Hai ngày sau đó, Lý Thanh cứ như đã biến mất vậy, không thể tìm được tung tích.
Mới đầu Tiểu Xuân còn lén lút đi ngang qua căn viện ấy, sau đó nàng chuyển thành nghênh ngang đi qua đi lại trước cửa, vậy mà bên trong không hề có chút động tĩnh gì.
Nhớ tới thái độ của Lý Thanh hôm đó, Tiểu Xuân vẫn hơi lo lắng cho hắn, thế nhưng hai ngày nay phải lo việc tổ chức đại hội luận kiếm khiến nàng bận đến chân không chạm đất, cũng không còn tâm trí đâu mà lo cho Lý Thanh.
“… Cái đám môn phái này!” Vương Thành kéo tay áo, vừa cầm giỏ vừa oán trách “Cả đám giàu nứt vách, thế mà đến tham gia đại hội luận kiếm chẳng thèm mang theo tí lương khô nào!”
Trong giỏ là một đống bánh màn thầu trắng bóc, Tiểu Xuân đi đến nhìn một cái, đau lòng nói: “Tốn hết bao nhiêu tiền của chúng ta, cuối cùng đều vào bụng bọn họ, thật là… Aizz!”
Huynh đệ Vương Thành cũng rất đau lòng, Tiểu Xuân thừa dịp hai người họ không chú ý, lén cầm một cái bánh bao, nhét vào trong tay áo.
“Chúng ta đưa cái này tới đó đi thôi, đại sư huynh vẫn đang chờ đấy, chậm trễ chút xíu không khéo bọn người bang Long Kiếm ăn ta luôn ấy.”
Tiểu Xuân vẫy vẫy tay: “Đi đi đi đi.”
Sau khi huynh đệ Vương Thành đi, Tiểu Xuân ngồi một mình trong bếp, nàng ngồi xuống một băng ghế nhỏ, sau đó lấy cái bánh màn thầu ra ngửi ngửi.
“Hê hê, thơm quá….”
Tiểu Xuân nhìn cái bánh màn thầu trắng bóc, nàng chia làm đôi, dùng một miếng vải gói kĩ, sau đó hít sâu, há miệng thật lớn, cắn lên nửa cái bánh màn thầu còn lại.
“Cô đang làm gì đó?”
“Hửm…!?”
Tiểu Xuân hết hồn, suýt nữa thì nghẹn chết. Miệng nàng đầy bánh màn thầu, quay đầu lại, thấy Hạ Hàm Chi đang cười ha ha đứng sau lưng nàng.
“Ưm… ưm ưm…!?”
Hạ Hàm Chi phất phất tay: “Từ từ, ăn xong rồi hãy nói.”
Tiểu Xuân bị nghẹn miếng màn thầu, không thể nuốt xuống, khó chịu muốn chết, nàng lật tung cả phòng bếp cũng không tìm được hớp nước nào. Khi Tiểu Xuân cảm thấy mình sắp nghẹn chết đến nơi, Hạ Hàm Chi mới đi đến sau lưng nàng, bàn tay đặt lên lưng nàng, khẽ vuốt một cái.
Tiểu Xuân lập tức nuốt trôi.
Nàng quay đầu, trợn mắt nhìn Hạ Hàm Chi: “Nội công còn có thể dùng làm thế à?”
Hạ Hàm Chi: “Cần thì dùng thôi.”
Tiểu Xuân hắng giọng một cái, nói: “Huynh tới đây làm gì, không cần trấn giữ đại hội luận kiếm à?”
Hạ Hàm Chi nghiêng mặt: “Vệ Thanh Phong không có ở đó, cô cũng không, ngay cả Lý Thanh cũng không biết đã chạy đi đâu mất rồi, ta ở đó một mình thì có ích gì chứ, để bọn họ tự chơi đi.”
Tiểu Xuân: “….”
Hạ Hàm Chi đi tới đi lui trong phòng bếp, con mắt của Tiểu Xuân luôn theo sát y, về sau Hạ Hàm Chi không chịu nổi nữa, quay đầu nhìn thẳng nàng.
“Gì vậy?”
Tiểu Xuân bĩu môi, ấp úng nói: “Người… người đâu rồi?”
Hạ Hàm Chi hiểu rõ, nhướn mày: “Ai chứ?”
“….” Tiểu Xuân khinh bỉ nhìn Hạ Hàm Chi “Bớt nói nhảm, nói mau lên.”
Hạ Hàm Chi thoải mái tựa lên bếp lò, nói: “Bảo ta nói? Cô nói trước đi.”
Tiểu Xuân: “Ta nói cái gì cơ?”
Hạ Hàm Chi: “Cô làm gì hắn?”
