Thâm Sơn Có Quỷ

Chương 31: Chương 31




Mãi đến khi đi trên đường về nhà, Tiểu Xuân vẫn còn choáng váng.

Lý Thanh thì vẫn như cũ, bị Tiểu Xuân kéo tay lôi xuống chân núi.

Tiểu Xuân đưa hắn về nhà trước.

“Đúng rồi to con, huynh không thể đi Kiếm Các được.”

Lý Thanh: “Ùng ục?”

Tiểu Xuân đứng trước cửa, nói với Lý Thanh: “Ta đi, huynh cũng đi, ông lão làm sao bây giờ?”

Lý Thanh: “Ùng ục.”

Tiểu Xuân cau mày: “Huynh đừng kêu ùng ục nữa, đây là chuyện quan trọng. Hôm nay chúng ta chỉ đi đến một khu vực nhỏ ở sau núi thôi, thật ra Kiếm Các rất lớn, mọi người đi lên thì khoảng hơn một tháng mới có thể xuống núi lại.”

Lý Thanh: “Không sao.”

Tiểu Xuân đánh hắn một cái: “Không có nói huynh, ý ta là ông lão.”

“Ta không sao.”

Lúc Tiểu Xuân và Lý Thanh đang nói chuyện, ông lão từ trong nhà đi ra.

Tiểu Xuân kinh ngạc nói: “Ông ơi, ông vào nhà mới rồi ạ?”

Ông lão cười tủm tỉm: “Nhà này rất tốt, bền chắc lắm.”

Tiểu Xuân cười nói: “Dĩ nhiên rồi, cháu và Lý Thanh đã xây mấy ngày lận đó.”

Ông lão nói: “Cô nương, cám ơn cháu.”

Tiểu Xuân: “Không có gì không có gì.”

“Không.” Vẻ mặt ông lão rất chân thành, Tiểu Xuân cũng dần ngừng cười.

“Cô nương, lão hủ thật sự muốn tạ ơn cháu.”

Trong lòng Tiểu Xuân mơ hồ hiểu ông lão đang nói đến chuyện gì, nhưng nàng vẫn cười lắc đầu.

“Cháu cũng đang nói thật, không sao đâu ạ.”

Lý Thanh đứng bên cạnh không có việc gì làm, đột nhiên kéo góc áo Tiểu Xuân, Tiểu Xuân quay đầu: “Sao vậy?”

Lý Thanh: “Ùng ục.”

Ông lão nói với Tiểu Xuân: “Cô nương.”

“Dạ?”

Ông lão: “Lý Thanh, đành phiền cháu rồi.”

Tiểu Xuân quay đầu nhìn ông lão.

“Ông ơi, ông biết rồi ạ?”

Ông lão gật gật đầu.

Tiểu Xuân hơi buồn bực: “Thế nhưng….”

Ông lão chỉ khẽ lắc đầu, nói: “Nếu như cô nương lo cho lão hủ, vậy thì không cần.”

Tiểu Xuân: “Thân thể của ông vẫn chưa khôi phục hoàn toàn đâu ạ.”

Ông lão vui vẻ, gương mặt tràn đầy nếp nhăn có chút nghịch ngợm.

“Sắp khỏi rồi, sắp khỏi rồi.”

Tiểu Xuân lại nói mấy câu, nhưng thái độ của ông lão vô cùng kiên quyết, cuối cùng Tiểu Xuân không còn cách nào, đành đồng ý.

“Vậy cũng tốt, cháu đi với huynh ấy đến Kiếm Các, ông yên tâm, cháu sẽ chăm sóc huynh ấy thật tốt.”

Ông lão hài lòng gật gật đầu, trở vào nhà.

Tiểu Xuân nói với Lý Thanh: “Được rồi, ta cũng phải về, ngày mai ta phải đi gặp Linh Nhi, không đến đây được.”

Lý Thanh nghe thấy không được gặp Tiểu Xuân, lập tức mất tinh thần.

Tiểu Xuân: “Huynh đừng cứ dựa vào ta như thế, đang có rất nhiều chuyện đợi huynh làm, huynh định lười biếng à. Ngày mai huynh dùng mấy cọc gỗ còn dư làm hàng rào bao quanh sân, làm vòng lớn một chút.”

Lý Thanh: “Ùng ục.”

Tiểu Xuân: “Ta đi đây.”

Tiểu Xuân rời khỏi nhà Lý Thanh, mang theo tâm trạng phức tạp trở về nhà mình.

Ban đầu nàng vô cùng hăng hái muốn gia nhập Kiếm Các, giờ ước muốn trở thành sự thật rồi, nàng lại không hề có sự hưng phấn như mình vẫn nghĩ.

