Thâm Tàng Bất Lộ

Chương 25: Chương 25: Giải thích rõ




Tống Sơ Chiêu bị một phen thổi phồng của Phạm Sùng Thanh làm cho ngượng ngùng.

Đánh nhau thì đánh nhau, tự nhiên đi khen người khác làm cái gì? Còn khen đến mức tự hào và tình cảm như thế…làm cho người ta không khỏi muốn làm bạn với hắn.

Nàng chưa kịp hưởng thụ thì có một người xấu tính trong đám đông lại nói: “Mấy người bọn họ có quen biết nhau, rõ ràng là cùng một giuộc! Sợ rằng đây là một lời lừa đảo dơ bẩn, không thể tin tưởng bọn họ được đâu!”

Người nọ lặng lẽ ở sau lưng người khác mà kêu gọi, hắn trốn tránh không chịu xuất hiện. Không biết là chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay có ý đồ gì khác.

Cũng may bá tánh ở hiện trường cũng không đến nỗi đánh mức lý trí. Bọn họ chỉ nhìn xem mà không ra tay.

Cố Tứ lang vẫn còn cảm thấy nơi này quá nguy hiểm, sợ có người dùng ám chiêu, khó có thể đề phòng. Thế nên hắn kéo Tống Sơ Chiêu về sau lưng mình rồi nhỏ giọng nói: “Ngũ đệ, hay là đệ ra ngoài trước đi?”

Tống Sơ Chiêu lắc đầu nói: “Lúc này nếu như ta chạy đi thì bọn họ sẽ truy cứu. Một khi đã truy cứu thì thật sự sẽ đánh nhau.”

Quý Vũ Đường xuất hiện sau lưng nàng như bóng ma, giọng nói được đè ép xuống thấp nên nói cũng không được rõ ràng: “Nếu như thật sự xảy ra chuyện thì làm sao để cho ngươi bị đánh chứ? Cố Ngũ lang này, ta cảm ơn ngươi vì chuyện hôm nay nhưng ngươi không cần mạo hiểm vì ta.”

Tống Sơ Chiêu gật đầu nhưng người lại không nhúc nhích, tầm mắt nàng nhanh chóng tìm kiếm bóng người, muốn tìm ra bóng dáng của kẻ chủ mưu đã thêm dầu vào lửa ở sau lưng.

Nhiều năm học võ làm cho nhãn lực của nàng rất tốt. Lúc này tìm kiếm tuy không thấy nhân vật khả nghi nào nhưng lại thấy Cố Quốc công đang bàng quan ở phía bên kia đường.

Bên cạnh Cố Quốc công còn có một vị lớn tuổi khác, dù cho hai người không mặc quan phục nhưng có thể nhìn ra bọn họ là người có địa vị cao.

Bọn họ bị những người kích động ở đây che mất lại đứng ở phía sau một cây cột cao, nếu không nhìn cẩn thận thì sẽ không phát hiện ra được.

Đầu tiên, Tống Sơ Chiêu mừng rỡ vì nếu như có Cố Quốc công ở đây, dựa vào uy danh của ông thì có thể nhanh chóng ổn định được dân chúng. Chờ thêm một lát thì người nha môn hoặc Kim Ngô Vệ sẽ nghe thấy chuyện này sẽ đi về phía đây.

Nàng há miệng định gọi cho ai đó nhưng lại nghĩ đến việc hai người kia chọn đứng im lặng ở chỗ tối, có lẽ còn có tính toán khác. Nàng không chắc về suy nghĩ của Cố Quốc công nên mạnh mẽ kìm lại lời muốn nói.

Cố Quốc công thấy rõ ràng nhi tử đã phát hiện ra mình, kết quả là vẻ mặt trong nháy mắt thay đổi, giống như muốn nói cái gì rồi thôi, cuối cùng vô tình quay đi giống như chưa có gì xảy ra. Thấy như vậy, lòng ông lại đau.

…Tại sao lại như thế?

Cố Quốc công nhớ tới một cảnh nhiều năm về trước. Cảnh tượng đó là vết thương trong đáy lòng không bao giờ có thể đóng vảy, ngày thường dùng vải che lại, giả vờ lành lặn nhưng một khi nhớ lại thì chỗ đó là một mảng máu chảy đầm đìa.

Năm đó trời rất lạnh, hơn một chục quận huyện, kể cả kinh thành đều phải hứng chịu thảm họa giá rét. Vào ngày đông chí [1], Phúc Đông Lai đã yêu cầu Ngũ lang đứng ở trên tế đàn để cầu nguyện cho dân chúng, cầu mong năm sau tuyết sẽ rơi đúng lúc, một năm được mùa.

Cố Phong Giản lúc ấy còn nhỏ, chỉ mặc một bộ quần áo đạo sĩ mỏng manh không che được giá lạnh, hắn giơ cao kiếm đứng trên tế đàn cùng với một người đạo đồng.

Bọn họ đứng đó đến nửa đêm thì có tuyết rơi, những mảnh tuyết vụn rơi xuống từng lớp từng lớp ở trên vai, thấm vào quần áo. Chờ cho đến khi được ôm xuống thì hai người đã không còn ý thức.

Từ đây, mầm bệnh đã xuất hiện ở trên người hắn – hắn trở nên sợ lạnh.

Lúc ấy Cố Phong Giản ở trên đài cao nhìn ông bằng loại ánh mắt này. Không khóc, không ầm ĩ, không oán giận, cũng không thất vọng.

Có lẽ cảm thấy ông không đáng tin cậy cho nên dứt khoát không hề mở miệng.

Trong lòng ông đã sớm hiểu được. Ngũ lang tuy không có trách móc nhưng cũng khó có thể lại tin tưởng ông thêm một lần nữa. Ông nên làm gì với cái được gọi là tin tưởng này đây?

Như có gió nâng dưới bàn chân, Cố Quốc công bước nhanh tới, ông lớn tiếng nói: “Vì sao phía trước lại có dân chúng tụ tập náo loạn? Mau tránh ra, có Ngự sử công ở đây, ông ấy có thể làm rõ đúng sai!”

