“Đến đây đi.”
Giọng nói trầm thấp vừa dứt, người đàn ông kia cũng rút kiếm xông lên, Vệ Thanh Phong khẽ né người qua một bên, kiếm phong vụt sát qua bên người.
Kiếm của người đàn ông kia rất dài, chiêu thức cũng khá linh động, trong tay Vệ Thanh Phong tuy vẫn đang cầm kiếm nhưng vẫn dùng các chiêu thức phòng thủ là chính.
Hai người ra chiêu với tốc độ cực nhanh, Tiểu Xuân nhìn mà hoa cả mắt, không thể nhìn thấy rõ.
“Muội muội cảm thấy thế nào?”
“Hả?”
Tiểu Xuân nghiêng đầu nhìn sang, thấy Mai Như đứng cạnh đang cười híp mắt nhìn nàng.
Tiểu Xuân ho khan hai tiếng: “A, cũng, cũng không tệ lắm.”
Mai Như liếc hai người bên kia, nói: “Đại sư huynh kia đúng là không lường được.”
Tiểu Xuân: “Hả?”
Mai Như: “Ý ta muốn nói đến thân thủ của y.”
Tiểu Xuân nhỏ giọng nói: “Tỷ xem hiểu à?”
Mai Như liếc nhìn nàng một cái: “Đùa à, dĩ nhiên là không hiểu rồi.”
Tiểu Xuân: “Vậy làm sao tỷ biết đại sư huynh khó lường?”
Mai Như nhìn Tiểu Xuân như đang nhìn kẻ ngốc: “Nhìn một lúc không phải sẽ thấy ngay sao?”
Tiểu Xuân kề sát gần Mai Như: “Tỷ nói cho ta biết tỷ thấy thế nào đi?”
Mai Như: “Ta dạy cho muội một cách đơn giản nhất.”
Tiểu Xuân: “Là gì?”
Mai Như: “Nhìn mặt.”
Tiểu Xuân: “….”
Mai Như: “Như muội ấy à.” Nàng đưa tay đặt lên cổ Tiểu Xuân, xoay cổ nàng quay về phía trận đấu, chỉ vào hai người bên kia nói: “Muội cứ nhìn mặt của hai người họ đi.”
Tiểu Xuân nheo mắt lại nhìn.
Mai Như: “Thấy cái gì rồi?”
Tiểu Xuân: “Đại sư huynh thật tuấn tú.”
Mai Như: “….”
“Khụ.” Tiểu Xuân vội sửa lại, “Ý ta là, trông dáng vẻ đại sư huynh dường như rất nhẹ nhàng.”
“Đúng vậy đó.” Mai Như đứng thẳng người, kết luận một câu: “Thong thả chính là lợi hại, luống cuống tay chân chính là chột dạ, cho nên nói, đi xem tỉ thí, chỉ cần nhìn mặt là được rồi.”
Tiểu Xuân xem, càng xem càng cảm thấy Mai Như nói có lý.
“Tỷ thật là lợi hại!”
Mai Như gẩy gẩy móng tay: “Đâu có đâu có.”
Một lúc sau, Vệ Thanh Phong dường như muốn thăm dò khả năng của đối phương, xoay người, co tay lại, ngay lập tức mũi kiếm đã chỉa thẳng vào cổ họng người đàn ông kia.
Vệ Thanh Phong bên này còn chưa nói gì, bên ngoài đã truyền đến tiếng hét lớn.
“Hay—-!”
Mọi người: “….”
Người bị giật mình nhiều nhất là Mai Như, nàng vội bịt tai trợn mắt nhìn Tiểu Xuân.
“Ta nói này muội muội, định làm gì đấy?”
Lúc Tiểu Xuân kịp phản ứng, mọi người trong viện đều đang nhìn nàng, kể cả Vệ Thanh Phong.
Vệ Thanh Phong cũng hơi ngây người, y nhìn Tiểu Xuân, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Người khó chịu được nhất chắc là người đàn ông đang tỉ thí với Vệ Thanh Phong. Mọi người biết loại cảm giác này không, thua đã bất mãn lắm rồi, bị người ta dùng một chiêu để chế ngự lại càng khổ sở rồi, mà sau khi bị chế ngự lại còn bị người vây xem xung quanh khen hay.
Tiểu Xuân: “Ý ta là tỉ thí rất khá, ta, ta được lợi không nhỏ.”
Người đàn ông kia tái mặt.
Vệ Thanh Phong gật đầu với Tiểu Xuân, sau đó thu kiếm vào vỏ.
