Thâm Tàng Bất Lộ

Chương 49: Chương 49: Hồi âm




Tống Sơ Chiêu chơi đánh cầu đến mức mồ hôi đổ đầy đầu, thế mà một đường đuổi theo vẫn chưa thể nào cướp được quả cầu từ tay Phó Trường Quân.

Rõ ràng ngựa nàng cưỡi lợi hại hơn của Phó Trường Quân một ít và tài nghệ cưỡi ngựa của nàng luôn luôn có thể ngạo thị quần hùng, thế mà nàng chỉ có thể chạy lòng vòng xung quanh đối phương.

Phó Trường Quân luôn giành lấy bóng trước mặt nàng, khiến nàng có cảm giác như chỉ có một chút xíu thôi. Nhưng chỉ là một chút đó thôi, dù nàng có sử dụng đến 18 thế võ cũng không thể làm nên chuyện.

Đối thủ đánh cầu này thật…quá xảo quyệt!

Phải đánh bao nhiêu quả cầu thì mới có thể có được kinh nghiệm như thế này? Chắc chắn Phó Trường Quân khi còn nhỏ đã không học giỏi lắm nên thúc ấy mới dành hết mọi bản lĩnh của mình để chơi trò này.

Hạ phu nhân khi thấy người chơi là Tống Sơ Chiêu thì trừng mắt nhìn Hạ lão gia nhiều hơn nhưng bà cũng không chửi bới gì. Bà cố tình dời ghế ngồi tới rồi ngồi phơi nắng trong viện, nhân tiện ngắm nhìn tư thế oai hùng của Tống Sơ Chiêu.

Chiêu Chiêu cũng thật là, đáng yêu ngay cả khi chơi bóng.

Xuân Đông cũng chạy ra xem trò vui, nàng ấy đứng ở một bên la lớn hò hét, khuyến khích cho Tống Sơ Chiêu.

Nàng ấy cũng không dám nhắc đến tên Phó Trường Quân, chỉ có thể lặp đi lặp lại mấy câu “Cô nương oai phong!”, “Cô nương lợi hại!”, “Cô nương nhất định phải thắng!”

Sau đó những người hầu khác của Hạ phủ cũng đi ra, hoặc cầm chổi hoặc cầm giẻ, giả vờ đang làm việc ở đó nhưng thực chất là họ vẫy tay ra hiệu cho Tống Sơ Chiêu. Bọn họ táo bạo hơn nhiều, thậm chí còn dám thỉnh thoảng giả vờ vô tình phá bĩnh Phó Trường Quân, giúp cô nương nhà mình giành lấy quả bóng.

Mọi người đều nhiệt tình với kiểu chơi này hơn cả Tống Sơ Chiêu.

Không thể không nói, trò đánh cầu này…phải có khán giả thì mới chơi tốt được. Tống Sơ Chiêu đánh mấy vòng cũng không thấy mệt chút nào, hơn nữa còn rất phấn khích.

Thật hạnh phúc khi được trở thành đứa nhỏ của Hạ gia!

Sau khi trở về kinh thành, nàng chưa từng đổ mồ hôi đầm đìa trong sự thích thú như vậy!

Hai người tiếp tục tranh giành với nhau, ngay lúc thể lực của Tống Sơ Chiêu sắp không chịu nổi nữa thì rốt cuộc Phó Trường Quân cũng để lộ sơ hở, làm cho nàng xông tới móc quả cầu đi.

Tống Sơ Chiêu biết rằng thúc ấy nhường mình nhưng nàng cũng không ngại mà còn cảm thấy vui vẻ. Nàng giơ cao gậy gỗ, cười nghiêng ngả ở trên lưng ngựa.

Một nhóm tráng hán vỗ tay khoe khoang ở dưới, nói linh tinh gì mà nàng có thể thắng đệ nhất cao thủ của Kim Ngô Vệ là Phó Trường Quân, thổi phồng nàng đến mức Tống Sơ Chiêu lâng lâng, cho rằng mình đã làm được chuyện gì cao siêu lắm.

Phó Trường Quân chỉ cười nhẹ không nói.

Hai người xuống ngựa, tạm thời nghỉ ngơi.

