thâm vừa phát ra, mặt Khương Sơ lại càng đỏ hơn, cô nghĩ tới đoạn truyện vừa rồi: “Hứa Đình Thâm” nói với “cô”, “Thử tư thế này nhé?””
“Khương Sơ” túm chặt lấy áo sơ mi của “anh”, sợ hãi nói, “Nhẹ, nhẹ một chút.”
Khương Sơ giận dữ và xấu hổ muốn chết, cô chỉ muốn chết quách đi cho xong. Trần Niệm Niệm chia sẻ cái quái gì thế này.
May mà bây giờ không có camera.
Cô vuốt mặt, lúc quay xong nhất định cô sẽ đánh chết Trần Niệm Niệm.
Lúc Khương Sơ đang nghĩ như vậy thì điện thoại lại có thông báo, cô ấn mở, lần này không phải là fanfic mà một video ngọt ngào trên Bilibili, nhân vật chính rõ ràng là Khương Sơ và Hứa Đình Thâm, tiêu đề còn viết là: Đi xe
Fan cp đáng sợ thế???
Trần Niệm Niệm còn đang định gửi gì đó nhưng tin gửi đi bên cạnh lại có dấu chấm than đỏ tươi.
“Tin nhắn đã được gửi nhưng đối phương từ chối nhận.”
“!!!”
Khương Sơ thật sự muốn chui vào hộp để bưu điện chuyển mình về nhà!! Cô vào phòng mà như chạy trốn, để mặc Hứa Đình Thâm ngoài cửa.
Hứa Đình Thâm không hiểu gì.
Khương Sơ đi loanh quanh trong phòng, bắt đầu nghĩ linh tinh. Vì sao từ đối thử một mất một còn mà bây giờ lại biến thành như vậy. Cô - một thiếu nữ (không phải) mười tám tuổi thuần khiết, tại sao lại có ý nghĩ đen tối với Hứa Đình Thâm như vậy chứ?
Suy nghĩ mười phút, Khương Sơ đưa ra kết luận tại mình không có bạn trai, người bình thường đối mặt với Hứa Đình Thâm đều có suy nghĩ như vậy, chắc chắn không phải vì thích. Thuyết phục bản thân xong, lúc cô ra khỏi phòng trả điện thoại cho nhân viên công tác thì bản mặt đã trở nên hững hờ như trước rồi.
Hứa Đình Thâm, “...” Cứ cảm giác có gì sai sai.
Nhân viên đưa cho Khương Sơ tờ nhiệm vụ, cô nhận, trên đó viết, “Chụp ảnh ngoài trời, cuối cùng mọi người sẽ bỏ phiếu xem cặp đôi nào giống tình nhân nhất, chương trình sẽ lấy danh nghĩa cặp đôi đó từ thiện bốn vạn tệ cho quỹ công ích.” (~133 triệu VND)
Hai người ngồi xe của chương trình, đến nơi mới phát hiện trời mưa nhưng chỉ có một chiếc ô. Hứa Đình Thâm mở ô, kéo cô đứng bên cạnh. Trái tim vất vả lắm mới bình tĩnh lại của Khương Sơ lại xao động, người đàn ông bên cạnh như hormone di động vậy. Nếu đây là thế giới ABO, nhất định trên người anh sẽ có chất dẫn dụ mang tính thuần phục, chỉ cần tới gần sẽ khiến tim đập chân run.
“Sao căng thẳng thế?” Anh ngả ngớn nhìn cô, tay véo má cô một cái, “Đứng cùng tôi nên thấy xấu hổ?”
[Tràn ngập cảm giác cưng chiều luôn!!! Tui cũng muốn được Thâm Thâm đối xử như thế!]
[Tui không ghen, tui không ghen, thật sự không ghen đâu mà.]
[Dường như tui đang ngâm mình trong hũ giấm luôn nè, để tui thế chỗ Khương Sơ cho!!!]
[Ánh mắt Hứa Đình Thâm nhìn cô ấy hệt như người yêu vậy! Nếu là giả thì anh ý diễn cũng đỉnh quá đi!]
[Đây không phải kẻ thù mà là oan gia hoan hỉ thì có! Tui cũng muốn bị Thâm Thâm trêu ghẹo!]
“Đấy là phản ứng bình thường thôi!” Khương Sơ nói rất hùng hồn, “Anh thực sự rất có mị lực, tôi cũng phải thừa nhận, rất nhiều cô gái nhìn thấy anh đều xấu hổ.”
“Các cô ấy đều thích tôi, còn cô có thích không?”
Khương Sơ cảm giác mình lại chui vào bẫy của anh rồi, cô kịp thời phanh lại, nâng đôi mắt gian xảo lên, “Vấn đề này anh hỏi không chỉ một lần, chẳng lẽ là vì thầm mến tôi?”
Anh dùng tiếng cười nhạo coi như trả lời. Lúc ấy tình cảnh mới hết lúng túng, Khương Sơ thở dài một hơi.
Hứa Đình Thâm nghiêng đầu nhìn cô, sự cợt nhả trong mắt đã biến mất từ bao giờ.
Đúng vậy, thích em.
Cho dù lí trí đã nhiều lần ngăn cản anh nghĩ về em.
Cả đường đi Khương Sơ đều suy nghĩ lung tung nên không hề chú ý hơn nửa chiếc ô đã nghiêng về phía cô, nửa bả vai Hứa Đình Thâm đã ướt đẫm.
“Đến chỗ kia chụp đi.”
Kiến trúc nơi đây mang hơi thở của thập niên tám mươi, hai người chụp mấy tấm rồi đi đến trước một cửa hàng trà sữa, đang định chụp tiếp thì một cô gái kinh ngạc nhìn Hứa Đình Thâm, không dám tin thử gọi một tiếng, “Hứa Đình Thâm?”
Hứa Đình Thâm đeo kính râm rồi đeo cả khẩu trang nên ở bên kia không ai nhận ra, không ngờ vừa sang bên này đã bị phát hiện. Khương Sơ thấy người hâm mộ của Hứa Đình Thâm vì câu nói này mà bước dần tới thì vô thức lùi về phía sau một bước.
Cô gái thấy rõ mặt Hứa Đình Thâm thì nhảy dựng lên, “ Aaaaa là anh thật, má ơi.”
Cô gái kích động đến nỗi nói năng xộn lộn, mãi một lúc sau mới phản ứng lấy điện thoại ra, “Có thể chụp ảnh chung không ạ?”
Hứa Đình Thâm nghiêng đầu nhìn Khương Sơ, khẽ cười một tiếng, “Xin lỗi, bạn gái anh sẽ ghen.”
Khương Sơ: “...”
Cô nghĩ, Hứa Đình Thâm anh có thể đừng lấy tôi làm bia đỡ đạn được không?
Lần trước bị hiểu lầm là bạn gái đã phải cởi quần áo rồi, lần này thì sao?
Hoàn cảnh lại một lần nữa trở nên vô cùng xấu hổ, Khương Sơ nhìn ánh mắt hoảng sợ của cô gái thì vội vàng chối bỏ, “Không phải đâu, tôi không phải đâu, bạn đừng hiểu nhầm.”
Cô gái chần chừ nhìn Khương Sơ rồi lại nhìn vẻ mặt cưng chiều của Hứa Đình Thâm, sau đó ngập ngừng gọi thử, “Chị dâu?”
-
Cả nhà thân yêu ơi, chăm tương tác (like+cmt) thì việc có thêm chương là điều hoàn toàn có thể xảy ra nha.