Thâm Tàng Bất Lộ

Chương 56: Chương 56: Bất đồng




Editor + Beta: Basic Needs

cùng với sự giúp đỡ của người nhà khi beta

Tống Sơ Chiêu dẫn đầu một nhóm cô nương đi nhóm lửa nấu cơm.

Mọi người đều vây quanh nàng, Tống Sơ Chiêu quay đầu nhìn lại, nàng cảm thấy mình giống như con đầu đàn trong đám gia cầm…

Lần này Đường Chương Liêm mang theo cả đội Kim Ngô Vệ nhưng chỉ dẫn theo vài đầu bếp ít ỏi nên không thể phụ trách hết việc chuẩn bị đồ ăn cho mọi người được. Chỉ một bộ phận người đi săn thú được Đường Chương Liêm khen ngợi mới có thể ăn mỹ thực do đầu bếp trong hoàng cung làm. Còn những người còn lại sao… thôi cố gắng tự mà làm đi.

Làm sao võ tướng đi ra ngoài lại không biết nấu cơm? Thế thì sẽ làm mình chết đói.

Tống Sơ Chiêu vén tay áo lên, cẩn thận chỉ các nàng ấy cách đào hố đặt bếp, cách chất củi và cách châm lửa.

Sau đó nàng cầm miếng thịt để một bên, trực tiếp cầm lấy dao bếp để băm nhỏ nó.

Cách nàng cầm dao khác với những người đầu bếp bình thường, mang theo phong cách không chỉ vừa phóng khoáng lại tùy tiện, mà còn có một cỗ sát ý. Có lẽ vì đao pháp của nàng không phải thứ được dùng để nấu ăn.

Đường dao lên lên xuống xuống cùng với thủ pháp lưu loát lại đơn giản đã làm cho các cô nương trẻ tuổi đang xem choáng váng.

“Tống Tam nương! Kỹ thuật xắt rau này của người thật sự quá tuyệt đấy!”

Tống Sơ Chiêu cũng không ngẩng đầu lên, nàng nói: “Cũng không có gì đâu.”

Đường Tri Nhu nói lớn: “Dù gì Tam nương cũng từng ở quân doanh! Một cái nhảy của nàng ấy sợ là còn cao hơn ngươi nữa đó.”

Các cô nương kinh ngạc cảm thán, lại hỏi: “Vậy Tam nương có biết cưỡi ngựa bắn cung không?”

Đường Tri Nhu đoạt lời: “Tất nhiên là có rồi! Võ nghệ của Tam nương rất cao siêu, không phải là lời nói suông.”

Các nàng liếc nhìn những nam tử ở phía đối diện, thuận miệng nói câu: “Cũng không biết Tống Tam nương so với bọn họ thì như thế nào?”

Tống Sơ Chiêu chưa trả lời, lại có một người khác thổn thức: “Cho dù so sánh được thì sao chứ? Tam nương lại không thể thật sự so tài với bọn họ. Thế nhân thích dìm phụ nữ bằng nước bọt, nói các người phải ở yên trong nhà mới tốt.”

Đường Tri Nhu quay đầu nói: “Có thể đừng nói mấy lời không hay ở chỗ này hay không, làm cho người khác nghe xong lại không vui.”

Mấy người đành im lặng trong sự hậm hực.

Tống Sơ Chiêu: “……” Rõ ràng hỏi ta nhưng ta lại không có cơ hội mở miệng.

Tống Sơ Chiêu xếp thịt đã cắt ra đĩa, rồi thái lát miếng cá mà họ đã đề cập trước đó.

Ở đây còn có cả một cái nồi nữa, ăn cá nướng làm gì, hầm canh có phải ngon hơn không?

Xử lý xong chuyện này, Tống Sơ Chiêu chỉ mấy người lấy nước rửa rau, yêu cầu bọn họ làm việc đừng chỉ đứng ở một bên. Nàng lại bưng đun một ít nước nóng, tay nàng bưng một cái bát ấm áp, dựa vào người Đường Tri Nhu.