Ngự sử công: “??” Ta chưa đồng ý mà.

Bá tánh đang vây xem tự giác chừa ra một con đường để bọn họ đi qua, đồng thời lại có tiếng bàn tán xôn xao vui mừng vì có thể gặp được Ngự sử công ở đây.

Hai người vừa mới đi qua đường thì người trong nha môn cũng vội vàng đuổi tới. Hai bên gặp mặt nhưng cũng không kịp nhiều lời, nhanh chóng dọn sạch hiện trường.

Đám đông bị tách ra, thiếu nữ vẫn ngồi ở đó khóc lóc kể lể lại xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người. Bên người nàng ta có một vị tử nhân đã được thầy thuốc xem qua, bởi vì chân bị thương nên không thể nhúc nhích mà nằm trên mặt đất.

Trên mặt hai người đều có sự căm phẫn, họ nhìn đám người Quý Vũ Đường rồi chốc chốc khóc lóc than thở, chốc chốc lại nghiến răng nghiến lợi, tỏ vẻ bất lực làm cho người khác cảm thấy đáng thương.

Nếu như người nha môn đã đến thì Ngự sử công không cần tiếp nhận. Ông ấy lùi về một bên quan sát biểu hiện của mọi người.

Đúng là trong số những người con cháu quan lại này thì Cố gia Ngũ lang là người tỉnh táo nhất.

Bởi vì sự tình liên lụy đến mình nên Quý Vũ Đường có vẻ luống cuống, những huynh đệ bên người hắn cũng giống như vậy, bọn họ không biết kiềm chế cảm xúc của mình.

Tính cách của Cố Tứ lang thì thiên về phóng khoáng, tuy hắn làm việc rất nhanh nhẹn nhưng lại quá mức trực tiếp. Hắn chỉ lo về Ngũ đệ của mình, còn những người khác thì lại không quan tâm.

Chỉ có Cố Ngũ lang không kiêu ngạo không nóng nảy đã có thể ổn định tình hình, lại hiểu cách trấn an lòng người. Từ đầu đến cuối hắn vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh của mình.

Chỉ tiếc rằng có những thứ này thôi thì chưa đủ để nhận chức ở Ngự sử đài. Cố Ngũ lang không giỏi giao tiếp với người khác sẽ khó cho việc tìm ra những bằng chứng được giấu trong vụ án. Cái này phải dựa vào kinh nghiệm được tích lũy; song, hắn lại làm việc khi không xác định đúng tính chất của vấn đề [2], không biết việc này kéo dài bao lâu đây.

Nhưng thật ra đám người Phạm Sùng Thanh kia… Trước đây rất kiêu ngạo nhưng lúc này lại không biết run rẩy vì cái gì, làm cho ông xem không hiểu gì cả.

Ngự sử công nhìn theo tầm mắt của bọn họ thì phát hiện bọn họ đang nhìn chằm chằm vào Cố Quốc công.

Cố Quốc công đã làm gì bọn họ rồi?

Đám người Phạm Sùng Thanh không phải sợ hãi Cố Quốc công mà thay vào đó, bọn họ lo sợ thay cho Tống Sơ Chiêu.

Vị này trước giờ là một người ít nói, lúc này lại bày ra vẻ mặt lạnh lùng mà bọn họ chưa gặp bao giờ. Khuôn mặt âm u và con mắt đỏ hoe chính là dấu hiệu của sự tức giận. Lúc này ông lại nhìn chằm chằm vào Tống Sơ Chiêu, khó để mọi người không thể không suy nghĩ nhiều.

Chẳng lẽ ông tức giận khi hắn xen vào việc của người khác, làm liên lụy đến Cố Tứ lang sao?

Phạm Sùng Thanh nhỏ giọng nói: “Ngũ lang, ngươi có muốn xin lỗi Quốc công trước hay không?”

Tống Sơ Chiêu nói: “Ta không sai, vì sao xin lỗi?”

“Tất nhiên là ngươi không sai…” Phạm Sùng Thanh liếc mắt nhìn Cố Tứ lang, nói, “Nhưng phụ thân ngươi lại cứ nhìn mãi vào ngươi mà không phải là tứ ca ngươi, ngươi không cảm thấy ông ấy có thâm ý khác hay sao? Hay là ngươi cứ đi trước giải thích rõ ràng đi?”

“A?” Tống Sơ Chiêu lắc đầu, “Tí nữa rồi nói sau.” Lúc này làm gì có thời gian chứ? Quốc công sẽ hiểu thôi.

Trong lòng đám người Phạm Sùng Thanh hò hét: Quả nhiên phụ tử đối xử với nhau như nước với lửa!

Nha dịch dẫn đầu khách khí vái chào mọi người rồi nói: “Mời vài vị công tử và cô nương này cùng nhau đi theo chúng ta đến nha môn một chuyến.”

Suy nghĩ của Tống Sơ Chiêu bị cắt đứt, vội vàng nói: “Chậm đã, không thể!”

Bọn người Quý Vũ Đường chuẩn bị đi, nghe nàng mở miệng thì ngừng lại.

Những người trẻ tuổi ở đây đều xem nàng như người cầm đầu.

Nha dịch ngay lập tức xoay người về phía nàng, ôm quyền nói: “Cố công tử còn có chuyện gì sao?”

Tống Sơ Chiêu nói: “Chúng ta đều không đi. Nếu như lúc này chúng ta đi theo ngươi, sợ là sự việc sẽ càng không thể nói rõ.”

Nha dịch: “Không biết vì sao công tử nghi ngờ như vậy? Lão gia sẽ xử lý công bằng, đem lại trong sạch cho các vị. Hơn nữa Cố công tử à, không phải ngươi không liên quan gì đến việc này hay sao?”