Tiểu Xuân kinh hãi: “Gì!? Ta làm gì hắn chứ?”
Hạ Hàm Chi: “Có phải cô và Vệ Thanh Phong thông đồng làm bậy, cùng nhau bắt nạt hắn không hả?”
Tiểu Xuân: “Nói bậy bạ! Là hắn bắt nạt bọn ta được chưa hả?!”
Hạ Hàm Chi kinh ngạc, nói: “Ơ? Hắn bắt nạt các người cái gì chứ?”
“Hừm…” Tiểu Xuân hơi nhớ lại, đáp: “Tự nhiên lại đến nói xiên nói xỏ, còn ăn nói lỗ mãng với đại sư huynh nữa.”
Hạ Hàm Chi hừ cười, nói: “Hắn sao dám ăn nói lỗ mãng với Vệ Thanh Phong chứ.”
Tiểu Xuân: “Sao lại không dám, hắn cũng đâu có nhớ chuyện trước kia chứ.”
Hạ Hàm Chi nheo mắt nhìn Tiểu Xuân, nói: “Bất kể có nhớ hay không, hắn cũng không dám, cô tin không?”
Tiểu Xuân cười ha ha, nói: “Hạ Hàm Chi, hôm đó hắn đứng trước mặt ta, muốn tấn công đại sư huynh! Huynh nói xem ta tin hay không tin?”
Hạ Hàm Chi: “Cô nhìn thấy đọan cuối à?”
Tiểu Xuân: “Không cần thiết.”
Hạ Hàm Chi cười nhạt: “Lần sau nhớ nhìn cho hết nhé.”
Tiểu Xuân hứ một tiếng: “Khó hiểu.”
“Ta nói rồi, bất kể cô nghĩ thế nào…” Hạ Hàm Chi nhìn Tiểu Xuân, nói “Hắn vẫn luôn là Lý Thanh.”
Tiểu Xuân yên lặng một lúc, không nói gì, sau đó cúi đầu nhét nửa cái bánh màn thầu vào trong giỏ, nhét thêm dưa muối, sau đó cầm giỏ bỏ đi.
“Cô muốn đi đâu?”
Tiểu Xuân: “Không cần huynh quan tâm.”
Hạ Hàm Chi tiến lên hai bước, đi sau lưng Tiểu Xuân.
“Đi cùng đi.”
Tiểu Xuân chợt dừng chân, quay đầu nhìn Hạ Hàm Chi. Vẻ mặt của nàng vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến Hạ Hàm Chi hơi sợ.
“Huynh đừng đi theo ta.”
Hạ Hàm Chi: “Tại sao?”
Tiểu Xuân: “Nếu có chuyện gì ta sẽ trở lại tìm huynh, nhưng huynh đừng theo ta.”
Hạ Hàm Chi rũ mắt nhìn nàng, sau đó gật đầu khẽ nói: “Được, ta không đi theo cô.”
Tiểu Xuân ừm: “Ta tin huynh.”
Nàng xoay người rời đi, đi một khoảng không xa, Hạ Hàm Chi đã thấy Tiểu Xuân quay đầu lại.
“Nếu huynh rảnh rỗi, có thể đi tìm bọn Ngô Sinh, họ….” Tiểu Xuân mấy máy môi, lại nói “Họ đều rất nhớ huynh.”
Nói rồi, nàng xách giỏ bỏ đi để lại mình Hạ Hàm Chi hơi sững sờ đứng ngay cửa phòng bếp.
“Tin ta, nhớ ta…” Hạ Hàm Chi thầm nói, đôi mắt lạnh băng như chứa đựng rất nhiều điều, lại như chẳng hề có gì cả.
Hồi lâu sau, y bỗng cười khẽ, mày giãn ra, lẩm bẩm: “Ngô Sinh, ồ, cái tên nói lắp kia… Y đâu rồi nhỉ?”
……..
Tiểu Xuân xách giỏ, băng qua đám người rồi đi xuống núi.
Bước chân nàng nhẹ nhàng, cả quãng đường đều rất thoải mái.
Đường xuống núi nàng đã đi rất nhiều lần, theo thói quen đi đến chân núi. Trước đây mỗi lần xuống núi, nàng đều tốn khoảng thời gian gần nửa ngày, mà nhờ có công lực, thể lực nàng cũng càng tốt lên, từ Kiếm Các xuống đến chân núi, nàng chỉ đi mất nửa canh giờ.
Xuống núi, bước chân của Tiểu Xuân vẫn chưa hề dừng, mặt không đỏ hơi thở không gấp đi vào rừng cây. Trên mặt đất trong rừng tràn đầy lá rụng, mỗi bước chân đều hơi lõm xuống.
