Edit: An chưa có người yêu | Beta: Vi Yên, Ngư Nhi
Đôi chân dài của anh tách ra, chiếc quần rách gối để lộ làn da trắng ngần, hai tay đặt trên đầu gối. Đôi mắt lười biếng đặt trên người cô.
Cho dù như thế, cũng khiến người ta khó có thể chống lại mị lực của anh.
Nhiệt độ trên mặt Khương Sơ vẫn chưa hạ xuống, cô biết trọng tâm của anh ở nửa câu sau nhưng vẫn cố tình không phối hợp với anh: “Sao giường của em chứa nhiều người như thế được?”
Hứa Đình Thâm đưa tay ra hiệu với cô, “Bọn họ nói mỗi ngày đều thức dậy từ trên giường em.”
Khương Sơ bước qua, tay phải của cô hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay anh, mặc anh vuốt ve. Cô không dám tin, “Bọn họ nằm mơ à?!”
Hứa Đình Thâm bật cười, nâng mắt lên nhìn cô, “Thế thì anh cũng muốn nằm mơ.”
Khương Sơ rút tay về, cô phồng má cúi đầu mấp máy miệng chẳng biết nói gì với anh. Ngực cô phập phồng lên xuống, trầm mặc cả buổi mới nói được một câu, “Em là người đứng đắn.”
Hứa Đình Thâm bị cô chọc cười, “Thế có lẽ anh không phải người đứng đắn rồi.”
Cô còn chưa nói gì thì một bàn tay mạnh mẽ đã kéo cô ngồi lên đùi anh, Khương Sơ theo bản năng muốn tránh khỏi lại bị Hứa Đình Thâm dùng sức đè lại, cô tức giận hỏi, “Anh muốn làm vậy từ lâu rồi đúng không?”
Lần trước mượn việc đóng phim sàm sỡ cô lại còn giả vờ làm quân tử.
“Bị em phát hiện rồi.” Hứa Đình Thâm bóp cằm cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp, “Thế em gái nhỏ đây có thích không?”
Bị anh giam trong lòng nên Khương Sơ càng thêm thẹn thùng. Cô thấy cả người nóng lên, đặc biệt là ở phần đùi,“Anh thả em xuống.”
“Không thả.” Hứa Đình Thâm cứ mãi canh cánh trong lòng chuyện kia, “Anh có phải tình đầu của em không?”
Khương Sơ chẳng hiểu sao anh lại hỏi cái vấn đề này, cô quay mặt sang chỗ khác, “Không... Không phải.”
Giọng anh rất đắc ý, “Hồi cấp ba em không yêu sớm, đến năm thứ nhất đại học cũng không quen ai. Thế anh không phải mối tình đầu của em thì là ai?”
Cô kinh ngạc nhìn anh, “Sao anh biết?”
Năm nhất đại học Khương Sơ thường xuyên bị người ta theo đuổi, bởi vì thấy quá phiền nên cô dứt khoát tuyên bố đã có người yêu nhiều năm, chỉ là người ta không cùng trường. Chuyện này trừ Đàm Điềm và mấy người bạn cùng phòng thì chẳng ai biết.
Cô trợn mắt nhìn anh, ngay cả phản kháng cũng quên mất.
Hứa Đình Thâm không nhịn được bật cười, cái cô bé ngốc nghếch này đến nói dối còn chẳng biết ấy chứ.
“Anh, không phải là... Từ cấp ba đã thích thầm em đấy chứ?” Khương Sơ thử hỏi.
Mặc dù Nghiêm Hi từng nói qua với cô nhưng đến giờ cô vẫn không dám tin, Hứa Đình Thâm cao cao tại thượng như thế sao có thể ở một góc phòng len lén thích thầm một người chứ?
“Không phải em mới là người thích thầm anh à?” Hứa Đình Thâm hạ mắt nhìn cô, ngạo mạn hỏi, “Thế bức thư tình lần trước, em quên rồi?”
Cô nhíu mày, “Cái gì lần trước cơ?”