Mấy công tử nhàn rỗi ở đằng kia thấy họ bận bịu thì chủ động khuân vác củi và tô bát thay cho họ, sau khi đặt đồ xuống thì lại lễ phép tránh đi.

Tống Sơ Chiêu ngồi im lặng ở một góc, lại một lần nữa cảm nhận được ý xuân phảng phất đâu đây. Khi các cô nương kia cũng nhàn rỗi ngồi xuống nghỉ ngơi thì bọn họ lại bắt đầu câu chuyện lúc nãy:

“Các ngươi cảm thấy vị kia công tử vừa rồi như thế nào?”

“Chẳng lẽ ngươi đang nói Hà công tử? Vậy thì đừng nghĩ nữa, tháng sau hắn sẽ thành thân rồi.”

“Quý công tử đâu? Cố Ngũ công tử có thể nói chuyện với hắn, cho thấy tính tình của hắn hẳn cũng không kém chứ?”

“Không tệ thì không tệ nhưng hắn đối xử rất tốt với thê tử trong nhà.”

“Ôi. Sao lại không khéo như vậy?”

“Vậy các ngươi cảm thấy Phạm nhị công tử như thế nào? Dũng cảm thiện chiến, gia thế hiển hách. Ngày thường thì hắn cũng nho nhã lịch sự với những nữ tử khác.”

“Ngoại hình và gia thế của Phạm nhị công tử đúng là không chê vào đâu được. Tuy nhiên, phụ thân ta đã tìm hiểu con đường đi sau này của Phạm gia rồi. Phạm Thượng thư nói Phạm công tử một lòng theo võ, không biết tương lai có thể bị chuyển khỏi kinh thành hay không. Nếu như hắn thật sự phải đi tới biên quan thì chẳng lẽ ngươi phải chịu đựng nỗi đau cô đơn ở nhà một mình hầu hạ nhị lão hay sao?”

Nói đến ngăn cách hai nơi, bọn họ có chút sợ hãi.

Một cô nương xoay đầu lại hỏi Tống Sơ Chiêu: “Tam nương, cuộc sống ở biên quan có khó khăn không?”

Tống Sơ Chiêu nói: “Cái này phải xem ngươi mong muốn cái gì. Ta lớn lên ở biên quan nên chỉ cảm thấy thoải mái hơn. Nếu như các ngươi đi đến đó sợ sẽ không quen được. Chỉ riêng thói quen ăn uống thôi đã khác biệt rồi.”

Mấy người này thở dài: “Cho nên vẫn nên xem lại Phạm nhị công tử.”

Tống Sơ Chiêu quay đầu đi hỏi nhỏ bên tai Đường Tri Nhu: “Các nàng ấy tới đây là muốn tận mắt nhìn thấy những công tử này sao?”

Đường Tri Nhu gật đầu nói: “Đa phần là như vậy. Cô nương đến tuổi lập gia đình đương nhiên sẽ phải gả đi. Nếu có thể tìm được một người mình vừa thích lại môn đăng hộ đối thì là chuyện tốt nhất rồi. Mấy dịp như bãi săn hay yến tiệc thơ rượu như thế này có thể nhìn ra phẩm hạnh sâu cạn của đối phương, lại còn là cơ hội hiếm có để thử xem hai bên có thật sự hợp ý nhau hay không. Buổi tối khi họ đi săn về, mọi người sẽ tụ tập để ăn mừng thành tích của mình, sau đó bọn họ sẽ có cơ hội nói chuyện với nhau.”

Tống Sơ Chiêu hỏi: “Ngươi có lo lắng về chuyện xuất giá không?”

Đường Tri Nhu đau buồn nói: “Trước kia thì không lo.” Không phải nam tử đó bị ngươi đoạt mất rồi sao?