Tống Sơ Chiêu nói: “Đúng là việc này không liên quan đến ta, song những bá tánh ở đây đều biết ta họ Cố, hắn họ Phạm, tất cả mọi người liên quan đến vụ án đều là con cháu của quan lại. Mà lại có người dân thề đã chứng kiến sự việc xảy ra ở hiện trường, thế nên việc này không đơn giản.”

Nha dịch chạm vào thanh kiếm bên hông, rũ mi suy nghĩ.

Ngự sử công nghe vậy thì tinh thần tỉnh táo hẳn, ông tò mò nhìn nàng.

Tống Sơ Chiêu nói: “Nếu như những gì vị cô nương kia tố cáo là sự thật thì dựa vào những hành động vừa rồi của ta sẽ khó tránh khỏi việc bị người chỉ trích vì đã bao che cho Quý Vũ Đường. Còn nếu như là bịa đặt thì càng oan hơn nữa. Sợ sẽ có người nói chúng ta cùng một giuộc, vu cáo ngược lại người ta, thậm chí còn có thể liên lụy đến Huyện lão gia. Huống chi Quý Vũ Đường hoài nghi có người ác ý muốn hãm hại hắn, nên đề phòng việc này. Mong quan gia thông cảm.”

Thật ra trong lòng nha dịch cũng có sự băn khoăn như vậy. Thế nên nha môn sợ nhất là xử lý những án liên quan đến quan viên trong triều, không có bên nào được lợi. Lúc này thấy Tống Sơ Chiêu chủ động nói ra, đoán chừng nàng có biện pháp nên nha dịch thuận theo mà hỏi: “Ngũ công tử cảm thấy nên làm như thế nào?”

Tống Sơ Chiêu nói: “Cùng lắm thì chỉ nói mấy câu, không bằng ở chỗ này hỏi rõ ràng luôn. Nếu như cũng có Cố Quốc công và Ngự sử công có ở đây thì có thể thay cho Huyện lão gia ở đây ngồi xem. Chờ sự việc đã được giải quyết rõ ràng thì lại đi đến nha môn ghi chép một chút.

Nha dịch hoài nghi nói: “Ngươi xác định chỉ nói mấy câu thôi sao?” Nếu như đơn giản như vậy, những người này cần gì phải ở mãi ở chỗ này?

Tống Sơ Chiêu cười nói: “Vốn là không phải là chuyện phức tạp gì. Dựa vào kinh nghiện của Quốc công và Ngự sử công, có lẽ sẽ được giải quyết nhanh chóng.”

Ngự sử công vuốt chòm râu thầm nghĩ, suy xét toàn diện, thoạt nhìn là người giải quyết công việc chu đáo.

……Không đúng, giải quyết chu đáo, không giống với những gì ông tưởng tượng trước đây.

Nha dịch xin chỉ thị nói: “Xin hỏi nhị vị lão gia lúc này có thời gian hay không?”

Cố Quốc công dẫn đầu gật đầu: “Có thể.”

Ngự sử công cũng đáp ứng.

Tình hình như vậy đã không tốt để tiếp tục buôn bán, chưởng quầy tửu quán thấy có náo nhiệt nên dứt khoát dọn sạch cửa tiệm, dọn một vị trí rồi mời mọi người vào ngồi.

Ngự sử công và Cố Quốc công ngồi ở giữa đại sảnh, đám người Quý Vũ Đường đứng ở cần cửa, bá tánh vây xem thì bị nha dịch ngăn lại ở bên ngoài, giống như cảnh tượng nha môn công khai thẩm án.

Ngự sử công nhìn về phía đồng liêu của mình, Cố Quốc công vung tay lên, tỏ vẻ hôm nay ông chỉ ngồi xem để tránh thiên vị.

Ngự sử công thu tay áo để trên đầu gối, mở miệng nói: “Người đâu, trước tiên hãy kể lại một lần tình tiết vụ án.”

Quý Vũ Đường nhanh chóng tiến lên, đưa tay vái chào, tiên phong nói: “Mong Ngự sử công minh giám! Cô nương này nói vãn bối trêu ghẹo nàng, rõ ràng là cố ý bôi nhọ. Nàng ta nói nam tử kia là trượng phu của mình, xin vãn bối cứu giúp…”

Hắn còn chưa nói xong thì thiếu nữ tử kia đã khóc to lên: “Đồ ăn cướp này, ngươi lại làm ô uế sự trong sạch của ta!”

Quý Vũ Đường tức giận: “Lúc này ta đang kể lại!”

Nam tử trên mặt đất chống đỡ phần thân trên của mình, làm bộ muốn cùng hắn liều mạng: “Vậy ngươi cũng không nên chế ra lời nói dối buồn cười như vậy!”

Tống Sơ Chiêu bất đắc dĩ tiến lên ngăn cản, nói: “Vẫn để ta tự kể lại đi, tránh cho các ngươi lại cãi nhau không có hồi kết như vậy.”

Quý Vũ Đường không phản đối. Hắn hít sâu một hơi, khó chịu lui xuống.

Tống Sơ Chiêu ôm quyền làm lễ về phía mấy người.

“Mới vừa rồi vãn bối đã hỏi thăm việc này rõ ràng. Có hai lời làm chứng.” Tống Sơ Chiêu chỉ vào thiếu nữ phía bên phải, “Vị cô nương này nói nàng và phụ thân mình đang đi trên đường thì gặp phải đám người Quý Vũ Đường đang có men say trong người. Có một vị huynh đệ mặc đồ màu xanh ngọc…Đó, chính là hắn, người trông có vẻ kém đứng đắn. Hắn ta bắt đầu cợt nhả cô nương này. Nàng ta giãy giụa mạnh mẽ, chọc giận đến đám người Quý Vũ Đường. Phụ thân nàng ta vì sốt ruột muốn bảo vệ nữ nhi mà xông lên cùng tranh chấp với mấy người này. Đám người Quý Vũ Đường ỷ vào việc bên mình người đông thế mạnh nên đã đá bị thương một chân phụ thân nàng ta. Sau đó thì người đi đường nghe thấy tiếng nên chạy tới, nàng ta may mắn được cứu.”

