Tuy Tống Sơ Chiêu không nhớ rõ việc cả hai đã cùng trải qua, nhưng Cố Phong Giản lại không thể nào quên được cái đêm mưa gió long trời lở đất ấy.
Tâm trạng hắn rất tồi tệ trong đoạn thời gian đó. Đi theo Phúc Đông Lai học được một mớ lộn xộn linh tinh nên khi trở về, hắn phải sửa sang lại kiến thức của mình. Đồng môn trong Quốc Tử Giám thì vừa xa lạ lại đề phòng hắn, việc trong Cố phủ lại làm hắn khó xử; cho nên hắn mượn cơ hội học xa nhà để trốn khỏi nơi đây.
Lúc đầu trên đường đi còn có vài vị thanh niên đi cùng. Song khi đến gần biên quan, mọi người lại có ý kiến khác nhau, làm cho Cố Phong Giản quyết định đi một mình.
Khi đó trời bắt đầu đổ mưa. Lúc bắt đầu chỉ là cơn mưa to như mọi lần, nhưng về sau thì mưa rơi càng lớn, không có dấu hiệu ngừng lại.
Ngựa của hắn hoảng sợ nên không còn nghe theo lời sai khiến, đưa hắn vào một con đèo nhỏ hẻo lánh. Đoạn, bắt đầu hí vang một cách điên cuồng rồi hất hắn xuống.
Cố Phong Giản lăn xuống dốc, chân bị thương nên không tài nào thoát khỏi chỗ này.
Lúc hắn còn nửa dựa vào sườn núi, trong đầu còn nghĩ sợ rằng tính mạng mình sẽ chôn vùi nơi đây.
Thì đúng lúc này, Tống Sơ Chiêu xuất hiện. Nàng hỏi hắn: “Ngươi có thể lên đây không?”
Lúc đó Cố Phong Giản nghe thấy không ổn lắm bởi vì giọng nói lanh lảnh giống như của trẻ con; tuy không biết là nam hay nữ nhưng mà tuổi hẳn không lớn lắm.
Hắn trả lời người kia: “Không được, chân ta bị thương rồi.”
Người ở trên lại nói: “Ngươi chờ một chút. Để ta tìm cách đưa ngươi lên.”
Theo sát là tiếng ầm ầm vang lên.
Tống Sơ Chiêu trầm mặc một lát, nghiêm túc nói: “Một hòn đá vừa lăn xuống ngọn núi phía trước. Mưa to quá, nếu không rời đi thì nguy hiểm lắm. Chỗ ngươi nằm có nước không?”
Cố Phong Giản: “Vẫn không có.”
Tống Sơ Chiêu gấp gáp nói vọng lại: “Vậy sao.”
Cố Phong Giản đột nhiên ho khan, hắn nghe thấy tiếng người đi xa dần.
Dựa vào âm thanh vừa rồi, hắn biết ở trên đó chỉ có một người. Người kia tuổi còn trẻ lại gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy, tự mình trợ giúp sẽ phiền phức thế nên hẳn là đã rời đi.
Kết quả là không lâu sau, một bóng đen đã trực tiếp nhảy xuống, đáp ở bên cạnh hắn.
Cố Phong Giản lui về phía sau, áp sát vào cục đá.
Hắn chỉ có thể phân biệt được tay chân, dáng người cùng với kiểu tóc buộc cao quá đầu của đối phương.
Tống Sơ Chiêu lau mặt rũ đi nước mưa. Không hiểu vì sao đêm nay lại mưa lớn như vậy, làm cho nàng nói chuyện cũng rất khó khăn. Nàng nói với khuôn mặt đầy nước mưa: “Tối quá nên ta không nhìn thấy rõ lắm! Vốn dĩ đang tìm kiếm thứ có thể kéo ngươi lên, vậy mà không cẩn thận vướng phải một bụi dây gai!”
Cố Phong Giản nhìn về phía tay nàng, lại một mảnh tối đen như mực không hề ngoài ý muốn.
Tống Sơ Chiêu nói: “Ta sợ ngươi ở lại đây sẽ sợ hãi, cho nên ta tới đây cùng với ngươi.”