Tiểu Xuân đi quanh quẩn trong rừng, cuối cùng đi đến một khoảng đất trống bằng phẳng.
Trên đất trống có một ngôi nhà gỗ nhỏ, mặc dù không có người ở nhưng vẫn được quét dọn sạch sẽ.
Tiểu Xuân cầm giỏ đi ra sau nhà.
Ở đó có hai phần mộ nhỏ.
Hai phần mộ nằm không gần cũng không xa, đều ở phía sau ngôi nhà gỗ. Phần mộ đều được xây đơn giản, không có bia, chỉ có hai tấm gỗ được gọt dũa cẩn thận, trên đó không ghi tên mà chỉ có vài hình vẽ.
Trên tấm gỗ được đặt gần nhà gỗ hơn có vẽ thác nước và núi non, còn có một ngôi nhà nhỏ, còn tấm gỗ được đặt xa hơn lại vẽ một thanh kiếm mảnh, còn có mấy đóa hoa mai.
Nơi này yên tĩnh cực kì, thỉnh thoảng gió thổi qua tán lá, phát ra tiếng xào xạc.
Trong trời đất lặng yên, hai phần mộ vốn khác biệt, lại như có gì đó đồng điệu, cứ như người bên dưới hai phần mộ này, đều không phải là chết đi mà chỉ là chìm vào một giấc ngủ sâu mà thôi.
“Ông, Mai Như, ta lại đến rồi.”
Tiểu Xuân để giỏ xuống, thu dọn đá vụn và cỏ dại gần phần mộ.
Thật ra nơi này đã rất sạch sẽ rồi, nhưng Tiểu Xuân vẫn cẩn thận quét dọn hồi lâu, nàng vừa quét dọn vừa nói: “Gần đây ta đến đây hơi nhiều, nhưng cũng không thể trách ta, tên Hạ Hàm Chi kia không biết bị bệnh gì, lại đòi cử hành đại hội luận kiếm ở Kiếm Các. Bây giờ cả tòa núi đều bị người khác chiếm mất, ta không có nơi nào để ngồi thừ người, nên đành phải đến đây.”
Tiểu Xuân thu dọn xong xuôi, lấy bánh màn thầu và dưa muối trong giỏ ra, đặt trước phần mộ.
“Này, mời hai người ăn.”
Nàng làm xong, thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ tay nói: “Ông, Mai Như, A Thanh về rồi.”
“Ông ơi, lâu lắm rồi ông không thấy hắn, nhất định rất nhớ hắn có phải không?”
“Đáng tiếc cháu không thể đưa hắn đến đây.”
“Ông không biết đâu, giờ mọi người đều gọi hắn là Thái Âm Kiếm Tôn đấy.” Tiểu Xuân nói nhỏ với phần mộ “Đi đến đâu cũng có một đám người đi theo, à, còn có một nha hoàn theo hầu.”
“…..”
Gió thổi qua cuốn theo vài chiếc lá khô. Tiểu Xuân đưa tay kéo mấy cái lá khô xuống.
“Mai Như, bây giờ hắn uy phong lắm, không biết tỷ thì sao.”
“Nhưng ta vẫn cảm thấy tỷ mạnh hơn hắn nhiều, không biết vì sao, bây giờ nhìn thấy hắn, ta lại vẫn cảm thấy hắn rất ngốc.”
“….”
Núi non yên tĩnh, chỉ có tiếng nói chuyện của một cô gái nhỏ. Một lúc lâu sau, nàng hơi mệt, đặt mông ngồi xuống chỗ giữa của hai phần mộ.
“Thật vừa vặn…” Tiểu Xuân tựa vào trên nhà gỗ, ngẩng đầu nhìn trời, khẽ nói. Nếu như gió có thể nói, nhất định sẽ nói cho nàng biết, lời này nàng đã nói rất nhiều lần rồi.
Hầu như mỗi lần tới đây, Tiểu Xuân cũng sẽ cảm thán một chút, rằng vị trí nàng đào phần mộ là chính xác đến cỡ nào.
Chính xác đến mức có thể có một chỗ cho nàng ở giữa.
Những năm tháng trong núi đều trôi qua rất nhanh. Tiểu Xuân thầm nghĩ, thời gian hai năm, dường như chỉ trôi qua trong chớp mắt.
“Qua thêm mấy chục năm nữa, khi ta chết, sẽ bảo Tiểu Vũ giúp ta được chôn ở đây. Đến lúc đó, chúng ta sẽ làm bạn, nhất định sẽ không buồn chán….”
Hai năm trước, gần như cùng lúc Lý Thanh thức tỉnh, ông lão cũng không thể chống chọi được nữa. Chuyện đầu tiên khi Tiểu Xuân trở về chính là đón ông lão đến Kiếm Các để dễ bề chăm sóc, nhưng làm thế nào ông cũng không đồng ý.
