Thâm Sơn Có Quỷ

Chương 52: Chương 52






Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn Hạ Hàm Chi.

“Huynh nói gì?”

Hạ Hàm Chi thản nhiên nói: “Ta hỏi cô, có phải cô thích Vệ Thanh Phong không?”

Tiểu Xuân: “Sao đột nhiên lại hỏi như thế?”

Hạ Hàm Chi khẽ cười một tiếng, nói: “Ta thấy cô vẫn luôn muốn sang chỗ y, nếu như cô qủa thật thích y, ta sẽ thuận nước đẩy thuyền, chờ đại hội luyện kiếm kết thúc, ta sẽ giúp cô sang Thanh Đào viện.”

Tiểu Xuân: “Đây là ý của huynh à?”

Hạ Hàm Chi thản nhiên gật đầu.

Tiểu Xuân rũ mắt, yên lặng một lúc, Hạ Hàm Chi vẫn nhìn thẳng nàng, yên lặng chờ đợi. Một lúc sau, Tiểu Xuân chậm rãi ngẩng đầu, nói với Hạ Hàm Chi: “Huynh biết không, khi ta mười một tuổi đã gặp Vệ Thanh Phong lần đầu tiên, khi đó, cha mẹ ta mới qua đời không lâu.”

Hạ Hàm Chi khựng lại một lúc, sau đó khẽ nói: “Xin lỗi, ta không cố ý để cô nhắc lại mấy chuyện đau lòng.”

“Không sao cả.” trông Tiểu Xuân cũng không hề để ý, giọng điệu của nàng rất bình thản, tựa như đang nói đến chuyện của người khác.

“Cha ta là một kẻ cờ bạc, mẹ ta là một con hát, khi cha ta còn trẻ vận may không tồi, thắng được chút tiền nên đã mua mẹ ta về. Thế nhưng chắc hầu hết mọi người đều sẽ đoán được kết cục của tình trạng ấy là gì. Cha ta trốn vào trong trấn, sau đó lại thiếu rất nhiều tiền, không cầm cự nổi nữa nên định bán mẹ ta đi, mẹ ta không muốn, nên nhảy núi tự tử.”

Tiểu Xuân cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc ấy: “Nơi bà nhảy xuống chính là ở đỉnh núi phía đông của núi Bạc Mang, ta nhớ hôm đó, mới nửa đêm mà bà đã tỉnh dậy, tiếng động phát ra lúc bà trang điểm đã khiến ta tỉnh giấc, ta hỏi bà làm gì vậy, bà không đáp, chỉ bảo ta ngủ tiếp.”

Hạ Hàm Chi khẽ nói: “Đừng nói nữa, lẽ ra ta không nên hỏi.”

Tiểu Xuân lắc đầu nói: “Ta không sao, không phải đang tỏ vẻ gì cả, quả thật ta không sao cả. Sau khi bà chết, ta thường xuyên đi đến dưới chân núi phía đông, khi thì hái hoa, khi thì hái thuốc.”

Hạ Hàm Chi nói: “Núi phía đông gần sau núi của Kiếm Các.”

“Đúng vậy!” Tiểu Xuân khẽ cười một tiếng, nàng nhớ lại “Sau núi của Kiếm Các….ta đúng là đã gặp đại sư huynh ở đó. Hôm đó ta đang hái thuốc dưới chân núi, huynh ấy đi từ trên núi xuống.”

“A.” Hạ Hàm Chi trêu đùa “Sao hả, quân tử như ngọc, bắt mất trái tim của cô rồi à?”

Tiểu Xuân không cãi lại, thản nhiên nói: “Sau đó, ta thường xuyên chạy đến phía sau núi của Kiếm Các, khi đó huynh ấy vẫn chưa nổi danh như bây giờ. Sau núi có một khoảng đất trống, huynh ấy vẫn thường luyện công ở đó, huynh ấy rất ít nói, chỉ luyện công, bất kể xuân hạ thu đông, không hề ngừng nghỉ.”

Hạ Hàm Chi: “Vệ Thanh Phong đúng là chịu cực chịu khó.”

“Khi đó, mặc dù huynh ấy không mở miệng, nhưng ta cứ khăng khăng cảm thấy huynh ấy đang nói chuyện với mình.” Tiểu Xuân nói “Khoảng thời gian đó đối với ta cũng không hề khó chịu chút nào. Sau đó ta lại nghĩ, mình phải nói chuyện nhiều hơn, nếu không lỡ sau này có cơ hội nói chuyện với huynh ấy, huynh ấy không nói ta cũng không nói, vậy thì nguy rồi.” Nói đến đây, Tiểu Xuân cười ha ha, nói: “Sau đó ta bắt đầu trò chuyện với những người khác, không ngờ càng nói càng nhiều, về sau càng không kiềm chế được, các nàng đều nói ta quá lắm chuyện, có gặp đại sư huynh, chắc chắn sẽ dọa đại sư huynh mất, ha ha ha.”