“Cửa phòng khách sạn, suýt đã bị bác lao công vứt bỏ.”
Khương Sơ chợt nhớ ra, cô trợn tròn mắt, cười phá lên, “Thật ra cái đó không phải do em viết, chẳng lẽ anh cho rằng em thích anh từ hồi cấp ba à?”
Không gian giao tiếp hồi cấp ba của cô rất nhỏ hẹp, cô rất ít khi nói chuyện với bạn khác giới.
Hứa Đình Thâm híp mắt, “Em đang đùa với anh à?”
Khương Sơ khoát tay, dở khóc dở cười nói, “Thật mà, chuyện này không liên quan đến em.”
Thấy biểu tình của cô hết sức chân thật, Hứa Đình Thâm không nhịn được cười khẽ. Nhìn sang chỗ khác vẫn tiếp tục cười, cứ như bị lên dây cót.
Khương Sơ lo ngại nhìn anh, chẳng lẽ vì khi đó cô không thích anh nên anh đã bị đả kích đến thế sao?
Cô đang nghĩ mình có nên an ủi tâm hồn yếu đuối của Hứa Đình Thâm hay không thì đột nhiên người đàn ông trước mặt lại nhìn cô bằng một ánh mắt đầy mê hoặc, “Thế thì anh phải cảm ơn trò đùa kia của em rồi.”
“Hả?”
Nếu như không hiểu lầm bức thư kia là do Khương Sơ viết, có lẽ anh sẽ không hạ quyết tâm đến tìm cô. Tờ giấy kia tựa như mồi lửa, nhờ nó anh mới có can đảm bày tỏ hết thảy chấp niệm cùng niềm nhung nhớ cô.
Anh không hỏi tại sao, mà cúi đầu xuống, “Thế chuyện của chúng ta đã xong chưa?”
Chuyện Hứa Đình Thâm nhắc đến, đương nhiên là Khương Sơ hiểu.
Nụ cười trên mặt cô dần biến mất lại, thái độ bỗng trở nên khác thường, cô đưa tay nắm lấy áo anh, “Hứa Đình Thâm... Em muốn giải thích chuyện chia tay năm đó.”
Biểu cảm trên mặt anh dường như đã tan vỡ trong một giây nhưng trước khi cô kịp nhìn rõ thì anh đã khôi phục lại thái độ bình thường, anh buông tay đang đặt trên lưng cô ra, cất giọng thờ ơ như chẳng hề quan tâm chút nào: “Chuyện đã qua rồi còn nhắc lại làm gì?”
Mọi chuyện khi ấy không đơn giản như ném đá vào biển rộng để rồi không tạo nên sóng lớn mà biến mất cũng chẳng có tăm hơi, trái lại, nó tựa như một bức tường trong suốt ngăn cách giữa hai người, Hứa Đình Thâm cho rằng, chỉ cần không đụng vào nó, anh có thể coi nó như không tồn tại.
Giống như gương đã vỡ thì làm cách nào cũng không thể nguyên vẹn như ban đầu được.
“Hứa Đình Thâm... Thật ra...”
“Em thích anh không?”
Chuyện này anh từng hỏi qua một lần. Khương Sơ không khỏi ngẩn ra, giương mắt nhìn anh, “Thích.”
“Em do dự.”
“Em...”
Khương Sơ đang nghĩ phải giải thích thế nào mới không làm tổn thương Hứa Đình Thâm nhưng chẳng ngờ đối phương đâu có đau lòng, anh còn quang minh chính đại chiếm hời từ cô, anh cúi đầu hôn lên môi cô, rất ngọt.
“Phải phạt.”
Cái gì mà mối tình đầu của hàng triệu fans hâm mộ chứ, anh mới là tình đầu của cô – Hứa ngây thơ âm thầm nghĩ.
Khương Sơ bị anh hôn mà tim nhảy bịch bịch, nhưng cô vẫn duy trì tia lý trí cuối cùng, đứng dậy khỏi người anh.
Điện thoại di động của Hứa Đình Thâm sáng lên, anh liếc nhìn, “Anh có chuyện về trước.”