Sắc mặt người đàn ông kia hơi khó coi, nhưng cũng vẫn đáp lễ với Vệ Thanh Phong.
“Đại sư huynh của Kiếm Các, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Vệ Thanh Phong: “Huynh được chọn rồi.”
Người đàn ông kia: “Mặc dù không thể thắng huynh, nhưng được biết Kiếm Các—-huynh nói gì cơ?”
Vệ Thanh Phong: “Xin hỏi đại danh của tráng sĩ?”
Người đàn ông kia sững sờ đáp: “Trần Bì*,”
(*trần bì: tên một vị thuốc đông y =)) )
“…..”
Nghe thấy thế. từ bên kia lại truyền đến âm thanh không đúng lúc.
“Ha ha ha!”
Lần này không phải là Tiểu Xuân, mà là Mai Như.
Ngay lập tức, toàn bộ mọi người trong viện đều chuyển mắt nhìn sang đây.
Tiểu Xuân vội kéo góc áo Mai Như.
“Tỷ nhỏ giọng thôi! Bị nghe thấy rồi.”
Mai Như cười đến không thở nổi: “Muội nghe thấy không, y tên là Trần Bì, ha ha ha.”
Sắc mặt của người tên là Trần Bì càng tái hơn.
Tiểu Xuân cũng muốn cười, nhưng thấy có đại sư huynh, cảm thấy mình vẫn nên nhịn một chút.
“Tỷ bình tĩnh một chút, đừng cười nữa.”
Dưới sự khuyên can của Tiểu Xuân, Mai Như rốt cuộc nhịn được cười.
Vệ Thanh Phong nói với Trần Bì: “Huynh tới tham gia cuộc thi là vì muốn gia nhập Kiếm Các à?”
Trần Bì: “Dĩ nhiên.”
Vệ Thanh Phong gật đầu: “Tốt, ba ngày sau, huynh hãy trở lại đây.”
Trần Bì: “???”
Vệ Thanh Phong: “Người tiếp theo.”
Vẻ mặt Trần Bì đầy nghi ngờ, tất cả mọi người đều không hiểu, chỉ có Mai Như tỏ vẻ như chẳng có việc gì.
Tiểu Xuân: “Là sao nhỉ?”
Mai Như: “Thì là người nọ đã thông qua cuộc thi.”
Tiểu Xuân: “Nhưng, nhưng y có làm gì đâu. Nói chưa đến mấy câu, tỉ võ cũng thua, lại còn mang cái tên như thế, sao lại cho y đậu chứ.”
Mai Như: “Cái này phải hỏi đại sư huynh rồi.”
Tiểu Xuân: “Đại sư huynh quả nhiên cao minh, cách làm khiến chúng ta không thể đoán được.”
Mai Như: “….”
Yên lặng một lúc, có một người đàn ông khác đứng dậy.
“Tại hạ là Tôn Tuấn, người Hoài Nam, vì hâm mộ võ nghệ của đại tông sư, nên mới chạy đến núi Bạc Mang tham gia cuộc thi của Kiếm Các.”
Tiểu Xuân và Mai Như đánh giá người này một phen, Tiểu Xuân nói: “Người này thoạt nhìn không tệ lắm.”
Mai Như cũng gật đầu: “Dù sao cũng lợi hại hơn cái tên Trần Bì kia.”
Lần này cũng hệt như lần trước, Vệ Thanh Phong để Tôn Tuấn ra chiêu trước, còn mình thì phòng thủ.
Khác với trước chính là, lần này, thời gian đấu vô cùng dài.
Lúc mới bắt đầu, mọi người còn cảm thấy gay cấn, càng về sau, khi nửa nén hương đã trôi qua, rồi một nén hương, cuộc tỉ thí vẫn không có ý muốn kết thúc, Tiểu Xuân xem một lúc cũng dần mất kiên nhẫn.
“Sao lâu quá vậy?”
Mai Như đã ngồi xuống, nàng gọi Tiểu Xuân: “Nào, ngồi xuống với tỷ tỷ nào.”
Tiểu Xuân quay đầu nhìn một chút, trong lòng cảm thấy mình ngồi xuống dường như không tốt lắm, có cảm giác như đang xem cuộc vui vậy. Thế nhưng vì không chịu nổi thời gian tỉ thí quá lâu, nàng đứng đến mức chân cũng tê rần, Tiểu Xuân len lén nhìn Vệ Thanh Phong, phát hiện y lại đang tỉ thí vô cùng chăm chú, nàng lặng lẽ đến ngồi cạnh Mai Như.