Tống Sơ Chiêu nói xong, quay đầu về phía thiếu nữ để xác nhận: “Có đúng như vậy không?”

Nữ tử gật đầu, lại cúi đầu khóc nức nở.

Quý Vũ Đường muốn nói lại thôi.

Hắn đâu phải là người cợt nhả người ta, Tống Sơ Chiêu có thể đừng chỉ nói tới tên của một mình hắn có được không? Làm cho hắn cảm thấy mình là kẻ chủ mưu.

Tống Sơ Chiêu tiếp tục nói: “Mà dựa vào lời nói của đám người Quý Vũ Đường, bọn họ rời khỏi tửu quán không xa thì gặp phải hai người này. Lấy ấy hai người lôi lôi kéo kéo dường như có gì bất hòa. Cô nương này khóc lóc tiến đến xin giúp đỡ, nói trượng phu quen thói cờ bạc, lúc này đã thua nên đánh nàng ta cho hả giận. Đám người Quý Vũ Đường không thể đứng nhìn được nên giúp nàng ta đuổi nam tử này đi. Vị công tử mặc đồ xanh ngọc này mới dùng tay đẩy một cái, cũng không có dùng sức vậy mà nam tử kia lại té xuống làm cho chân bị thương. Sau khi mọi người nghe tiếng đuổi tới thì bọn họ không còn cách nào rời đi được.”

Thanh niên trông có vẻ kém đứng đắn nhịn không được mà hỏi: “Cố công tử, ngươi thật sự không nhớ ta là ai sao?”

Tống Sơ Chiêu làm lơ hắn, chỉ hỏi: “Có phải như vậy hay không?”

Quý Vũ Đường trả lời: “Phải.”

Nha dịch khoanh hai tay lại, đặt câu hỏi: “Chỉ tùy ý đẩy lại có thể làm chân trái người ta bị thương?”

Quý Vũ Đường nói: “Vãn bối biết dùng lý do này để thoái thác thì hoang đường nhưng sự thật đúng là như thế! Vãn bối cũng không cần nghĩ ra lời nói dối như vậy để lừa gạt chư vị.”

Thiếu nữ ngẩng đầu nói: “Ông ấy đúng thật là phụ thân của thảo dân, xin mời quan phủ tìm người kiểm chứng! Việc này không thể giả được!”

Ngự sử công: “Được, việc này tạm thời cho qua, chút nữa ta sẽ sai người đi kiểm chứng. Cố Ngũ lang, còn có gì nữa không?”

Tống Sơ Chiêu nói: “Khi Quý Vũ Đường dẫn người rời từ tửu quán thì vừa lúc vãn bối cũng ở đó. Bọn họ đi không được bao lâu thì vãn bối nghe được tiếng thét chói tai của nữ tử thấp thoáng đâu đây. Trong lòng vãn bối tò mò nên bước nhanh xuống từ lầu hai rồi chạy đến phía sau đường. Chúng vãn bối xem như là những người tới sớm nên lúc ấy thấy ở đó còn có bảy tám người. Trong đó có ba người nói chính mắt thấy sự việc đã xảy ra, là nhân chứng vừa la hét trong đám đông.”

Ngự sử công đang muốn truyền lời cho gọi nhân chứng đi vào thì Tống Sơ Chiêu giơ tay lên nói: “Lúc này thật ra không cần gọi bon họ đi lên.”

Ngự sử công rất hứng thú nói: “Vậy ngươi còn muốn nói cái gì nữa?”

Tống Sơ Chiêu nói: “Căn cứ vào lời khai của hai người, một người nói bị đẩy, một người nói bị đá. Nếu có thể đá người ta ngã xuống đất, còn làm cho chân bị thương thì hẳn đã ra tay không nhẹ, sẽ để lại vết thương trên người vị này. Làm phiền chư vị cởi quần áo hắn ta, nhìn xen ở ngực có dấu vết hay không.”

Nam tử kia một mặt di chuyển, một mặt lải nhải bổ sung: “Đúng thật là hắn có đá thảo dân. Nhưng mà trời lạnh nên thảo dân mặc đồ dày, không biết có để lại vết thương hay không. Ngay cả khi không có thì cũng không có ý nghĩa gì cả.”

Nha dịch tiến lên, ngăn lại tầm mắt của quần chúng rồi kéo cổ áo của đối phương, kiểm tra vết thương của hắn ta.

Bên trái xương sườn quả nhiên có một dấu vết bất thường màu xanh đen. Nha dịch ấn tay vào một chút thì người đàn ông lập tức thở dốc vì đau.

Ngự sử công và Cố Quốc công cùng nhấc bước tới đây xem xét, sau khi xem xong lại liếc mắt nhìn nhau rồi mới quay trở về chỗ ngồi.

Trong lúc nhất thời, nữ tử vừa vui mừng vừa khóc, quỳ xuống bên cạnh, dập đầu nói: “Phụ thân…Đây chính là chứng cứ, mong Ngự sử công minh giám!”

Ngự sử công không có lập tức mở miệng, chỉ nghiêm túc nhìn Tống Sơ Chiêu.

Tống Sơ Chiêu ngồi xổm trên mặt đất, xác nhận lại vài lần với nam tử kia: “Ngươi xác định rằng hắn đã đá vào chỗ này đúng không?”

Nam tử gật đầu: “Đúng vậy!”

Tống Sơ Chiêu: “Không phải vết thương cũ do ngươi vấp phải đúng không?”

Nam tử tức giận: “Tất nhiên không phải! Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ không muốn nhận chuyện này?”

Tống Sơ Chiêu gật đầu, vỗ bờ vai của hắn, cười nói: “Được. Từ trước đến giờ ta đều làm việc ngay thẳng, ghét nhất là nói dối người khác nên ngươi đừng lo lắng!”

Quý Vũ Đường nghe được thì mồ hôi lạnh đầy đầu, hắn vội la lên: “Không có khả năng, chúng ta thật sự không có đá, những điều này cho thấy bọn họ đã lên kế hoạch rất tốt!”