Hạ phu nhân đi ra đưa khăn cho nàng lau mồ hôi, lại đưa ly nước tới cho nàng uống. Bà than thở: “Thật là, các ngươi xem xem, chơi đến thành cái dạng này.”

Tống Sơ Chiêu cười đến mức không dừng được, nàng vừa uống vừa run nên đã làm nước vương vãi lên trên quần áo, khiến chi Hạ phu nhân vỗ lên lưng nàng, bà cười mắng: “Không nghiêm túc gì cả.”

Tống Sơ Chiêu nói: “Con á? Con chỉ cảm thấy vui vẻ thôi. Không ngờ rằng Phó tướng quân đánh cầu tốt như thế.”

Hai mắt Xuân Đông sáng ngời. Mới vừa rồi nàng ấy kêu rất hăng say nên lúc này đã muốn tắt giọng. Nàng ấy nói: “Cô nương quá là lợi hại, cô nương có thể giành cầu tới lui với Phó Tướng quân đủ để chứng minh tài nghệ cưỡi ngựa của cô nương xuất chúng, sợ là còn muốn lợi hại hơn với những người tài tuấn nổi danh trong kinh thành!”

Tống Sơ Chiêu cười nói: “Mấy người tài năng lại tuấn tú trong kinh thành đâu mỗi ngày đều đi chơi trong quân doanh như ta? Ngươi cũng không nên khen ta nữa, lại làm cho ta tin là sự thật.”

Hạ phu nhân nói: “Sao không thể tin là thật được? Chuyện này vốn là sự thật nha!”

Tống Sơ Chiêu nói chuyện đôi câu với các nàng rồi chạy về phía Phó Trường Quân.

Phó Trường Quân buộc hai con ngựa vào một cái cột bên cạnh, rồi dựa cây gậy vào tường.

Tống Sơ Chiêu ở bên cạnh cười ha ha nhìn ông.

Phó Trường Quân nhím chăm chú vào nàng rồi lấy một bức thư từ trong ngực mình ra, ông đưa qua.

Tống Sơ Chiêu hỏi: “Đây là cái gì?”

Phó Trường Quân nói: “Khu vực săn bắn.”

Đông chí là ngày lễ phải được chuẩn bị đầy đủ hàng năm, triều đình cũng chuẩn bị nghi thức tế thiên long trọng nhất, cầu mong cho năm mới mưa thuận gió hòa, mọi việc được bình an. Mà con mồi được làm vật tế lễ sẽ được chuẩn bị từ trước.

Để thể hiện sự dũng cảm của thanh niên trong triều, hàng năm triều đình sẽ cho lập bãi săn ở rừng cây ngoại thành và cho người đi vào săn bắn.

Dựa theo lệ thường, bệ hạ cũng sẽ tham dự. Bởi vì cái này ban đầu chính là trò chơi khi quân vương nhàm chán, muốn tìm người tới chơi cùng với mình một phen mà thôi. Nhưng đến khi rơi vào tay Đường Chương Liêm thì thói quen này đã được sửa lại, trở thành sự kiện lớn dành để tuyên dương các võ tướng.

Bởi vì nếu như Đường Chương Liêm không thể bắn trúng con mồi, thì người khác cũng không thể bắn trúng con mồi. Đến nỗi mọi người phải nhìn chằm chằm vào hắn khi hắn làm việc, khiến hắn rất xấu hổ.

Hắn chính là Hoàng đế đấy, còn thiếu đôi câu khích lệ sao? Vì sao phải khiến mọi việc xấu hổ như vậy? Không cảm thấy ngượng à?

Tất nhiên, trong mùa đông ảm đạm vạn vật hiu quạnh này, tại sao lại có đột ngột một nhóm con mồi hồi sinh trở lại, xuất hiện trong rừng … là một bí mật mà ai cũng hiểu rõ nhưng không nói ra.

Tống Sơ Chiêu hỏi: “Con cũng có thể đi hả?”

Cho là ở biên quan, thì bằng thân phận của nàng cũng có một số việc nàng không được tham dự. Nàng chỉ có thể ngóng nhìn ở bên cạnh mà thôi.