“Rốt cuộc là khác ở chỗ nào nhỉ.”

Tiểu Xuân nằm trên giường, dằn vặt cả ngày rồi, thân thể nàng vô cùng mệt mỏi, nhưng trong lòng lại truyền đến từng cơn lạnh lẽo, khiến nàng không thể ngủ say.

Tiểu Xuân nghĩ lại toàn bộ mọi chuyện diễn ra vào ban ngày.

“Ôi đầu đau quá, ngủ ngủ.”

Cuối cùng, Tiểu Xuân càng nghĩ càng đau đầu, dứt khoát trở mình, buồn bực chìm vào giấc ngủ.

Ngủ một giấc, cuối cùng lại bị Linh Nhi làm tỉnh lại.

“Má Xuân! Cô muốn chết à—–!”

Tiểu Xuân mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn nóc nhà hồi lâu mới đột nhiên nhớ đến một chuyện.

“Ôi trời!” Tiểu Xuân lập tức nhỏm dậy, chạy ra sân, vừa lúc nhìn thấy Linh Nhi vẻ mặt đầy tức giận đứng bên ngoài.

Tiểu Xuân lập tức tươi cười: “Linh Nhi ngoan, cô đến rồi à?”

Linh Nhi giận phát điên.

“Tối hôm qua các người đi đâu!? Ta chờ các người cả đêm!”

Tiểu Xuân: “Hôm qua có quá nhiều chuyện, nên ta quên mất. Nào, đừng đứng đây, chúng ta vào nhà rồi nói.”

Tiểu Xuân túm Linh Nhi vào nhà, lại còn bưng chén trà đến trước mặt Linh Nhi.

Linh Nhi vẫn giận dữ vô cùng: “Ta đợi thì cũng thôi đi, dượng ta cũng đợi cả đêm, cô có biết cơ hội này khó có đến mức nào không? Giờ thì hay rồi, người ta chả thèm mướn một tên ngốc nghếch đâu, muốn làm sao thì làm đi.”

Tiểu Xuân: “Xin bớt giận xin bớt giận.”

Tay Linh Nhi vỗ bàn một cái: “Không phải là chuyện có bớt giận hay không, sáng nay ta đi hỏi thêm mấy người, không ai chịu mướn hắn cả, làm sao bây giờ?”

Tiểu Xuân: “Vậy thì thôi chứ sao.”

Linh Nhi: “…..”

“Là ai van xin ta suốt mấy ngày để đi tìm việc cho hắn?”

Tiểu Xuân: “Là ta.”

Linh Nhi: “Cô còn nhớ cơ đấy.”

Tiểu Xuân kéo tay Linh Nhi: “Linh Nhi, ta muốn nói với cô một chuyện.”

Linh Nhi nhấp một ngụm trà.

Tiểu Xuân: “Ta và to con đều được vào Kiếm Các rồi.”

Trà trong mồm Linh Nhi lập tức văng phụt ra ngoài.

“Khụ khụ khụ!” Linh Nhi ho đến không thở ra hơi “Cô nói cái gì!?”

Tiểu Xuân: “Ta biết điều này hơi khó tin, nhưng cô nghe ta nói hết đã.”

Tiểu Xuân kể lại chuyện hôm qua một lần, thế nhưng đã bỏ qua chuyện Lý Thanh chính là thanh kiếm đi.

Linh Nhi đờ người nghe hết.

“Nói cách khác, cô giờ chính là đệ tử Kiếm Các?”

Tiểu Xuân: “Phải.”

Linh Nhi dừng một chút, sau đó hét lớn: “Sớm biết vậy ta cũng đi—-!”

Tiểu Xuân cười nói: “Đừng nóng đừng nóng, ta giúp cô trải đường, năm sau cô đi thi đi.”

Linh Nhi khinh thường hứ một tiếng: “Ta không thèm, ta còn bận đi xem bệnh hết tám thôn mười dặm đường, ai thèm đi làm ba cái việc không đàng hoàng như cô chứ.”

Tiểu Xuân cười hắc hắc: “Linh Nhi là tốt nhất, sao ta có thể so với cô chứ.”

Được Tiểu Xuân khen, Linh Nhi lại không hề đáp lại như mọi lần, mà hơi buồn bực ngồi đó.

Tiểu Xuân: “Sao vậy?”

Linh Nhi cúi đầu, nhìn tay mình.

“Kiếm Các xa như vậy, cô lên đó rồi bao lâu mới về một lần.”

Tiểu Xuân: “Xa cái gì mà xa, ở ngay trước mắt cơ mà.”