Tiểu Xuân không còn cách nào, đành ở lại dưới chân núi chăm nom ông lão.
Thế nhưng, không lâu sau, ông cũng đi rồi.
Khi ông lão hấp hối, ý thức hỗn loạn không rõ, ông kéo tay Tiểu Xuân, luôn miệng gọi A Thanh. Khi đó, ông lão đã gầy đến chỉ còn da bọc xương, Tiểu Xuân khẽ ôm lấy ông, đồng ý với ông mọi chuyện.
Ông lão đã chết trong lòng nàng.
Khi chết, vẻ mặt ông lão cũng không quá bình thản, Tiểu Xuân nghĩ thầm, cho dù ý thức của ông không rõ, nhưng vẫn hiểu được người đáp lời ông không phải là A Thanh của ông, dù sao, ông lão cũng đã chăm sóc hắn gần sáu mươi năm rồi.
Nếu như Tiểu Xuân có thể chọn một khoảnh khắc khiến nàng hận Lý Thanh nhất, có lẽ chính là lúc đó.
Ban đầu khi nàng quen biết Lý Thanh, cũng chính là vì ông lão. Nàng giúp hắn, là bởi vì nàng nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của hắn khi lo cho ông lão, nàng cảm thấy tên ngốc nghếch này là một người tốt.
Mỗi lần Tiểu Xuân nhớ đến dáng vẻ khi qua đời của ông lão, nàng đều không thể chịu được.
Sáu mươi năm…
Đó là cả đời.
Ông thật là, sao lại nhẫn tâm để hắn rời đi như thế.
Mà Mai Như…
Có lẽ vào khoảng một năm trước, vào một đêm trăng tròn, Tiểu Xuân luyện kiếm xong chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng phát hiện có điều gì đó không ổn.
Nàng ra khỏi phòng lần nữa, lại nhìn thấy Mai Như.
Đó là nàng ấy mà cũng không phải là nàng ấy.
Mai Như chỉ là một cái bóng trong suốt, phát ra chút ánh sáng, ánh sáng rất yếu ớt, trong đêm đen, hình bóng Mai Như như ẩn như hiện.
Trông nàng ấy cứ như vừa mới ngủ dậy, mặc một bộ áo lót dài màu trắng. Nàng ấy yếu ớt đến mức không thể thấy rõ mặt, cứ như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng đủ khiến nàng ấy bị bay đi.
Tiểu Xuân nói với nàng: “Tỷ gầy quá.”
Mai Như không nói gì.
Nàng vẫn nhìn Tiểu Xuân.
Vẫn luôn nhìn.
Cuối cùng, chẳng biết vì sao, Tiểu Xuân lại như hiểu được ý nàng ấy, nàng lắc đầu, nói với Mai Như.
“Không, ta không hận tỷ.”
Bóng dáng Mai Như rốt cuộc cũng tiêu tán.
Tựa như đã giải quyết xong tất cả mọi chuyện.
Khoảnh khắc ấy, mặc dù cách xa ngàn dặm, nhưng Tiểu Xuân biết, Mai Như đã không còn trên đời này nữa.
Nàng làm cho Mai Như một phần mộ bên cạnh phần mộ của ông lão. Bên người nàng không có vật gì của Mai Như, cuối cùng, nàng vào trong núi, hái vài quả mơ, lấy cả mấy cây củ cải muối mà Ngô Sinh làm, chôn chung vào trong mộ.
Sau đó nữa, nàng thường xuyên lén xuống núi, đến thăm họ. Nàng cảm thấy phong thủy nơi này không tệ, chừa riêng cho mình một chỗ trống, nghĩ rằng nếu sau này chết đi, cũng muốn chôn ở nơi này.
…..
Ngồi một lúc, Tiểu Xuân dần dần ngủ thiếp đi.
Khi nàng ngủ say, từ sau nhà có một người chậm rãi đi ra.
Người đó mặc áo đen, mắt buộc vải màu xám, là Lý Thanh.
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Tiểu Xuân, cúi đầu.
Ngươi đã đi con đường của mình, vậy thì hãy thuận theo thiên mệnh đi. Những chuyện trước kia, dù là kiếp số, thì cũng đừng lưu luyến nữa.
“Kiếp số….”
Hắn chậm rãi giơ tay, mò mẫm về phía trước, từ từ chạm vào trán thiếu nữ.
Mấy hôm trước, người kia cũng đã chạm vào nàng như thế.
Lý Thanh ngồi xổm trên đất, lẩm bẩm tự hỏi.
“Nàng là kiếp số của ta sao….”