Cố Phong Giản sững sờ: “Cái gì?”
Tống Sơ Chiêu: “Nhanh lên một chút, trước tiên đi lên đã, đất ở trên cao sắp bị rửa trôi đi rồi. Địa hình ở chỗ này thấp, không bao lâu nữa sẽ bị ngập ngước hoặc bị vùi lấp.”
Cố Phong Giản hỏi: “Làm sao ta có thể lên được?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Bò lên trên chứ sao!”
Cố Phong Giản: “Ta bò lên không được, chân trái ta hoàn toàn không dùng sức được.”
“Ta đẩy ngươi đi lên, mau!”
Tống Sơ Chiêu dùng hai tay nâng thắt lưng của hắn lên, ra hiệu cho hắn nắm lấy cái rễ cây rậm rạp ở phía trên.
“Con dốc này cũng không dốc lắm, nghe kỹ lời ta nói, ta đưa ngươi lên! Ngươi cố gắng làm đấy.”
Hai người dán sát vào con dốc, mỗi bước đi của Tống Sơ Chiêu gần như phải đẩy hắn về phía trên.
Phải nỗ lực rất nhiều, cuối cùng cả hai mới leo lên tới đường chính, nước đọng thành vũng bùn gập ghềnh đầy rẫy trên mặt đường.
Vì đỡ hắn đi lên, cả người Tống Sơ Chiêu đã nhếch nhác kinh khủng. Lúc này hô hấp nàng nặng nề, thể lực cũng đã khô kiệt. Nàng nằm trên mặt đất nghỉ ngơi một lát, lại mau chóng đứng lên, ra hiệu cho Cố Phong Giản cũng nhanh đứng dậy rồi vươn người về phía hắn.
“Ngươi nắm lấy ta, cẩn thận coi chừng ngã.”
Cố Phong Giản cầm lấy tay nàng. Tuy ngón tay nàng lạnh lẽo nhưng lòng bàn tay lại ấm áp khôn cùng. Hai người đi khập khiễng về phía trước.
Cố Phong Giản sờ đến bàn tay tràn đầy thô ráp của nàng ấy. Sự thô ráp này không chỉ đơn giản do vết chai mà còn do lòng bàn tay sưng tấy sau khi ngâm nước cùng với miệng vết thương gồ ghề, thậm chí còn có chỗ sắc nhọn.
Cố Phong Giản nhớ tới việc đối phương nói nắm lấy dây gai nên đã vội vàng hỏi: “Tay ngươi không sao chứ?”
Tống Sơ Chiêu thở hổn hển: “Ngươi nghĩ xem…Có thể vì ngượng ngùng nên ta sẽ nói không sao, thế nhưng trong lòng ta lại biết nó có sao. Vậy nên cần gì ngươi phải hỏi một câu như thế chứ?”
Cố Phong Giản: “…… Xin lỗi.”
Tống Sơ Chiêu nói: “Lúc này nói lời xin lỗi thì có ích gì chứ? Không bằng ngươi nói thêm vài câu khen ngợi ta, khen ngợi danh tiếng của ta có phải hơn không?”
Không có tiếng trả lời.
Tống Sơ Chiêu tức giận: “Này!”
Rời khỏi sườn đồi, không có thực vật cản ánh sáng, tầm mắt cũng rõ ràng hơn một chút làm cho Cố Phong Giản có thể nhìn rõ nét mặt Tống Sơ Chiêu.
Đó là một khuôn mặt hơi trẻ con, đôi mắt sáng long lanh và nét mặt lanh lợi, đang nhe răng trợn mắt với hắn.
Tống Sơ Chiêu: “Huynh đệ, tuổi đệ cũng không lớn đúng không? Ngươi tới đây làm gì vậy?”
Cố Phong Giản nói: “So ra ta còn lớn hơn ngươi.”
Tống Sơ Chiêu: “Quần áo ngươi dệt bằng loại vải bóng loáng lại mềm mại, hiển nhiên là con cái gia đình giàu có. Tay chân thì mềm mại chứng tỏ chưa từng học qua võ công. Lúc này một mình cưỡi ngựa hẳn là đang luẩn quẩn trong lòng nên mới trốn đi ra ngoài đúng không?”