Đường Tri Nhu hâm mộ nhìn nàng: “Ngươi không cần lo lắng như thế rồi. Nào có thể tìm được một Cố Ngũ lang thứ hai trên đời này? Hai người các ngươi vừa có duyên phận lại lưỡng tình tương duyệt, người khác có cầu cũng không được.”

Tống Sơ Chiêu ngẫm lại, nàng và Cố Phong Giản…… Thật sự là hữu duyên.

Có nhiều người không được như mong muốn mà còn dễ dàng gặp phải thứ quái đản.

Cách họ không xa, Cố Phong Giản và đám người Quý Vũ Đường đã trở lại sau một cuộc dạo chơi. Bọn họ cũng đã nhóm lửa gần đó, vừa hâm nóng rượu trên đống lửa vừa cùng cụng ly trò chuyện.

Khi Quý Vũ Đường quay lại thì nhìn thấy hình ảnh Tống Sơ Chiêu đang hướng dẫn mọi người nấu canh. Lúc này mùi thơm của món canh cá đã bay khắp không trung khiến cho mọi người đều rục rịch không thôi.

Hắn cười một cái: “Tống Tam nương thật sự là người hòa nhã, cái gì cũng làm được cả.”

Cố Phong Giản liếc mắt nhìn hắn trong sự hờ hững.

Vị Tam nương “hòa nhã” này chính là người lúc trước mắng hắn xối xả.

Quý Vũ Đường không nhìn ra thâm ý của hắn, hắn ta lại nói: “Ta vẫn luôn cho rằng Tam nương là người có tính cách thô bạo, không ngờ cũng chịu rửa tay xuống bếp nấu canh cho mọi người.”

Một người khác cười nói: “Lần trước mới gặp Tam nương ở bữa tiệc rượu thì ta chỉ cảm thấy nàng ấy là một người trầm lặng và hiền lành. Mặc dù nét bút thư pháp của nàng ấy mạnh mẽ lại vô cùng trong sáng, để có được tài nghệ như vậy thì nàng ấy ắt hẳn có học thức rất cao. Có lẽ mặc dù nàng ấy ở biên quan nhưng lại không bao giờ làm lơ việc học tập.”

“Đúng vậy. Lực bút của nàng ấy không phải cố ý luyện qua một sớm một chiều, thế nhưng nếu như cả ngày bận học thì làm sao có thời gian ra ngoài học võ? Ta nghĩ những người nói những lời này hoàn toàn có thành kiến, còn cố ý hất thau nước bẩn lên người nàng ta thôi.”

“Làm sao?” Cố Phong Giản nhướng mày nói, “Học võ không tốt sao?”

Quý Vũ Đường nói: “Không phải là tốt hay xấu, nhưng thế nhân cảm thấy nữ tử học võ sẽ trông hơi thô, nên đã gán ghép lời nói dối như vậy cho Tống Sơ Chiêu. Huống chi dù có học võ thì cũng không thể đánh bại nam tử đâu.”

Bọn họ vừa dứt lời thì đã thấy Tống Sơ Chiêu xoa lòng bàn tay vào nhau cho nóng rồi đứng lên.

Đám người Quý Vũ Đường không chú ý đến nhưng Cố Phong Giản lại nhìn qua trước, thế nên mọi người không thể không dừng chủ đề này lại và chuyển hướng sang đó.

Thì thấy Tống Sơ Chiêu bước tới chỗ chất gỗ một mình, nhẹ nhàng nhấc một bó củi nặng gần nửa trọng lượng của một người lên rồi đem nó về.

Sau khi đi đến gần đống lửa, nàng cúi xuống rút một khúc gỗ, chân giẫm lên một đầu rồi dùng tay không bẻ đôi khúc gỗ thành 2 mảnh, đoạn, ném đại vào đống lửa.

Quý Vũ Đường và mọi người: “……”

Một cái bẻ kia tựa hồ đã bẻ gãy xương cốt của bọn họ.