Mai Như đã sớm không còn để ý đến trận đấu trong viện, nàng đang nghiên cứu kiếm mà Tiểu Xuân mang đến.
“Muội muội, sao kiếm của muội ướt nhẹp kìa.”
“Hả?”
Tiểu Xuân xoay người, phát hiện các nàng trùng hợp ngồi ngay trước kiếm Thái Âm, vải bọc kiếm đúng là đã ướt đẫm rồi.
“À” Tiểu Xuân không biết phải giải thích thế nào “Kiếm của ta, hay chảy mồ hôi.”
Mai Như: “Kiếm hay chảy mồ hôi?”
Tiểu Xuân: “Đúng vậy.”
Mai Như: “Hừm, làm gì có kiếm nào chảy mồ hôi chứ, đừng nói nó là vật sống đó.”
Tiểu Xuân: “Có nói tỷ cũng không tin.”
Mai Như: “Hả?”
Tiểu Xuân: “Không có gì.”
Nàng đứng lên, nhét kiếm Thái Âm vào sâu trong bóng râm, vừa nhét vừa nói: “Nhịn một chút, sắp xong rồi.”
Mai Như nhìn tình cảnh này một cách kì quái.
“Sao muội là nói chuyện với thanh kiếm?”
Tiểu Xuân sửng sốt: “Ta nói chuyện với nó á?”
Mai Như gật gật đầu.
Tiểu Xuân: “….”
Nàng cúi đầu nhìn thanh kiếm.
“Kì quái, sao ta không cảm giác được.”
Mai Như bĩu môi: “Muội thú vị thật.”
Tiểu Xuân hứ một tiếng, cất kĩ kiếm, rồi mới xoay người ngồi xuống.
Rốt cuộc, qua hơn nửa canh giờ sau, Vệ Thanh Phong rốt cuộc cũng dừng lại. Y cất kiếm xong, trầm ổn đứng trong viện, đối diện với y là Tôn Tuấn đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc chống kiếm.
Tôn Tuấn thở hổn hển thành tiếng.
“Sao, thế nào?”
Vệ Thanh Phong lắc đầu.
Tôn Tuấn: “….”
Y có hơi khó hiểu mở to mắt “Huynh nói ta không tốt à?”
Vệ Thanh Phong: “Học võ không có tốt hay không tốt, chỉ là có thích hợp hay không mà thôi.”
Mặt Tôn Tuấn đỏ bừng, cũng không biết là vì tức hay vì mệt.
“Vậy mà huynh còn tỉ thí với ta lâu như thế?!”
Vệ Thanh Phong: “Ta đang phán đoán.”
Tôn Tuấn: “Phán đoán gì mà hơn nửa canh giờ!?”
Vệ Thanh Phong gật gật đầu. Trên mặt y vẫn là vẻ mặt bình thản, khiến người ta cảm thấy không giống như đang nói láo. Thật ra thì cho dù y nói dối, những người ở đây cũng không thể làm được gì.
Tôn Tuấn khẽ cắn răng, xoay người bỏ đi.
Tỉ thí hai trận liên tục, Vệ Thanh Phong lại không hề mỏi mệt chút nào, y ngước mắt, nhìn về phía những người còn lại.
“Người tiếp theo.”
“Ta!”
Tiểu Xuân hét lớn một tiếng, đứng lên.
Mai Như bên cạnh hết hồn: “Trời ạ, muội muốn đi thì đi, sao phải lớn tiếng như vậy hả?”
Tiểu Xuân vỗ vỗ mặt, cho mình thêm can đảm, sau đó bước nhanh về phía Vệ Thanh Phong.
Mai Như ở sau lưng nàng kêu lên: “Này này, kiếm, à ừm, chưa lấy kiếm.”
“A.” Tiểu Xuân bừng tỉnh lại mới phát hiện Thái Âm bị mình bỏ quên ở đằng sau, vội chạy đến ôm kiếm chạy lại.
Nàng không hề cố sức, cầm thanh kiếm lên dưới ánh mắt của mọi người.
Cũng không thể trách người khác, Tiểu Xuân và thanh kiếm này thật sự quá không ăn khớp. Thanh kiếm này còn cao hơn cả vóc dáng của Tiểu Xuân, không chỉ vậy, thân kiếm còn vô cùng rộng, dường như có thể che hết cả người Tiểu Xuân.