Tiểu Xuân cười nói: “Huynh hỏi ta có thích đại sư huynh không, ta có thể nói cho huynh biết, ta và Linh Nhi, và rất nhiều cô nương ở núi Bạc Mang này, đều thích đại sư huynh. Thế nhưng thích là thích, ta biết mình không xứng với huynh ấy, chúng ta chỉ lén nói với nhau để tự mình vui vẻ thôi.”

Hạ Hàm Chi tỏ vẻ khó lường nói: “Chưa chắc đâu.”

Tiểu Xuân vẫy vẫy tay: “Không nhắc mấy chuyện này nữa.”

Hạ Hàm Chi lại không có ý định để nàng đi, y nhìn Tiểu Xuân, ánh mắt không hẳn là thật lòng, cũng không hẳn đang đùa giỡn.

“Tiểu Xuân, nếu cô có cơ hội ở bên Vệ Thanh Phong, cô đồng ý không?”

Tiểu Xuân nghiêng đầu nhìn Hạ Hàm Chi, nói: “Sao trước kia ta không phát hiện huynh lắm chuyện như vậy?”

Hạ Hàm Chi: “Cô cứ trả lời xem.”

Tiểu Xuân yên lặng một lúc, thu hồi nụ cười, nói: “Rốt cuộc huynh muốn hỏi gì?”

Hạ Hàm Chi: “Ta hỏi chưa đủ rõ ràng à?”

Tiểu Xuân nhìn Hạ Hàm Chi hồi lâu, nói: “Ta muốn đi về.”

Hạ Hàm Chi đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Tiểu Xuân nghiêng người, đi sượt qua bên người Hạ Hàm Chi, cùng lúc đó, Tiểu Xuân nghe thấy Hạ Hàm Chi khẽ nói: “Cô là một cô gái tốt, không cần quá tự ti.” Y vừa dứt lời, Tiểu Xuân cũng khẽ nói: “Có lẽ ta ngốc, có mấy chuyện ta không giải thích được. Thế nhưng—-” nàng đi về phía phòng mình, không quay đầu lại “Ta không nói, không có nghĩa là ta không cảm giác được.”

Tiểu Xuân về lại phòng mình, bên trong tối đen, nàng đóng kín cửa, dựa lên cánh cửa, lòng trống rỗng.

“Ơ kìa, sao vậy?”

Trong màn truyền đến giọng nói lười biếng của Mai Như, “Nào, qua chỗ tỷ tỷ đi.” Tiểu Xuân đi đến, cởi vớ ra, ngã sấp ra giường.

Mai Như muốn lật nàng lại nhưng không thành.

“Muốn ngủ thì nằm ngay lại, nằm như thế nửa đêm nghẹn chết thì sao.”

Tiểu Xuân vươn tay, mò đến cánh tay Mai Như, kéo kéo tay nàng.

Mai Như cười ha ha nói: “Làm nũng à, sao vậy?”

Tiểu Xuân lắc lắc đầu.

Mai Như nói: “Bị Hạ Chưởng viện của chúng ta dọa sao?”

Tiểu Xuân nghiêng đầu, hé một mắt nhìn Mai Như: “Cái gì tỷ cũng biết.”

Mai Như tự hào nói: “Đương nhiên rồi!”

Tiểu Xuân hỏi nàng: “Tỷ nói xem, có phải muội quá lo rồi không?”

Mai Như: “Ở phương diện nào đó, nếu muội nghĩ muội không xứng với đầu gỗ kia, quả thật là quá lo rồi.”

“….” Tiểu Xuân nghiêm mặt nhìn nàng “Tỷ nghe được.”

Mai Như: “Đứng ở cửa nói, ta muốn không nghe cũng không được.”

“Tỷ bị đánh thức à?”

“Không không.” Mai Như lắc đầu nói “Ta bị lạnh mà tỉnh.”

“Lạnh mà tỉnh?”

Mai Như tỏ vẻ không sao, nói: “Bỏ đi, không nói chuyện này. Nói chuyện của muội đi.”

Tiểu Xuân cau mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

“Mai Như, muội cảm thấy, Hạ Hàm Chi gần đây hơi lạ….”

Mai Như ngáp một cái: “Bây giờ mới cảm thấy?”

Tiểu Xuân: “Tỷ có biết chuyện gì không?”