“À, tạm biệt.”
Vốn đã đứng lên đi về phía cửa, Hứa Đình Thâm chợt quay đầu nhìn cô, hai tay đặt bên hông, “Sao anh lại cảm thấy em rất vui?”
Khương Sơ trợn tròn mắt, cô muốn nói mình không hề nhưng lại sợ Hứa Đình Thâm viện cớ này mà ở lại đây không chịu đi, loại chuyện vô lại này cô tin Hứa Đình Thâm có thể làm được.
Cô xoa xoa cổ, nói lảng sang chuyện khác, “Em thấy mệt quá.”
Quả nhiên Hứa Đình Thâm đau lòng, “Lần sau nhớ tìm mấy vệ sĩ, nhỡ bị thương thì làm thế nào?”
“Vâng.” Khương Sơ ngoan ngoãn gật đầu, “Em nhớ rồi.”
Hứa Đình Thâm vừa ra ngoài thì bị phóng viên bát quái Vương Hi chụp lại. Anh ta nhớ Khương Sơ cũng ở trong khách sạn này, mặc dù không chụp được ảnh hai người ở chung nhưng cũng có thể thông qua đây tung tin đồn, đây chính là cách thức để tạo hot search mà.
Hơn nữa Hứa Đình Thâm nửa đêm ra vào khách sạn nhưng không ở lại, nhìn cái là biết đi hẹn hò. Bất kể thế nào cũng đáng xem.
Tất nhiên Vương Hi không lập tức tung ảnh lên mạng, đầu tiền anh ta sẽ để bộ phận marketing tung tin đồn về mối quan hệ của Hứa Đình Thâm và Khương Sơ. Hai người này đúng lúc đều ở Tinh Thành, có vẻ hơi trùng hợp quá. Hơn nữa đây là hoạt động bất ngờ của Hứa Đình Thâm, ngay cả fans hâm mộ cũng không mấy ai biết.
Tuy có nhiều người không tin nhưng cũng có người tin scandal này tám chín phần mười là có thật.
Đến khi thấy độ hot đã thích hợp, Vương Hi lập tức liên lạc với phòng làm việc của Hứa Đình Thâm, hy vọng đối phương sẽ bỏ tiền để mua hết những tấm hình này, tránh cho danh tiếng của Hứa Đình Thâm bị tổn hại.
Vương Hi đã làm loại chuyện tương tự thế này một thời gian rồi, cơ bản minh tinh đều sẽ ngoan ngoãn mua lại để dập tắt scandal, nói gì đến người như Hứa Đình Thâm – nổi tiếng mà không thích tạo scandal với người khác, lần này anh ta nắm chắc thắng lợi trong tay rồi.
Nhưng Vương Hi lại không nghĩ đến Hứa Đình Thâm cũng quản lý phòng làm việc. Anh thấy đồ phóng viên bát quái gửi cho mình thì khẽ cười một tiếng.
Lúc này anh đã quay xong chương trình, vừa trở lại với đoàn phim. Trì Tinh ngồi bên cạnh thấy anh cười thế thì hỏi: “Cậu lại làm chuyện xấu gì đấy?”
Nhìn thôi Trì Tinh cũng nổi da gà, nhất định là có người sắp gặp họa rồi.
“Không có gì.” Hứa Đình Thâm ngã người lên sofa, không biết nghĩ gì mà anh càng cười tươi hơn, anh đặt kịch bản xuống, ngón tay thon dài lướt bàn phìm gõ hai chữ, “Tùy anh.”
Nhận được câu trả lời vừa đơn giản vừa tùy tiện này, Vương Hi thật sự không dám tin. Cái giọng điệu này chỉ có nghệ sĩ tuyến mười tám mới có thôi. Anh ta chưa từ bỏ ý định kiên trì hỏi lại lần nữa, “Các người xác định không mua thật à? Nếu tin này bị tung lên mạng thì Hứa Đình Thâm sẽ bị ảnh hưởng không tốt đấy. Hơn nữa cái giá tôi đưa ra không quá cao mà.”