Linh Nhi trừng mắt nhìn nàng: “Nhưng nó cao!”

Tiểu Xuân: “Cũng đúng.”

Linh Nhi nhếch môi nói: “Cô đúng là đồ vô lương tâm, tự mình chạy đi, sau này ta tìm ai nói chuyện đây chứ.”

Giọng Linh Nhi càng lúc càng nhỏ, Tiểu Xuân nghe thấy thế trong lòng cũng hơi nghẹn.

“Được rồi được rồi, cũng không phải là sinh ly tử biệt, làm gì mà dữ vậy. Tôi đồng ý với cô, nếu không có chuyện gì lập tức xuống thăm cô, được không?”

Linh Nhi bĩu môi nói: “Quỷ nói láo, cô ngày ngày đều nhìn thấy đại sư huynh, còn có thời gian nghĩ đến ta à?”

Vừa nhắc đến đại sư huynh, Tiểu Xuân lập tức toe toét.

Linh Nhi: “….”

“Trông cái dáng vẻ ngốc nghếch của cô đi, lười nói với cô, ta đi.”

Linh Nhi đứng lên, Tiểu Xuân nói: “Ta tiễn cô.”

Tiểu Xuân và Linh Nhi đi ra sân, Linh Nhi nói: “Khi nào cô lên núi?”

Tiểu Xuân: “Hai ngày sau.”

Linh Nhi: “Lần này e là lần cuối ta gặp cô trước khi cô đi.”

Tiểu Xuân: “Yên tâm đi, ta sẽ thường đến thăm cô.”

Linh Nhi vẫn hơi buồn bực, nàng ôm lấy Tiểu Xuân, sau đó mới đi.

“Aizz” Tiểu Xuân nhìn theo hướng Linh Nhi vừa đi, hốc mắt hơi đỏ.

“Sớm biết như thế, thà rằng không đi.”

Tiểu Xuân không trở lại vào nhà, mà ngồi trong sân, lẳng lặng nhìn núi, đã lâu rồi nàng không có yên lặng ngắm nhìn cảnh núi rừng như thế. Ngồi một lúc, nàng đi dậy đi vào vườn thảo dượt. Vườn thảo dược đã lâu không được chăm sóc, có chút ít cỏ dại.

Tiểu Xuân vén tay áo lên, nhổ hết cỏ dại đi.

Trong đầu Tiểu Xuân nghĩ đến hàng vạn hàng nghìn chuyện.

Lúc chuẩn bị nhổ gần cây cát cánh, nàng dừng một chút.

Cũng chính vì mảnh đất này, nàng bắt được một tên trộm thuốc, sau đó, rất nhiều chuyện đã thay đổi. Tiểu Xuân vỗ vỗ mặt đất, đất rắn chắc, giống hệt như thân thể của tên ngốc nghếch kia. Tiểu Xuân không khỏi bật cười.

Hôm đó, hoa nở khắp núi, sông nước tráng lệ, tất cả đều bình yên như thế.

Tối hai ngày sau, Tiểu Xuân đi tìm Lý Thanh.

“To con, đến đây.”

Lý Thanh ngồi xuống bên cạnh Tiểu Xuân.

“Chúng ta đi thác nước, huynh tự mình tắm rửa một lúc đi.”

Lý Thanh: “Ùng ục.”

Tiểu Xuân đi cùng Lý Thanh đến chỗ thác nước, Tiểu Xuân đạp một phát cho Lý Thanh rơi vào nước.

“Huynh tắm rửa sạch sẽ rồi mới được lên!”

Lý Thanh ngâm trong nước một lúc, Tiểu Xuân nhìn, nói với hắn: “Ngâm nước có ích gì chứ, chà rửa đi.”

Lý Thanh: “Ùng ục.”

Tiểu Xuân: “…..”

Cuối cùng, không còn cách nào, Tiểu Xuân chỉ đành kiên trì đi đến, may là trên người Lý Thanh vẫn còn mặc bộ quần áo rách nát của hắn, Tiểu Xuân cách lớp quần áo chà lung tung trên người hắn.

“Nước có lạnh không?”

Lý Thanh lắc đầu, làm gì có cái gì lạnh hơn hắn nữa chứ.

Tay Tiểu Xuân đè trên đầu Lý Thanh: “Nào, cúi xuống, để ta gội đầu.”

Lý Thanh bị nàng nhấn vào trong nước, tóc tản ra.

Tiểu Xuân xoa xoa mấy cái trên đầu hắn, một lúc sau, nàng vỗ vỗ Lý Thanh.

“Được rồi, ra đi.”

Lý Thanh vẫn không nhúc nhích.

Tiểu Xuân: “?”