Mai Như: “Có lẽ gần đến nơi nên y hơi gấp gáp chăng?”

“Hả?” Tiểu Xuân khó hiểu “Gần đến nơi? Nơi nào, Mẫn Kiếm sơn trang?” Tiểu Xuân suy nghĩ một lúc, nói: “Y gấp cái gì, gấp chuyện đại hội luận kiếm à, không nhận ra y lại coi trọng lần tỷ thí này như thế.”

“Y rất coi trọng đó.” Mai Như nằm trên giường, nhìn trần nhà cao cao “Cuộc tỷ thí này, vô cùng quan trọng với y.”

Tiểu Xuân: “Chỉ vì chuyện tỷ thí ư? Vậy, vì sao y lại hỏi muội chuyện kì quái như thế?”

“A.” Mai Như nhớ đến lời Hạ Hàm Chi nói ban nãy, không nhịn được cười.

“Không biết.” Mai Như khẽ nói “Có lẽ là vì thấy áy náy chăng.”

“….” Tiểu Xuân rũ mắt nhìn Mai Như một lúc, sau đó vỗ vỗ chăn bật dậy khỏi giường. Mai Như hết hồn, nói: “Muội muốn làm gì?”

Tiểu Xuân khom lưng mang giày: “Các người nói chuyện ta đều không hiểu! Ta muốn đi tìm tên to con kia!” Nàng mang giày xong, chạy ra khỏi cửa. Mai Như đuổi theo nhưng không thể kéo nàng lại được. Mai Như đứng ở cửa, vịn khung cửa nhìn bóng lưng Tiểu Xuân, cười đùa: “À—-! Nhất định là muội muốn tìm người ngốc hơn mình cho nhẹ nhõm chứ gì!”

Tiểu Xuân làm như không nghe thấy, nàng chạy như điên, chạy đến chỗ phòng của Hạ Hàm Chi. Phòng Hạ Hàm Chi vẫn còn sáng, có lẽ y vẫn chưa đi nghỉ. Tiểu Xuân thầm nén sự bực bội, bất chấp lễ phép, trực tiếp đẩy cửa vào.

Bốn góc phòng đều đốt đèn cầy vô cùng tinh cảo, ánh hoàng hôn khiến căn phòng trở nên mông lung mà yên tĩnh. Cạnh cái bàn tròn đặt ở giữa phòng, Hạ Hàm Chi đã cởi áo ngoài, tóc dài không buộc, chỉ mặc một lớp áo trong màu trắng, đang ngồi trên ghế điều tức. Nghe thấy tiếng động, y chậm rãi mở mắt ra.

Tiểu Xuân đứng cạnh cửa, hỏi y: “Lý Thanh đâu?”

Hạ Hàm Chi không nói, chỉ nhìn Tiểu Xuân. Mắt y vì ánh nến mà trông cứ như đang không ngừng lóe lên. Một lúc lâu sau, y khẽ nghiêng đầu, hướng về phía trong phòng. Tiểu Xuân nói câu cám ơn, sau đó đi vào trong.

Hạ Hàm Chi lại nhắm mắt điều tức, nhưng lần này không cách nào tập trung được nữa.

Tiểu Xuân đi vào trong, vén màn qua một bên.

Lý Thanh đang yên lặng nằm trên giường, tựa như đang ngủ thiếp đi. Tiểu Xuân nhìn thấy Lý Thanh, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Nàng cởi giày Lý Thanh ra, sắp xếp lại giường, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh giường. Gương mặt của Lý Thanh rất đẹp, có lẽ do hắn không phải người nên dung mạo hắn cũng khác người thường.

Trong bóng tối, gương mặt của Lý Thanh trông như những ngọn núi chạy dài ở núi Bạc Mang, Tiểu Xuân nhìn hắn, trong lòng vô cùng bình yên.

Nàng ngồi một lúc, thỉnh thoảng giơ tay vén phần tóc rối loạn của Lý Thanh sang một bên, sau đó lại nhìn tiếp.

Không biết khi nàng đưa tay lên lần thứ mấy, cánh tay nàng bị kéo lại. Lực kéo hơi yếu ớt, nhưng lại nắm tay Tiểu Xuân khá chặt.

Tiểu Xuân đến gần mặt Lý Thanh, khẽ nói: “To con, huynh tỉnh rồi à?”

Lý Thanh đang mơ màng nghe thấy giọng nói của Tiểu Xuân, bỗng nhiên vùng vẫy muốn đứng dậy, Tiểu Xuân vịn bả vai hắn, khẽ nói: “Từ từ, đừng vội, huynh còn say đấy.” Lý Thanh ai oán kêu một tiếng, Tiểu Xuân nghe thấy mà lòng mềm nhũn: “Sao hả, sao hả, uống một chén rượu to như thế, huynh giỏi nhỉ.”