Cố Phong Giản kinh ngạc nói: “Làm sao ngươi biết ta cưỡi ngựa đến?”
Tống Sơ Chiêu lại tức nói: “Ta thấy ngựa của ngươi ở bên ngoài! Còn xúyt nữa bị nó giẫm chết! Lúc đó ta còn nhìn thấy tay nải của ngươi nên ta nghĩ có khả năng ngươi đã bị nó ném ở giữa đường rồi. Đoạn đường này không dễ cưỡi ngựa nên ta tạm thời buộc nó ở ngoài đèo, chờ ra được bên ngoài thì sẽ rời đi.”
Cố Phong Giản kinh ngạc nói: “Ngươi trở lại đây vì muốn tìm ta sao?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Chứ còn gì nữa? Không có việc gì thì ai lại chịu chạy đến cái chỗ chim không thèm ỉa để nhảy nhót cơ chứ?”
Cố Phong Giản hỏi: “……Vì sao nửa đêm rồi mà ngươi còn ra ngoài?”
Tống Sơ Chiêu thẳng thắn nói: “Cáu kỉnh nên trốn nhà đi dạo một vòng chứ sao. Chuyện này mà ngươi còn không hiểu sao?”
Cố Phong Giản: “……”
Sự cảm động này của Cố Phong Giản chỉ có thể nửa vời dựa vào tin tức này.
Hai người đã bị nước mưa xối đến ướt đẫm, giờ phút này lại có gió núi thổi đến, làm cho cả người bọn hắn lạnh run.
Nhiệt độ thân thể Cố Phong Giản chậm rãi trôi đi, thậm chí hắn sắp không cảm giác được sự tồn tại của tứ chi mình. Thế nên hắn di chuyển một tay, nắm lấy quần áo Tống Sơ Chiêu; sau đó lại đổi thành dùng cả hai tay ôm lấy cánh tay của nàng, dính sát vào người nàng.
Tống Sơ Chiêu chau mày, nhưng không có tránh đi, nàng hỏi: “Ngươi phát run cái gì?”
Cố Phong Giản: “Ta không có run.”
Tống Sơ Chiêu khiếp sợ nói: “Ngươi run kinh khủng như vậy mà.”
Cố Phong Giản kiên trì: “Ta không run.”
Tống Sơ Chiêu buồn cười: “Ngươi làm sao vậy? Nếu như không run thì ôm lấy ta làm gì?”
Cố Phong Giản: “Lo lắng ngươi chạy mất.”
“Ôi, ngươi còn không biết khách khí.” Tống Sơ Chiêu kinh ngạc nói, “Ta cho rằng ngươi sẽ nói cho có lệ, kêu ta đi trước, không cần lo cho ngươi.”
Cố Phong Giản bình tĩnh hỏi: “Ngươi cũng muốn đi sao?”
Tống Sơ Chiêu phất tay áo: “Buông tay, buông tay.”
Cố Phong Giản lại vô cùng bình tĩnh buông lỏng tay ra.
Từ đầu đến cuối, hắn đều biểu hiện khá bình tĩnh, như thể mọi cảm xúc đều bị kìm hãm, bị bỏ rơi. Đây là sở trường của hắn; thế nhưng khi hắn đứng lung lay nhắm mắt lại ở đó, trông hắn vẫn có chút đáng thương.
Tống Sơ Chiêu dừng lại trước mặt hắn, nói: “Thôi quên đi, để ta cõng ngươi vậy.”
Tiết tấu nói chuyện của Cố Phong Giản trở nên chậm chạp: “Ngươi cõng ta?”
Tống Sơ Chiêu thúc giục nói: “Mau lên đây, nếu không thì ta thật sự đi mất đó.”
Cố Phong Giản cũng không biết vì cái gì lại thật sự leo lên.
Tấm lưng của Tống Sơ Chiêu gầy yếu nhưng dù cách một lớp đồ vải, vẫn có hơi ấm như có lửa.
Cố Phong Giản đưa tay ôm lấy nàng, đầu gối lên vai nàng, nhìn nước mưa chảy xuống theo cái cổ trắng ngần của nàng. Chỉ cần di chuyển đầu một ít, tiến sát đầu một tí, là có thể đụng tới lỗ tai của đối phương.