Khóe môi Ngự sử công mang theo nụ cười, ông hiền lành nói: “Cố Ngũ lang, ngươi cảm thấy sự việc như thế nào?”

“Bẩm Ngự sử công.” Tống Sơ Chiêu nói, “Dựa vào việc này thì chính xác không phải do bọn người Quý Vũ Đường làm.”

Quý Vũ Đường sửng sốt, thiếu nữ thì thét to: “Trước ngực phụ thân ta vẫn còn vết thương vậy mà ngươi cũng dám đổi trắng thay đen sao? Dựa vào dấu vết ngay ngực của ông thì phụ thân ta bị thương! Mọi người có thể tiến vào đây xem!”

Bá tánh ngoài cửa lại bắt đầu xôn xao nhưng bị nha dịch giơ đao ngăn lại.

“Chính vì có thương tích nên mới không đúng.” Tống Sơ Chiêu nói, “Khi một người vừa mới bị đánh thì không thể nào nhanh chóng xuất hiện một vết thương như vậy. Từ lúc phụ thân cô nương bị đánh cho tới lúc xem xét vết thương thì dựa theo sự tính toán của ta, dù cho thêm một lúc nữa thì cũng chưa tới nửa canh giờ*. Nếu như dấu vết có sưng đỏ kèm với màu xanh nhạt thì ta tin, nhưng nếu lại xuất hiện vết bầm xanh đen nghiêm trọng như vậy thì không thể nào. Còn có, tuy vết thương nhìn như vừa mới bị nhưng nhìn qua cũng không cũng thích hợp.”

* Nửa canh giờ: ~1 tiếng

Phạm Sùng Thanh rất có kinh nghiện đối với việc này nên khi nghe nàng nhắc tới, hắn vội phụ họa: “Đúng rồi, mỗi khi ta đánh nhau với người khác thì phải chờ đến này hôm sau cả người mới bị che kín bởi vết thương xanh tím. Dù cho bị thương nặng thì cũng phải sau nửa ngày mới có thể xuất hiện màu sắc như hắn.”

Cố Tứ lang cười ra tiếng: “Nếu nói như vậy thì thật may mắn khi thời gian mới trôi qua không lâu. Nếu như đi đến nha môn với bọn họ, lại nói với nhau vài câu kéo dài thời gian, thì có lẽ thật sự không có cách nào làm rõ rồi.”

Hai người bị vạch trần, biểu cảm của bọn họ có chút hoảng loạn nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại.

Thiếu nữ đó nắm lấy tay của phụ thân mình, chôn mặt vào trong ngực của đối phương rồi nói lời oán trách: “Phụ thân, vì sao người lại muốn nói dối? Thật sự là oan uổng mà! Phụ thân thảo dân chỉ tạm thời hồ đồ nhưng những chuyện khác thật sự là do bọn họ làm!”

Nam tử quỳ xuống, dập đầu về phía mọi người, vẻ mặt khổ sở nói: “Bẩm các vị quan gia, thảo dân thật sự nói dối chuyện vừa rồi. Vết thương ở ngực có được do tối hôm qua thảo dân tự mình gây ra. Chỉ vì lo lắng việc này không có chứng cứ làm cho bọn họ tìm cớ lấp liếm, nên thảo dân mới dựa vào lúc nhìn thấy vết thương này mà thuận nước đẩy thuyền. Xin Ngự sử công cho thảo dân thêm một cơ hội! Thảo dân không phải cố ý muốn lừa gạt!”

Nam tử mặc đồ xanh ngọc tức giận: “Ngươi…Người này rõ ràng đang ngụy biện mà!”

Ngự sử công chắp tay lại giấu ở dưới tà áo dài. Ông suy xét một lát rồi gật đầu nói: “Các ngươi nói cũng có lý. Cố Ngũ lang, ngươi cảm thấy như thế nào?”

Đám người Quý Vũ Đường khó có thể chấp nhận: “Sao lại có thể như vậy!”

Tống Sơ Chiêu bình tĩnh như thường, thậm chí còn cười một chút. Nàng nói: “Vãn bối cũng cảm thấy như thế, cái này cũng không thể tính là chứng cứ. Cũng mong cô nương không nên hiểu lầm, ta cũng không phải vì muốn giải vây cho đám người Quý Vũ Đường mà chỉ tò mò về chân tướng thôi. Ta và hắn thật sự cũng không phải là bằng hữu của nhau.”

Trong lòng Quý Vũ Đường chua xót.

Tống Sơ Chiêu đi đến bên người thiếu nữ rồi nói chậm lại: “Ta thấy cô nương vẫn luôn nắm lấy cổ tay trái của mình, không biết có phải bị thương hay không?”

Vốn thiếu nữ này không muốn trả lời nàng nhưng tướng mạo của Cố Phong Giản rất xuất sắc, mà lúc này Tống Sơ Chiêu lại biểu hiện quá mức dịu dàng thế nên nàng ta cuối cùng vẫn nói một câu: “Người nọ nắm làm đau ta.”

Tống Sơ Chiêu hỏi: “Lúc ấy hắn nắm cô nương như thế nào? Có thể cho ta biết được không?”

Ngự sử công gật đầu ra hiệu, thiếu nữ nhanh chóng đứng lên, đi về phía mấy người. Nàng ta chỉ vào nam tử mặc đồ xanh ngọc nói: “Con đường phía sau hẹp mà bọn họ lại đi song song với nhau, chiếm cả một con phố. Phụ thân và ta muốn bọn họ nhường đường nhưng kết quả là lúc họ đi ngang qua thì người này túm lấy tay ta, cũng ra tay…ra tay đùa giỡn.”

“Ta không có!”

Tống Sơ Chiêu gật đầu: “Nói cách khác, lúc ấy cô nương đứng ở phía bên phải bọn họ, đứng dựa vào tường chờ họ đi qua. Mà người này khi đi ngang qua đã dùng tay phải nắm lấy tay trái của cô nương đúng không?