Phó Trường Quân nói: “Đây chỉ là cuộc vui. Bệ hạ ra tay rất hào phóng, rất nhiều người sẽ tham dự để được ban tặng vật này nọ. Cũng có không ít cô nương tới đây. Nếu như con muốn đi thì đi, còn không muốn thì đừng đi.”

Tống Sơ Chiêu: “Đúng là có quá nhiều thứ để chơi trong kinh thành.”

Phó Trường Quân nói: “Đúng vậy, nếu không thì làm sao lại có nhiều người một lòng muốn kiếm sống ở kinh thành.”

Tống Sơ Chiêu cảm thấy thú vị, tạm thời nhận lấy thiệp mời, nàng cười hỏi: “Vậy lời lúc trước người nói có còn tính không? Thúc nói nếu như con có thể đoạt được cầu…”

Phó Trường Quân lại lấy một bức thư khác từ trong ngực ra và đưa cho nàng.

Tống Sơ Chiêu: “Cái này lại là cái gì?”

Phó Trường Quân nói: “Tin của phụ thân con.”

Tống Sơ Chiêu đã nhìn thấy dòng chữ trên phong bì.

Nét chữ khó coi của Tống tướng quân chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.

Phó Trường Quân: “Bức thư được gửi từ một nơi nào đó ở Quan Thành nửa tháng trước. Theo tính toán, chắc hẳn họ đã ở gần kinh thành rồi. Bệ hạ cho ta nói cho con một tiếng.”

Nghe tin phụ mẫu sẽ trở về đây hiển nhiên Tống Sơ Chiêu rất mừng rỡ. Nàng chờ từ đầu thu đến đầu đông, mong mỏi mọi người mau trở về.

Chẳng qua là nàng tự lập từ nhỏ, không bám lấy người , thế nên cũng không đến mức nói là…… vô cùng vui mừng vui sướng.

Thấy Phó Trường Quân chuẩn bị phải đi, Tống Sơ Chiêu đuổi theo đi hỏi: “Phó thúc này, hôm nay con chơi với người rất vui vẻ, lần sau con có thể tìm đến thúc nữa được không?”

Phó Trường Quân nói: “Tất nhiên là có thể.”

Tống Sơ Chiêu được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Vậy con có thể đến Diễn võ trường để cưỡi ngựa không?”

Phó Trường Quân không nói, chỉ cười nhẹ mà nhìn nàng.

Tống Sơ Chiêu hạ mình thỉnh cầu: “Có thể chứ?”

Phó Trường Quân đi đến bên cạnh ngựa chiến, ông duỗi tay vỗ nhẹ lên cổ ngựa, sau đó dùng ngón tay vuốt lại đám lông rối bù dọc theo cổ ngựa.

Đây vốn dĩ là ngựa của ông nên nó rất thân thiết với ông, nó dán đầu mình vào một bên má ông.

Phó Trường Quân nói: “Còn có thể cho con bắn tên, cùng luyện võ với con nữa thì sao?”

Tống Sơ Chiêu bị sự vui mừng khôn xiết này làm cho chút nữa thì hôn mê, nàng không dám tin tưởng nên nói: “Thật sự có thể sao? Kim Ngô Vệ cũng thật là tốt quá đi!”

Phó Trường Quân cởi dây cương ngựa, xoay người leo lên lưng ngựa, đoạn, ông cúi đầu cười: “Tiện thể, gọi Cố Ngũ lang cùng đi, hai người các con có thể cùng nhau học. Ta thấy thân thể và xương cốt của nó rồi, thật sự cần phải luyện tập thêm.”

Tống Sơ Chiêu “Ơ” thành tiếng, nàng thất vọng nói: “……Phó thúc, người đe dọa con sao? Như vậy cũng đâu có tốt.”

Phó Trường Quân nói: “Do con không để ý, ta là người nói giữ lời.”

Nói xong, ông kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa lập tức chạy đi, mang theo ông lao ra khỏi cửa viện.

Tống Sơ Chiêu mất một lúc lâu mới nhận ra, nàng vội la lên: “A —— ngựa của ta! Ông ấy cưỡi ngựa đi mất rồi! Ngựa biến mất rồi!”