Cố Phong Giản nở nụ cười, nói: “Thật ra ta thích việc nàng khác với người thường như vậy, các ngươi không cần giải vây thay cho nàng ấy.”

Một câu này của Cố Phong Giản đã làm đám người Quý Vũ Đường có một cuộc chiến nội tâm.

Sự sùng bái mù quáng khiến họ muốn đồng ý với Cố Ngũ lang nhưng những quan niệm đã ăn sâu vào tâm trí họ nhiều năm lại không cho phép. Điều này làm cho bọn họ cảm thấy thật khó khăn.

Cũng may, không bao lâu sau thì tên ngốc Phạm Sùng Thanh đã trở lại. Hắn lao vào đội ngũ mấy người này, triển lãm thành quả cả một buổi chiều của mình với bọn họ.

Vận may của Phạm Sùng Thanh cũng không tồi, hắn và một đám huynh đệ cùng nhau săn được một con hươu. Phải biết rằng lúc này Kim Ngô Vệ chỉ thả một con hươu ra ngoài mà thôi.

Sau khi màn đêm buông xuống, đám thanh niên còn lại cũng lần lượt trở về. Họ đặt con mồi sang một bên và chờ bắt đầu bữa tối.

Nhiều đống lửa trại đã được đốt lên lần lượt xung quanh, gió đêm cũng lớn dần lên.

Sao trời trải dài vạn dặm, ánh sáng bạc chiếu rọi khắp nơi.

Kim Ngô Vệ dọn một cái bàn từ trong trướng ra bãi đất trống đã được dọn dẹp. Khi bọn họ đã thu xếp thỏa đáng thì Đường Chương Liêm cùng với Phó Trường Quân đang đi theo ở phía sau đã xuất hiện.

Nghe cấp dưới báo cáo về tình hình săn bắn xong, Phó Trường Quân khen ngợi vài câu với mấy vị dũng sĩ. Ông đưa bọn họ đến ngồi gần đài cao, cũng ban cho mỗi người một bình rượu. Đồng thời đề cập đến việc phần thưởng liên quan sẽ được gửi đến tận phủ bọn họ sau khi bọn họ trở lại kinh thành.

Mọi người cao giọng ăn mừng rầm rộ, uống một ít rượu và bắt đầu nổi trống ca hát. Khung cảnh xung quanh thật ồn ào náo nhiệt.

Các cô nương tản ra đi lấy thịt dê mới nướng được đặt trên bàn gỗ ở giữa. Một đám thanh niên chưa có hôn thê cũng vây quanh lại, tranh thủ nói chuyện với các nàng ấy.

Cố Phong Giản vượt qua đám đông, đi đến bên cạnh Tống Sơ Chiêu. Hắn chắp tay sau lưng, theo tầm mắt của Tống Sơ Chiêu, hắn đảo mắt một vòng quanh sân: “Ở đây không vui sao?”

Tống Sơ Chiêu nói: “Không sao đâu, qua một lúc nữa là ổn thôi. Thịt ở đây thực sự rất ngon, nếu thời tiết ấm áp hơn một chút thì tốt rồi.”

Cảnh đoàn người sôi nổi náo nhiệt như vậy làm nàng nhớ tới biên quan. Dù chỉ là nhìn thôi thì cũng tốt hơn so với việc ngồi buồn chán ở nhà.

Cố Phong Giản ghé sát vào tai nàng và nói, “Bọn nói rằng hôm nay nàng…”

Bên tai Tống Sơ Chiêu tràn ngập tiếng gào rống điên cuồng của đám người Phạm Sùng Thanh, nàng cau mày và nói lớn: “Ngươi đang nói cái gì vậy? Ta không nghe được?”

Cố Phong Giản lại gần nàng hơn một chút, thầm hai ba lần. Tuy nhiên, âm thanh lúc được lúc mất, Tống Sơ Chiêu chỉ có thể nghe thấy một vài từ rải rác.