Thiếu nữ gật đầu: “Đúng vậy.”

Tống Sơ Chiêu: “Vậy tay phải của cô nương để ở đâu?”

Thiếu nữ nói: “Ta giơ tay đánh hắn, lại bị hắn bắt được.”

Tống Sơ Chiêu: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó……” Thiếu nữ rươm rướm nước mắt, nói không được, “Có phải công tử muốn nhục nhã ta đúng không?”

Tống Sơ Chiêu vô tội: “Ta đang chiến đấu vì cô nương đó. Nếu như hắn bắt nạt cô nương thì người mất mặt sẽ là hắn. Mọi người chỉ biết rằng người đáng thương là cô nương, làm sao có thể cười nhạo cô nương được chứ? Sau đó thì sao?”

Thiếu nữ nói: “Sau đó hắn đã dùng tay phải giữ chặt ta! Phụ thân ta vội xông lên thì bị người ta đá bị thương, như vậy có làm sao không?”

Tống Sơ Chiêu nói: “Có thể làm như vậy, chẳng qua hắn lại có thói quen dùng tay trái, tay trái của hắn mạnh hơn tay phải nhiều. Nếu như muốn dùng một tay giữ chặt cô nương thì nên dùng tay trái mới đúng. Cô nương không phát hiện ra cây quạt hắn hay dùng vẫn luôn được vắt ở eo bên trái sao?”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía bên hông nam tử mặc đồ xanh ngọc.

Thiếu nữ hơi giật mình, rồi sau đó lại nói: “Vậy có lẽ là tay trái ấy. Lúc ấy ta tức giận đến mức mất cả lý trí, nên nhớ không được rõ ràng.”

“Nếu như cô nương vì việc này mà tức giận thì làm sao có thể không nhớ rõ chi tiết mấu chốt này chứ?” Tống Sơ Chiêu dang rộng hai cánh tay trong không khí để ra hiệu, “Nếu hắn ta giữ cô nương bằng tay phải, thì cô nương sẽ dựa vào một vị trí phía bên phải, tức là áp sát vào tường. Nếu hắn ta giữ cô nương bằng tay trái thì cô nương sẽ thấy một tầm nhìn hoàn toàn khác khi vùng vẫy. Cô nương nên nhớ rất rõ điều đó mới đúng. “

Thiếu nữ đặt tay lên ngực mình và nói: “Để ta nhớ lại.”

Tống Sơ Chiêu: “Cô nương cứ suy nghĩ cho kỹ, lời làm chứng này rất quan trọng. Hãy bình tĩnh và suy nghĩ lại.”

Thiếu nữ – dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người – chậm rã đi hai bước sau đó quay đầu lại nói: “Là, là tay trái. Hồi nãy công tử cứ nói trái phải làm cho ta căng thẳng nên không thể phân biệt rõ ràng được.”

Tống Sơ Chiêu nói: “Có đúng là cô nương không phân biệt rõ không? Lúc này có thể suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lờ. Cứ mãi sửa lời khai làm cho lời nói không đáng tin được.”

Thiếu nữ chần chờ một lát, nhẹ nhàng gật đầu.

Tống Sơ Chiêu cười nói: “Thật ra ta cũng không thể phân biệt được. Bởi vì ta cũng không biết hắn có phải quen dùng tay trái hay không.”

Nam tử áo xanh vui mừng nói: “Ta vẫn luôn dùng tay phải mà! Ta vắt cây quạt ở bên trái eo vì…trời lạnh nên không cần dùng đến! Có rất nhiều người có thể làm chứng việc này cho ta, à ta cũng có thể vẽ một bức thư pháp tại chỗ để làm bằng chứng! Chưởng quầy, mau đem bút mực ra đây đi!”

Quý Vũ Đường kéo hắn ta lại, ý bảo hắn đừng quá đắc ý vênh váo.

Mặt nàng ta dần dần trắng bệt.

Tống Sơ Chiêu ngăn lại việc nàng ta muốn tiếp tục mở miệng nói dối: “Lúc này không cần cô nương sửa lại lời nói của mình, không cần thiết nữa rồi.”

Ngự sử công điều chỉnh lại dáng ngồi của mình, ông thở dài một hơi. Trên mặt ông đã không còn bình tĩnh như lúc ban đầu, nội tâm ông đang khiếp sợ.

Cố gia Ngũ lang…Thật sự là lắm mưu giỏi đoán, tuỳ cơ ứng biến. Không lộ ra sự sắc sảo mà trấn định tự nhiên. Phong thái và sự hòa đồng của hắn có thể khiến mọi người nhanh chóng thả lỏng cảnh giác; mà hắn lại kín đáo vận dụng chặt chẽ sự suy luận của mình, hỏi chuyện rất rõ ràng, dụ mọi người vào bẫy mà không ai biết.

…Đúng là nhân tài mà!

Ngự Sử Đài bọn họ thiếu một nhân tài như vậy!

Ngự sử công lặng lẽ nhìn mắt Cố Quốc công, phát hiện người này vẫn trưng ra một khuôn mặt chết không có nhiệt độ, không nhìn ra được vui sướng hay tức giận, ông không khỏi bĩu môi.

Đám người Quý Vũ Đường không có sự bình tĩnh như người Cố gia, tâm tình dường như đều được viết hết trên mặt.

Mọi người vây xem cũng đã thay đổi lập trường, đã tin tưởng tám phần đối với Quý Vũ Đường bên này. Tiếng nói chuyện cũng nhỏ đi nhiều như cảm thấy xấu hổ vì sự chỉ trích lúc trước của mình.

Lúc này Tống Sơ Chiêu cười nói: “Thật ra còn có một chuyện làm ta từ ban đầu đã nghi ngờ ngươi.”

Vậy mà còn có nữa?

Ngự sử công vặn vẹo cổ, nghe thấy ở trong cơ thể vang ra tiếng rắc rắc của xương cốt.