“Bây giờ anh đăng luôn đi.”
Vương Hi thật sự cạn lời.
Hôm sau kiểm tra hộp thư, Liên Thắng đọc được suýt thì lên cơn đau tim. Anh chỉ vào máy tính tức giận hỏi,“Cậu ta có ý gì đây? Cô thấy nghệ sĩ như này tôi còn dẫn dắt nổi không?”
Lâm Kỳ nhìn qua, an ủi Liên Thắng: “Chắc là Hứa Đình Thâm cảm thấy mấy tấm hình này không quan trọng, dù sao cũng chỉ là ảnh ra vào khách sạn thôi mà. Dù có tung lên mạng cũng chẳng xảy ra được chuyện gì.”
Nghe vậy Liên Thắng mới hơi xuôi xuôi, nghĩ đến chuyện bình thường Hứa Đình Thâm vẫn hay khinh thường việc bác bỏ tin đồn thì cũng cảm thấy đây là phong cách của anh. Suy nghĩ lại, Liên Thắng vẫn quyết định mua ảnh của Vương Hi.
Liên Thắng chờ Hứa Đình Thâm xong việc mới gọi điện cho anh: “Chuyện ảnh chụp là thế nào đây?”
“Hình...” Hứa Đình Thâm dường như phải mất rất nhiều thời gian mới lôi được chuyện tấm hình từ góc não ra, anh mở loa ngoài rồi vứt điện thoại lên bàn, tiện tay lật giở quyển tạp chí, “Em thích tên ký giả kia rồi đấy, cậu ta rất hiểu ý em. Nếu cậu ta muốn giúp, em đương nhiên chẳng có lí do gì để chối từ.”
Có như vậy fan cp mới biết đường dừng lại để anh tuyên bố cho họ biết Khương Sơ là của ai.
Liên Thắng: “...”
Lâm Kỳ: “...”
Đầu bên kia trầm mặc ba giây. Liên Thắng nổi điên ném đồ, đập cái gì thì anh không biết nhưng chắc chắn không phải thứ gì đáng giá. Hứa Đình Thâm chẳng quan tâm, thậm chí còn cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm.
“Hứa Đình Thâm!”
“Anh Thắng, hạ hỏa, hạ hỏa đi.”
Sau đó di động vang lên đủ thứ tiếng động, Hứa Đình Thâm vốn đã quen với tình huống này lập tức cúp máy.
Nhưng cảnh tượng Hứa Đình Thâm mong chờ lại không xuất hiện. Quần chúng ăn dưa đang chờ scandal của Hứa Đình Thâm hoặc anh ra mặt thanh minh nhưng không ngờ lại có một scandal khác xuất hiện.
“Chuyện tình yêu hư hư thực thực của Khương Sơ và Hướng Diệc.”
Trong hình là hai người một trước một sau vào nhà hàng, sau đó là cùng vào khách sạn. Nếu nói đó là trùng hợp thì đằng sau còn có ảnh hai người diện đồ tình nhân đi trên đường.
Người hồi trước làm fan cp của Hứa Đình Thâm và Khương Sơ đăng weibo: “Khi trước tôi bảo nếu tình yêu của hai người không phải thật, tôi sẽ làm tất cả những “trò con bò” của mọi người một lượt, bây giờ tôi đang nghĩ nên bắt đầu từ đầu, bổ sầu riêng hay ăn c**.”
Bên dưới toàn là bình luận ha ha.
Thấy cư dân mạng không những không ghép anh với Khương Sơ là một đôi như trong tưởng tượng mà còn quay đầu làm fan cp Khương Sơ – Hướng Diệc, Hứa Đình Thâm cười không nổi.
Anh gửi tin nhắn cho Lâm Kỳ: “Em có phương thức liên lạc của Hướng Diệc không?”
Trực giác mách bảo Lâm Kỳ có điềm, cô vô cùng cẩn thận hỏi, “Anh muốn làm gì?”
“Bảo tên đấy cách xa người phụ nữ của tôi ra một chút.”