Hạ lão gia nghe được tiếng kêu thảm thiết của nàng nên chạy ra. Đến khi phát hiện Phó Trường Quân lại ăn hiếp người thì ông trấn an Tống Sơ Chiêu: “Không sao đâu. Lần sau con cứ trực tiếp đi tìm nó, dù sao thì nó cũng không dám đuổi con đi. Nó lấy một con ngựa của con thì con lại cưỡi một con khác về đây, cho nó tức chết!”

Tống Sơ Chiêu nóng lòng muốn thử, nhưng lương tâm vẫn còn đó, nàng ngượng ngùng nói: “Đây cũng không được hay lắm đúng không?”

Hạ lão gia không sợ hãi chỗ nào: “Cứ nói là ta cho con làm.”

Tống Sơ Chiêu không còn cách nào, nhìn đi, tất cả chuyện này đều do ngoại tổ phụ xúi nàng làm.

Hôm nay Tống Sơ Chiêu chơi vui đến phát điên, nhưng mà đã đạp hư rất nhiều hoa và cây cỏ trong phủ.

Chạng vạng, hạ nhân trong Hạ phủ đều dọn dẹp lại sân, thu dọn bãi chiến trường giúp nàng.

Tống Sơ Chiêu tắm rửa xong cũng chạy tới hỗ trợ.

Nàng tìm một mảnh vải và lau sạch hai cây gậy. Sau khi quan sát kỹ, nàng phát hiện ra cây gậy này đã được vài năm tuổi, trên đầu cán cũng có vài vết loang lổ.

Các vết khắc nông hơn đã bị làm nhẵn bằng ngón tay, không thể xác định được rốt cuộc là khắc cái gì. Tống Sơ Chiêu nhớ rằng Phó Trường Quân đã lấy một thứ gì đó từ phòng chứa đồ nên nàng chạy đến đó để tìm kiếm lại một lần.

Hiếm có ai ghé vào căn phòng này nên nó chứa đầy một số đồ cũ xưa, thậm chí một số đồ vật rõ ràng đã bị hư hỏng.

Dựa theo tính cách của Hạ lão gia, đúng là việc lạ khi ông lại giữ lại những món đồ vô dụng như vầy.

Tống Sơ Chiêu đoán rằng có lẽ những thứ này là đồ mà nương nàng đã dùng qua, cách giải thích này lại có lý.

Nàng tìm tìm kiếm kiếm ở trong phòng mãi, Xuân Đông phải hỏi người khác mới tìm được chỗ này. Khi đến cửa, lại thấy nàng ngồi xổm trên mặt đất bận việc thì nàng ấy cười nói: “Thật đúng là lạ nha, lúc trước cô nương tắm rất chậm vậy mà nay lại nhanh đến thế. Cùng lắm thì ta chỉ rời đi một lát mà người lại chạy đến chỗ này rồi.”

Tống Sơ Chiêu dừng động tác lại.

Xuân Đông lại cười: “Nhưng mà mặt vẫn đỏ như cũ.”

Tống Sơ Chiêu chậm rãi quay đầu, nói: “Hứa với ta, không bao giờ nhắc tới nữa.”

“Chuyện này có gì mà xấu hổ? Ta còn cảm thấy cô nương đáng yêu đấy.” Xuân Đông đi vào thì hỏi, “Cô nương muốn tìm cái gì? Để ta giúp người.”

Trong phòng đầy tro bụi, Tống Sơ Chiêu không tìm được thứ gì hữu dụng nên cũng không muốn ở lại, nàng phủi tay đứng dậy hỏi: “Xuân Đông, có phải người lớn lên ở kinh thành đúng không?”

Xuân Đông nói: “Đúng vậy. Từ khi ta nhận thức được mọi chuyện thì đã đi theo bên người phu nhân.”

Tống Sơ Chiêu: “Cố phu nhân rất thân thiết với mẫu thân ta, vậy người có biết chuyện của nương ta không?”

“Cái này……” Xuân Đông tiếc nuối nói, “Vấn đề là từ khi ta có nhận thức thì Tống phu nhân cũng không có ở kinh thành ấy.”

Tống Sơ Chiêu thở dài: “Ừ cũng đúng.”