“Lúc ấy ta có nói, chúng ta nghe được tiếng kêu của ngươi mới từ tửu quán chạy tới. Lúc đó trong cửa hàng còn có những người khác, bọn họ có thể làm chứng cho chúng ta. Khi đó ngươi kêu là ‘a — phụ thân ơi!’.” Tống Sơ Chiêu ngừng một chút để bắt chước nhịp điệu, “‘Các người mau thả ta ra!’. Có phải lúc đó có người nghe thấy như vậy không?”

Chưởng quầy ở một bên giơ tay ra nói: “Đúng vậy, ta thật sự nghe thấy. Lúc ấy ta đang ở phía sau, gần với con đường đó nên nghe được rất rõ ràng.”

“Đúng là như vậy, ta cũng nghe thấy.”

Tống Sơ Chiêu gật đầu: “Như thế không đúng rồi.”

Phạm Sùng Thanh sùng bái nhìn nàng, vẻ mặt nịnh nọt hỏi: “Chỗ nào Không đúng?”

Tống Sơ Chiêu nói: “Thứ tự không đúng. Dựa theo lời nói của nàng ta thì hẳn nên kêu là ‘các người mau thả ta ra!’, ‘a — phụ thân ơi!’ mới đúng. Trái lại kêu như vậy khiến cho ta không thể nào giải thích được. Phụ thân nàng ta ngã, sau đó còn có người túm lấy nàng ta.”

Phạm Sùng Thanh hít sâu một hơi, như được khai sáng [3]: “Có lý ha!”

Hai người kia mấp máy môi, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, tự hỏi nên làm sao để che dấu việc này. Thế nhưng vừa ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt nhìn rõ mọi việc của Tống Sơ Chiêu thì cũng không dám mở miệng nữa.

Sự bình tĩnh của nàng biểu thị tất cả đều trong tầm kiểm soát, như thể dù bọn họ viện cớ như thế nào thì nàng cũng có thể liếc mắt nhìn thấu được điều đó.

Tống Sơ Chiêu nói: “Còn có rất nhiều chỗ khả nghi. Tuy trên người đám người Vũ Đường có mùi rượu nhưng cũng chưa say. Mỗi người chỉ mua một vò rượu gạo nhỏ ở tửu quán chỗ này thì không thể nào uống say được. Động cơ càng không chính đáng, lý do hành hung ở trên đường càng không thể nói nổi.”

Chưởng quầy gật đầu, quay về phía mọi người bảo đảm nói: “Triều đình không cho bá tánh say rượu nên rượu gạo của chúng ta ở đây chỉ có mùi rượu mà thôi. Cho tới bây giờ còn chưa có ai uống đến mức say ở quán ta cả.”

Tống Sơ Chiêu nói: “Nếu chỉ là một hai việc trùng hợp thì còn có thể chống chế nhưng mà việc này trăm ngàn chỗ hở, ta lại thiên về việc có người cố tình hãm hại. Loại việc cợt nhả như thế này khó có thể lục soát tìm ra chứng cứ, toàn phải dựa vào lời khai của nữ tử. Nếu như điều tra không nghiêm, chỉ dựa vào lời làm chứng của mấy người, chờ cho toàn bộ chứng cứ đều biến mất thì đám người Quý Vũ Đường hết đường chối cãi.

Tống Sơ Chiêu quay về phía Quý Vũ Đường nói: “Việc này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ lại không nhỏ. Xem ra người nọ rất hận ngươi, ngươi nghĩ lại xem gần đây có xích mích với ai hay không.”

Quý Vũ Đường vô thức nhìn về phía Tứ lang và Phạm Sùng Thanh. Hai người lập tức dùng sức trừng mắt nhìn lại. Quý Vũ Đường nói: “Ta không có ý nói là do các ngươi. Thật ra ta cũng không rõ lắm. Hẳn là ta cũng không xích mích với ai cả.”

Phạm Sùng Thanh: “Ngươi nên nói là người chán ghét ngươi quá nhiều, ngươi không nhớ rõ là ai mới đúng.”

Quý Vũ Đường: “Làm sao ta có thể làm người khác chán ghét được chứ?”

“Ngươi còn biết nói câu này sao?” Phạm Sùng Thanh nói, “Nếu như ngươi có một nửa sự rộng rãi như Cố Ngũ lang thì cũng không đến mức gặp được việc như hôm nay.”

Quý Vũ Đường: “Ta……”

Cố Tứ lang bỏ thêm một câu: “Nếu như ngươi có một nửa sự thông minh như ngũ đệ thì cũng không bị người ta ép đến hoàn cảnh như vậy. Không biết lúc trước ai đã nói ngũ đệ ta mua chuộc danh tiếng.”

Quý Vũ Đường không lời gì để nói, chỉ có thể đỏ mặt.

Ngự sử công lại lần nữa cười với vẻ mặt hiền từ, nhưng mà nụ cười này lại mang theo rất nhiều chân thành; ông ước gì mình có thể đẩy toàn bộ nếp nhăn trên mặt của mình ra. Ông nói: “Cố Ngũ lang quan sát thật tỉ mỉ, có thể nhớ rõ cả chi tiết như vậy.”

Tống Sơ Chiêu chỉ bình tĩnh đáp lễ: “Vãn bối nào có.”

Không màng hơn thua!

Ngự sử công lại lần nữa gật đầu. Trong ánh mắt có ánh sáng lập loè.

Tống Sơ Chiêu xoay ra cửa, nói với dân chúng đang vây xem: “Sự tình đại khái đã được chứng minh như vậy, nếu muốn đưa ra bằng chứng thuyết phục thì hiện tại không bên nào có cả. Dù cho đưa người đến nha môn thì cuối cùng cũng sẽ thả người thôi. Ta chỉ hy vọng mọi người rõ ràng một chuyện, nếu như cuối cùng bên nha môn thả người thì không phải do Huyện lão gia hoặc ta bao che. Nếu như có người nói đến chuyện này, xin nhờ mọi người giải thích giúp.”