“Ta không nghe thấy!” Tống Sơ Chiêu nói, “Bọn họ nói cái gì? Có phải bọn họ đã nói xấu về ta hay không? A!”

Đường Tri Nhu thấy thế thì không thể chịu nổi, nàng cảm thấy hai người này cứ xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào nhau thật quá mệt mỏi. Nói có mấy câu thì nói sớm xong sớm có sao không? Cần gì cố tình cọ tới cọ lui.

Nàng thấy Cố Ngũ lang thật sự gian xảo, còn cố ý đùa giỡn với Tam nương bọn họ.

Vì thế Đường Tri Nhu thuận tay đẩy Tống Sơ Chiêu một phen, làm cho hai người có thể dứt khoát làm luôn một lần.

Tống Sơ Chiêu nhất thời đứng không vững, người nàng lắc lư, hai tay nàng theo tiềm thức chống lên ngực của Cố Phong Giản, theo sau là cảm giác ấm áp lướt nhanh qua bên má nàng.

Cố Phong Giản nắm lấy cổ tay nàng, hắn hơi lùi về sau một chút sau đó lại nhanh chóng thả tay nàng ra.

Hai người liếc nhìn nhau.

Tống Sơ Chiêu nhận ra điều gì đó, bỗng nhiên trái tim nàng đập dữ dội, vẻ mặt không thể bình tĩnh, nàng cảm thấy một làn sóng nóng bức xông lên não trong nháy mắt. Ánh lửa không ánh lên khuôn mặt nàng nên vẻ quẫn bách cũng không lộ ra quá nhiều.

Ngược lại Cố Phong Giản rất bình tĩnh, giống như chưa có gì xảy ra cả.

Tống Sơ Chiêu kinh ngạc nhìn sang một bên, thấy mọi người đang trò chuyện vui vẻ, cũng không để ý cảnh tượng vừa rồi thì nàng mới có thể thở nhẹ nhàng một hơi.

Đường Tri Nhu vẫn còn vẻ oán giận như lúc nãy nhưng Tống Sơ Chiêu trực tiếp bỏ qua nàng ấy.

Tống Sơ Chiêu che mặt mình lại, nàng hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”

Cố Phong Giản: “Ta nói là bọn họ nói rằng mặc dù nàng học võ nhưng cũng không đánh lại nam tử.”

Tống Sơ Chiêu đột nhiên quên mất chuyện vừa rồi, nàng tức giận nhảy dựng lên: “Bọn họ còn chưa bị ta đánh thì làm sao lại biết ta không thể đánh lại bọn họ?” Thế mà dám nói sau lưng nàng, đúng là không biết xấu hổ!

Cố Phong Giản cười: “Đúng vậy.”

Tống Sơ Chiêu tức giận, nàng xắn tay áo luộm thuộm lên: “Là ai? Có bản lĩnh thì tới đây đấu với ta! Hôm nay ta cho bọn hắn thể diện, không muốn tranh hơn thua thế mà bọn hắn lại nhân cơ hội này bôi nhọ ta!”

Đường Tri Nhu kéo nàng một phen.

Không lẽ Tống Tam nương không quan tâm tới hình tượng của mình sao?

Cố Phong Giản không thèm để ý mà nói: “Nếu có cơ hội vào ngày mai, nàng có thể so tài vài lần với bọn họ.”

……………………

Tác giả có lời muốn nói:

Nội dung chính trong đoạn văn này không đề cập đến món ăn hoang dã, trước tiên phải thả động vật đi, còn gia cầm và gia súc nuôi trong nhà sẽ được dùng để làm đồ được ban tặng.

Từ chối món ăn từ động vật hoang dã là trách nhiệm của mỗi công dân để đảm bảo sự phát triển hài hòa của xã hội loài người. 【Cúi Chào】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.