Xuân Đông suy nghĩ, lại nói: “Dù ta không biết nhiều lắm nhưng vẫn có hiểu được một số chuyện. Cô nương muốn hỏi cái gì?”

Tống Sơ Chiêu: “Thật ra ta muốn biết vì sao nương không muốn trở lại kinh thành.”

Xuân Đông hạ giọng: “Cái này thì ta cũng không biết nhưng nếu như người cảm thấy có lẽ liên quan đến Phó Tướng quân thì có khả năng là vậy.”

Tống Sơ Chiêu: “Là sao?”

Xuân Đông: “Ta cũng chỉ nghe phu nhân nói thôi. Trong mấy năm qua, nhiều triều thần muốn làm mai cho Phó Tướng quân nhưng mà ông ấy phớt lờ. Thế nên phu nhân mới nói trong sự nuối tiếc ‘Thật sự đáng tiếc cho Hạ Uyển muội muội. Nếu như nàng ấy biết chuyện này thì không biết nàng ấy nên vui mừng hay là khổ sở đây’.”

Tống Sơ Chiêu trầm tư, rồi nàng khẩn trương nói: “Ta nghe nói trước kia hai người bọn họ có hôn ước. Vậy không phải là lời đồn à?”

Xuân Đông lắc đầu: “Không phải đâu, sự thật đúng là như thế. Phó gia lúc trước cũng là nhà giàu sang phú quý, có mối quan hệ rất tốt với Hạ gia.”

Tống Sơ Chiêu nói: “Bây giờ cũng vậy mà.”

Xuân Đông: “Từng sa sút một trận.”

Tống Sơ Chiêu: “Sa sút đến độ nào?”

Xuân Đông hỏi: “Suýt nữa bị gán tội, trở thành phản tặc thì có được tính không?”

Tống Sơ Chiêu: “…… Cũng không thể tính như vậy.”

Xuân Đông nhìn trước nhìn sau, khi xác nhận không có người thì nàng ấy mới dũng cảm nói: “Tóm lại đều do tiên đế cầu tiên vấn đạo sai, bệnh đa nghi cũng nặng. Còn liên lụy đến công tử của chúng ta, để cho công tử ăn một trận đau khổ thật lớn.”

Tống Sơ Chiêu xả tóc mình ra.

Xuân Đông lại nói: “Nhưng người đừng tin lời đàm tiếu bên ngoài. Toàn là những người có ý xấu từ lâu, ghen tị với người mà thôi. Nếu như người thật sự muốn biết thì ta có thể giúp người đi hỏi phu nhân chúng ta.”

Tống Sơ Chiêu giằng co giữa tò mò và lý trí hồi lâu, cuối cùng nàng lắc đầu từ chối: “Quên đi. Nếu mọi người đều không muốn nói thì ta cũng không nên hỏi cho ra lẽ, tránh cho làm mọi người không vui.”

Xuân Đông cười gật đầu: “Cô nương quyết định như vậy thì Xuân Đông cũng thấy như thế lại tốt.”

Sau khi Phó Trường Quân nói Tống phụ sắp trở về thì không quá mấy ngày, Xuân Đông đã hỏi ra được ngày chính xác từ Cố phủ. Nàng vội vã trở về nói cho Tống Sơ Chiêu.

Xuân Đông hưng phấn nói: “Người bên phía Tống tướng quân đến ngoài thành rồi, ông đã sai người vào kinh báo cáo, nói là giữa trưa ngày mai là có thể vào thành. Phu nhân hỏi người có muốn đi ra cửa thành để tiếp đón người hay không, nếu như người muốn đi thì phu nhân có thể đi với người.”

Tống Sơ Chiêu: “Nhanh như vậy?”

Xuân Đông nói: “Tất nhiên vì Tống phu nhân nóng lòng muốn gặp người đấy.”

Tống Sơ Chiêu nhớ tới việc mình ra đi mà không một lời từ biệt, da nàng bỗng nhiên ngứa ngáy cả lên.

Có khả năng nương nàng trở về vội vã như vậy là vì…đánh nàng một trận chăng?

Tống Sơ Chiêu nắm lấy tay Xuân Đông tay, nàng nói thật trịnh trọng: “Làm ơn, nhất định phải để Cố phu nhân đi cùng với ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.