Lý Thanh lầm bầm nói gì đó, giọng nói vừa nhỏ vừa lộn xộn, Tiểu Xuân không nghe rõ. Lý Thanh ôm eo Tiểu Xuân, chôn mặt vào, Tiểu Xuân bị hắn làm cho nhột, hơi né ra sau.

“Hừm, làm gì đó, đừng có làm loạn.”

Thân thể Lý Thanh dù trống rỗng nhưng sức lực vẫn hơn Tiểu Xuân nhiều, cánh tay hắn cứ như vòng sắt, vững vàng vây Tiểu Xuân ở bên trong. May mà Tiểu Xuân cũng không muốn tránh ra thật, nàng đổi tư thế thoải mái hơn, tay vuốt đầu Lý Thanh, vừa xoa vừa oán giận nói: “Huynh nói xem, sao huynh dễ bị lừa như thế, Hạ Hàm Chi rõ ràng đang trêu chọc huynh, vậy mà huynh cũng uống thật! Sao mà huynh thành thật quá vậy hả!”

Không biết Lý Thanh nghe có hiểu không, chỉ là đầu vẫn chôn chặt bên hông Tiểu Xuân, cổ họng phát ra vài tiếng động.

Tiểu Xuân khom lưng, kề sát lỗ tai hắn, khẽ nói: “Huynh nhớ kĩ, sau này không được làm loạn như vậy, nghe thấy chưa?”

Lý Thanh lầm bầm cả buổi trời, Tiểu Xuân vỗ đầu hắn, hắn mới buồn bực nói một câu: “Nghe thấy rồi….”

“Còn về Hạ Hàm Chi….” Tiểu Xuân liếc ra ngoài, phòng của Danh Phẩm Hiên rất lớn, phòng trong và phòng ngoài đều được một tấm ngăn ngăn lại, Tiểu Xuân nhìn thấy góc áo trắng của Hạ Hàm Chi ở xa xa, đoán chừng y vẫn đang ngồi đó. Tiểu Xuân quay đầu, khẽ nói với Lý Thanh: “Gần đây không biết y bị gì, cứ là lạ thế nào ấy….”

Lý Thanh nhúc nhích, hắn ngẩng đầu, mặc dù mắt đã bị che kín, nhưng Tiểu Xuân vẫn cảm thấy được hắn đang nhìn mình.

Lý Thanh trông hơi chật vật, hắn kéo áo Tiểu Xuân, khẽ nói: “Ta phải làm thế nào…ta phải làm thế nào đây….”

Tiểu Xuân nâng mặt Lý Thanh, nàng còn giúp hắn lau mồ hôi.

“Cái gì mà làm thế nào?”

Lý Thanh nói không nên lời: “Y, y….”

Tiểu Xuân: “Y? Ý huynh là Hạ Hàm Chi?”

Lý Thanh gật đầu.

Tiểu Xuân vuốt tóc Lý Thanh, nàng quấn tóc Lý Thanh trên tay mình, quấn mấy vòng, quấn đến mức không thể quấn được nữa, mới buông ra. Nàng không nói, Lý Thanh cũng không nói, hắn ngửa đầu, há mồm, vẻ mặt hoang mang, dáng vẻ ngốc nghếch.

Lần này, Tiểu Xuân suy nghĩ thật lâu, cuối cùng, nàng nhếch miệng, khẽ cười một tiếng rồi nói:

“Chưởng viện này của chúng ta, gần đây có vài tật xấu, có lẽ là vì đại hội luận kiếm….” Tiểu Xuân cúi đầu, xoa xoa đôi lông mày đen dày của Lý Thanh “Nhưng y chăm sóc chúng ta rất nhiều, y là người tốt.”

“Cho nên thời gian này chúng ta cứ thuận theo y đi, y muốn làm gì thì làm đó.” Tiểu Xuân cười nói “Chờ tỷ thí xong, y không còn tật xấu nữa thì chúng ta sẽ đòi nợ.”

Lý Thanh nghe Tiểu Xuân nói: “Theo y….”

“Ừ.” Tiểu Xuân vỗ vỗ vai Lý Thanh: “Y sẽ không bắt nạt huynh thật đâu, chúng ta rộng lượng, nhường nhịn y một chút.”

Lý Thanh ngơ ngác nghe Tiểu Xuân nói, một lúc sau, hắn hiểu rõ rồi gật đầu.

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.