Mọi người vây xem đồng loạt gật đầu rồi sau đó lại có người nào đó bắt đầu vỗ tay.

“Vị công tử này thật sự sáng suốt! Đúng là trụ cột tương lai quốc gia chúng ta.”

“Nhìn rõ mọi việc! Xứng đáng ngợi khen.”

“Không biết vị công tử này là con cháu nhà ai, vui lòng xưng tên họ để ta có thể đi lan truyền với những người khác.”

Ngay cả nha dịch cũng mỉm cười ôm quyền về phía Tống Sơ Chiêu.

Tống Sơ Chiêu đè tay xuống ý bảo mọi người yên lặng nhưng mà giờ phút này ai cũng phấn khích, không vì sự khiêm tốn của nàng mà giảm bớt. Nàng không biết làm thế nào đành hướng về phía hai vị trưởng bối nói từ biệt: “Nơi này hẳn không còn chuyện của vãn bối, vãn bối đi về trước.”

“Chậm đã!” Ngự sử công vội hô, “À…… Nếu đều đã ở chỗ này, không bằng cùng nhau ăn một bữa cơm đi?”

Quý Vũ Đường hoàn hồn từ trong sự vui sướng, hắn bàn lại: “Đa tạ Cố Ngũ lang đã rửa sạch oan khuất hôm nay. Vãn bối mời khách xem như là lời xin lỗi với Ngũ lang.”

Hắn nói xong, lại thi lễ về phía Tống Sơ Chiêu: “Hôm nay đã xúc phạm đến ngươi!”

Một đám huynh đệ phía sau lưng hắn cũng khom lưng, trịnh trọng nói lời cảm ơn đối với nàng: “Đa tạ Cố Ngũ lang!”

Tống Sơ Chiêu giơ tay chặn lại, nói: “Sự việc còn chưa có xong, ngươi còn phải đi tới nha môn thì làm sao mà mời khách được?”

Tươi cười của Quý Vũ Đường không giảm: “Ta trả tiền là được, các ngươi muốn ăn cái gì thì cứ việc kêu!”

Tống Sơ Chiêu nhìn Cố Quốc công đang im lặng một cái, từ chối bằng từng câu từng chữ kiên quyết: “Ta không thích quá náo nhiệt, ta đi về trước đây. Ta còn muốn trở về — đọc sách!”

Ngự sử công bước nhanh lại đây, bắt lấy cổ tay của Tống Sơ Chiêu, cười xán lạn đến mức không bình thường: “Vậy thì chỉ có ta và ngươi cùng ăn bữa cơm với nhau thì như thế nào? Ta thích nhất là sưu tầm sách, nên trong phủ còn giữ lại không ít. Không biết bình thường Ngũ lang thích đọc sách thể loại nào? Ta đang muốn giao lưu với ngươi, hay là cứ đi tới trong phủ ta đi?”

Nụ cười của Tống Sơ Chiêu cứng đờ.

Cố Quốc công đi tới, nhẫn tâm kéo tay Ngự sử công ra. Sau khi cố gắng quay đầu lại, vẻ mặt của ông đã chuyển từ vạn dặm gió băng sang gió xuân khắp nơi. Ông cười nói: “Ngũ lang à, nếu như con không thích thì cứ trở về trước với tứ ca đi, ta còn có việc muốn trao đổi với Ngự sử công. Con cũng không cần quá mức đắm chìm vào việc đọc sách. Hôn nay con cũng mệt mỏi rồi, nhớ nghỉ ngơi cho tốt.”

Tống Sơ Chiêu như được ân xá nên nhanh chóng đáp: “Dạ.”

Cố Tứ lang xông tới kéo tay Tống Sơ Chiêu chạy mất. Đám người Phạm Sùng Thanh kịp phản ứng lại nên đuổi theo sau, nhiệt tình la to: “Cố Ngũ lang đợi ta với! Ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi!”

…………………

Chú thích

[1] Ngày đông chí: Tiết Đông chí, theo lịch Trung Quốc cổ đại, là tiết khí khởi đầu bằng điểm giữa của mùa đông, nó là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch. Theo định nghĩa này, điểm bắt đầu của nó trùng với điểm đông chí (tiếng Anh: Winter solstice) tại Bắc Bán cầu theo quan điểm của khoa học phương Tây. Tuy nhiên, theo khoa học phương Tây thì nó là điểm bắt đầu của mùa đông tại Bắc Bán cầu và tương ứng là bắt đầu mùa hè ở Nam bán cầu, thời điểm mà Mặt Trời xuống tới điểm thấp nhất về phía nam trên bầu trời để sau đó bắt đầu quay trở lại phía bắc.

Theo quy ước, tiết đông chí là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 21 hay 22 tháng 12 khi kết thúc tiết đại tuyết và kết thúc vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng một trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết tiểu hàn bắt đầu.

Theo thuật ngữ thiên văn học phương Tây, đó là thời điểm có liên quan đến vị trí của hành tinh trên quỹ đạo quanh Mặt Trời. Nó là lúc kinh độ Mặt Trời bằng 270 độ ở Bắc Bán cầu, và cũng là ngày bắt đầu mùa đông tại Bắc Bán cầu và ngày bắt đầu mùa hè tại Nam bán cầu. (Theo Wikipedia)

[2] Nguyên gốc “Định tính”: Nghiên cứu định tính là một phương pháp điều tra được sử dụng trong nhiều lĩnh vực khoa học khác nhau, không chỉ trong các ngành khoa học truyền thống mà còn trong nghiên cứu thị trường và các bối cảnh khác. Nghiên cứu định tính nhằm mục đích thu thập một sự hiểu biết sâu sắc về hành vi con người và lý do ảnh hưởng đến hành vi này. Các phương pháp định tính điều tra lý do tại sao và làm thế nào trong việc ra quyết định, không chỉ trả lời các câu hỏi cái gì, ở đâu, khi nào. (Theo Wikipedia)

[3] Nguyên gốc “Đề hồ quán đỉnh”: Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng. (Theo phatgiao.org.com)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.