Trong mắt người ngoài, đừng nói đến cầm, e rằng chỉ cần đè lên người Tiểu Xuân cũng đủ khiến nàng bất động —- thế nhưng, trước mắt bọn họ, Tiểu Xuân lại dễ dàng rút thanh kiếm vừa dài vừa thô này lên.
Cho nên, ánh mắt mọi người đều thay đổi, bao gồm cả Vệ Thanh Phong.
Tiểu Xuân cầm kiếm đi vào trong viện, nàng ngửa đầu nhìn Vệ Thanh Phong, bật thốt lên một câu—-
“Đại sư huynh!”
“….”
Mọi người thầm nghĩ, cô còn chưa được vào mà, kêu đại sư huynh gì chứ.
Vệ Thanh Phong cũng không hề để ý, y thậm chí còn cười với Tiểu Xuân.
Lòng Tiểu Xuân lập tức nhộn nhạo.
“Đại sư huynh.”
Vệ Thanh Phong: “Là muội à.”
Tiểu Xuân ngạc nhiên: “Huynh nhớ muội à?”
Vệ Thanh Phong: “Nhớ chứ, cô nương ở dưới chân núi.”
Tiểu Xuân nhếch miệng cười: “Đúng, muội ở dưới chân núi, sao huynh nhớ rõ vậy?”
Vệ Thanh Phong nhìn nàng, Tiểu Xuân và y bốn mắt nhìn nhau, cảm thấy đôi mắt của Vệ Thanh Phong như bầu trời đêm của núi Bạc Mang, vừa chăm chú vừa sâu thẳm.
Vệ Thanh Phong nói: “Ta với cô nương đã từng gặp nhau, chắc cô nương không nhớ thôi.”
Trong lòng Tiểu Xuân đột nhiên bừng tỉnh, chẳng lẽ là cái lần nàng tranh giành miếng vải lau kiếm đó? Nàng thầm bĩu môi, lần đó quá mất mặt, cứ không nhận là tốt nhất.
“A có thể là muội quên mất. Còn nữa, đại sư huynh cứ gọi muội là Tiểu Xuân đi.”
Vệ Thanh Phong gật đầu, y nhìn Tiểu Xuân, lại nói: “Hôm nay muội tới đây là muốn vào Kiếm Các à?”
Tiểu Xuân: “Ừm!”
Vệ Thanh Phong: “Vì sao lại lấy Thiên bài?”
Tiểu Xuân: “….”
Tiểu Xuân tằng hắng, đứng thẳng lưng nói: “Ta có lòng tin!”
Vệ Thanh Phong: “….” Y dừng lại một chút, nói với Tiểu Xuân: “Cuộc thi của Thiên bài nghiêm khắc hơn nhiều, bây giờ muội ra lại phía trước núi, ta sẽ sắp xếp giúp muội được thi theo Địa bài.”
Tiểu Xuân khổ sở nói: “Huynh cũng cảm thấy muội không có khả năng à?”
Vệ Thanh Phong nhìn cô gái nhỏ mặt mũi ỉu xìu trước mắt, cười nhạt.
“Không cần tự hạ thấp mình, có khả năng hay không không phụ thuộc vào người khác. Ta bảo muội ra lại phía trước núi chỉ là muốn muội chọn một sự khởi đầu thích hợp.”
Tiểu Xuân cúi đầu: “Muội không muốn đi về đó.”
Vệ Thanh Phong: “Ta cũng thi Địa bài để vào Kiếm Các.”
Tiểu Xuân: “Hả?”
“Cho nên muội không cần lo lắng.” Vệ Thanh Phong giơ tay lên, vỗ nhẹ lên vai Tiểu Xuân, muốn an ủi nàng một chút, không ngờ y vừa chạm tay vào thì ngừng lại—-
Tiểu Xuân: “?”
Vệ Thanh Phong nhíu mi: “Muội cảm thấy thế nào?”
Tiểu Xuân: “???”
Vệ Thanh Phong: “Có thấy khó chịu ở đâu không?”
Tiểu Xuân không hiểu ra sao: “Sao? Khó chịu gì?”
Vệ Thanh Phong: “Thân thể của muội sao lạnh như vậy?”
Tiểu Xuân: “Hả?” Nàng giơ tay lên, mở lòng bàn tay ra, sờ sờ trán.
“Không có mà, đâu có lạnh.”
Vệ Thanh Phong càng nhíu chặt mày, lại vươn tay, đặt trên trán Tiểu Xuân thử. Tiểu Xuân không dám nhúc nhích tí nào.