Lý Thanh cúi đầu trong nước, không nhúc nhích.

Tiểu Xuân hơi căng thẳng.

Không lẽ kiếm cũng có thể bị chết đuối?!

“To con! Này! To con, huynh ra nhanh lên!”

Tiểu Xuân vừa gọi vừa nắm tóc Lý Thanh kéo lên.

Đột nhiên, thân thể Lý Thanh chợt run một cái, sau đó từ từ đứng lên từ trong nước.

Hắn vừa đứng lên, nước liền rơi xuống. Tiểu Xuân dùng quá nhiều sức nên lập tức ngã ngồi ra đất.

“Huynh làm….” Tiểu Xuân vừa định nói, ngẩng đầu lên nhìn Lý Thanh, nửa câu sau lại bị nghẹn.

Lý Thanh lẳng lặng đứng trong hồ nước, đằng sau là thác nước cao cao, trên đầu là vầng trăng sáng cong cong. Quần áo hắn ướt đẫm, dính sát trên người, dán lên thân thể khôi ngô cường tráng, khiến người ta chỉ cần nhìn thôi cũng đủ cảm nhận được luồng sức mạnh lạnh băng vô cùng mạnh mẽ ấy.

Trước kia, tóc Lý Thanh luôn rối bời, lúc này tóc hắn ướt, rũ xuống, dán ở hai bên mặt, có vẻ vừa thô vừa nặng, đồng thời cũng khiến đường nét gương mặt hắn càng hiện rõ.

Tiểu Xuân cũng hệt như lần đầu tiên gặp hắn, miệng há to không nói thành lời.

Lý Thanh nghiêng đầu, tai hướng về phía bờ dò xét.

“Sao huynh lâu quá mà không ra khỏi nước?”

Lý Thanh: “Ngủ thiếp đi.”

Tiểu Xuân: “….”

Nàng cảm thấy cảm giác chấn động ban nãy hoàn toàn chỉ là ảo giác.

“Nào, ra đi.” Tiểu Xuân dẫn Lý Thanh ra khỏi bờ, lấy trong bao ra một bộ quần áo.

“Hôm qua ta vào trấn nhờ người may cho huynh bộ quần áo mới, huynh thay đi.”

Tiểu Xuân nhét quần áo vào ngực Lý Thanh, để hắn tự thay, Lý Thanh vẫn ôm quần áo không nhúc nhích.

Tiểu Xuân: “Không lẽ huynh không biết thay quần áo à?”

Lý Thanh cúi đầu: “Ta biết.”

Tiểu Xuân: “Vậy còn không đi đi.”

Lý Thanh giũ quần áo, bắt đầu cởi quần áo cũ trên người.

Tiểu Xuân hít sâu, quay đầu.

Âm thanh sột soạt của vải vóc vang lên không ngừng, Tiểu Xuân cúi đầu, không hiểu sao lại cảm thấy mặt hơi nóng lên.

Đều do tên gnốc này.

Tiểu Xuân không biết đang tự trách mình hay đang oán giận Lý Thanh.

Một lúc sau, không còn âm thanh gì nữa.

Tiểu Xuân mở miệng nói: “Thay, thay xong chưa?” Lúc mở miệng nói chuyện, Tiểu Xuân mới phát hiện giọng mình hơi khan.

Lý Thanh: “Ừ.”

Tiểu Xuân ho khan hai tiếng, xoay người lại.

“….”

Lý Thanh: “Ùng ục?””

Tiểu Xuân dời mắt: “Không, không có gì.”

Lý Thanh đi về trước hai bước, đưa tay, Tiểu Xuân đưa tay kéo lấy.

Tay nàng hơi run, Lý Thanh cũng cảm giác được.

“Ùng ục?”

Tiểu Xuân: “Được rồi, đi thôi.”

Tiểu Xuân cột bao lại, vác trên vai, kéo Lý Thanh đi vào núi.

Ở sau lưng nàng, một người đàn ông áo đen cao lớn yên lặng đi theo, tóc hắn còn ẩm ướt, được cột tùy ý sau ót, khiến đôi mắt vốn bị băng lại càng bị che khuất. Trên mặt hắn không hề tỏ vẻ gì, đôi môi kiên nghị, cái trán rộng, sống mũi cao thẳng mạnh mẽ. Dung mạo của hắn cũng không tuấn tú, nhưng lại lộ ra phần ý vị hào phóng thật thà, khiến lòng người ta không khỏi run rẩy.

Tiểu Xuân kéo cổ tay Lý Thanh, cúi đầu đi về phía trước.

Sau này tốt nhất là đừng cho hắn tắm rửa, Tiểu Xuân thầm nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.