Hồi lâu sau, Vệ Thanh Phong thả tay xuống.
“Khí lạnh này thật không bình thường.”
Tiểu Xuân cảm thấy như sắp phát điên.
“Chẳng, chẳng lẽ là trúng độc!? Trúng độc!? Ta trúng độc?!??”
Vệ Thanh Phong yên lặng mọt chút, sau đó ngẩng đầu nói với mấy người trong viện: “Vệ mỗ đi một lúc sẽ trở lại, chư vị chờ một chút.” Nói xong, Vệ Thanh Phong nói với Tiểu Xuân: “Muội đi theo ta.”
Tiểu Xuân chớp mắt mấy cái, đi theo sau Vệ Thanh Phong.
Vệ Thanh Phong đưa Tiểu Xuân đi ngang qua cổng vòm, Tiểu Xuân chưa từng đi qua nơi này, cảm thấy mới lạ nhìn quanh.
Bên ngoài Tàng Thư Các có rất nhiều cây, mọc cực kì um tùm.
Tiểu Xuân: “Mấy cây này phát triển tốt thật.”
Vệ Thanh Phong: “Chờ đến mùa thu nở hoa thì sẽ càng đẹp hơn.”
Tiểu Xuân: “Nở hoa vào mùa thu?”
“Ừm.” Vệ Thanh Phong vừa đi vừa nói “Loài cây này tên là Vân Đào, là cây của sư tôn, cứ đến cuối mùa thu sẽ nở hoa. Hoa nở to như bát uống nước, trắng như ánh trăng, hơn nữa hương hoa như thấm vào ruột gan, khắp Kiếm Các đều có thể ngửi thấy mùi thơm.
Tiểu Xuân: “Thật à? Muội chưa từng thấy loài cây này.”
Vệ Thanh Phong: “Trước khi đến Kiếm Các ta cũng chưa từng thấy loài cây này.”
Nói chuyện một lúc, Vệ Thanh Phong đã đưa Tiểu Xuân đến một gian phòng nhỏ.
Phòng này ở đằng sau Tàng Thư Các, gần sát một vách đá dựng đứng, có rất nhiều Vân Đào vây quanh.
Tiểu Xuân: “Đây là đâu?”
Vệ Thanh Phong: “Chỗ ở của ta.”
Tiểu Xuân: “!!!”
Vệ Thanh Phong đưa Tiểu Xuân vào phòng, trong phòng được sắp xếp rất đơn ỉan, chỉ có một cái giường gỗ, một cái bàn thấp, ngay cả băng ghế cũng không có.
Tiểu Xuân: “Đại sư huynh, sao huynh lại ở đây?”
“Địa thế của Kiếm Các rất phức tạp, mỗi chỗ đều cách nhau rất xa, ta ở đây để luyện công.” Vệ Thanh Phong vừa nói, vừa lấy dưới giường ra một cái bao, đặt bao lên bàn mửo ra, bên trong có chứa rất nhiều chai chai lọ lọ. Tiểu Xuân tinh mắt nhìn thấy đây là các lọ thuốc mình đã bán cho Kiếm Các.
Tiểu Xuân: “Đại sư huynh làm gì vậy?”
Vệ Thanh Phong: “Giúp muội thử xem có bị trúng độc không.”
Tiểu Xuân: “Muội thuận miệng nói thôi.”
Vệ Thanh Phong cúi đầu, loay hoay lấy ấm sắc thuốc. Y dường như không thường dùng mấy thứ này, trông rất không thuần thục.
“Thuận miệng thì cũng có thể xảy ra mà.”
Tiểu Xuân đứng ở một bên nhìn Vệ Thanh Phong, bỗng nhiên cảm thấy thật không chân thật. Người thiếu niên kia thành danh, là Vệ Thanh Phong – đại đệ tử của lão tông sư mà cả võ lâm đều biết, giờ đây đang đứng trước mặt nàng, đang nghiêm nghiêm túc túc chọn thuốc.
Tiểu Xuân nhìn nhìn, tay hơi trơn, cầm kiếm cũng hơi khó khăn.
Mà cảm giác trơn trượt này, làm nàng chợt nhớ đến một chuyện.
“Đại sư huynh.”
Vệ Thanh Phong không ngẩng đầu lên: “Hả?”
Tiểu Xuân nhìn thẳng vào kiếm Thái Âm.
“Hình như muội biết là vì sao rồi.”