Cố Phong Giản nhìn một lát, đột nhiên nói: “Ngươi là muội muội đúng không?”
“Nói bậy gì đó, ta chính ca ca của ngươi.” Tống Sơ Chiêu không đứng đắn nói, “Ngươi có biết phân biệt ta là ca ca nào không?”
Cố Phong Giản dừng lại, thở một cách yếu ớt và nói: “Nhà ta sẽ không quan tâm đến ta. Nếu là họ, ta e rằng họ đã rời đi.”
Tống Sơ Chiêu sụt sịt một câu: “Vậy thì số ngươi cũng rất tốt.”
Cố Phong Giản kinh ngạc: “Ngươi nói cái gì?”
“Trong thời điểm khủng hoảng, nhiều gia đình có thể không thèm quan tâm đến người nhà mình. Thế nhưng ngươi lại gặp được một người dẫu chỉ là bèo nước gặp nhau, lại liều mình cứu tính mạng của ngươi, đây không phải là tốt số sao?” Tống Sơ Chiêu đắc ý nói, “Đâu phải ai cũng gặp được người như ca ca ta đây chứ?”
Cố Phong Giản siết chặt vòng tay, hắn ngửi thấy hơi ẩm trên người nàng ấy, cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Tống Sơ Chiêu nói trong đau khổ: “Đừng siết ta chặt như thế chứ.”
Giọng điệu Cố Phong Giản hiện ra vẻ nhẹ nhàng: “Ân nhân, xin cho biết tên họ.”
“Ta họ Tống, lão tam Tống gia.” Tống Sơ Chiêu nói, “Ngươi cũng có thể kêu ta một tiếng tam ca, không uổng công ta cứu ngươi lên đúng không?”
Cố Phong Giản cười một cái. Nụ cười này lại ảnh hưởng đến nội tạng, làm cho hắn bắt đầu ho khan. Thân thể hắn rất suy yếu, ngay cả ho khan cũng không có sức; giống như chỉ cần khụ khụ thêm hai tiếng thì sẽ lập tức tắt thở.
Tống Sơ Chiêu có thể cảm nhận được nhiệt độ người phía sau như một cục sắt nóng, nàng dừng bước và nói: “Không được rồi, chúng ta đi quá chậm.”
Đầu óc Cố Phong Giản đã không còn thanh tỉnh, lúc này hắn phải suy nghĩ hồi lâu mới hỏi: “Còn xa lắm không?”
Tống Sơ Chiêu: “Dựa vào tốc độ này của chúng ta thì sợ còn phải đi thêm nửa canh giờ. Hay là ngươi ở lại ven đường một lát, ta chạy ra ngoài lấy ngựa đi tìm người.”
Nàng tìm vị trí an toàn, đặt Cố Phong Giản xuống.
Cố Phong Giản hỏi: “Ngươi sẽ trở lại chứ?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Tất nhiên là trở lại rồi!”
Tầm mắt Cố Phong Giản mơ hồ, đột nhiên hắn cảm thấy sợ hãi, cảm thấy bóng dáng của đối phương dường như biết mất trong bóng tối. Hắn nắm chặt tay Tống Sơ Chiêu nói: “Ta có thể tự đi, như thế có thể nhanh hơn một ít. Nếu như chậm thì cũng không sao, có lẽ sẽ không lâu nữa thì mưa sẽ ngừng thôi.”
Tống Sơ Chiêu nhìn hắn thật sâu, đoạn an ủi: “Ngươi đừng sợ, lúc này người ngươi nóng như vậy thì nên chạy nhanh tìm người xem bệnh. Yên tâm chờ ở chỗ này, ta sẽ không bỏ mặc ngươi.”
Cố Phong Giản cố chấp muốn đứng lên: “Ta không có bệnh, ta còn khỏe lắm. Chân ta cũng không đau, không cần ngươi cõng đâu.”
Tống Sơ Chiêu cởi áo ngoài ra, dùng nó đặt lên đỉnh đầu hắn nhằm tạm thời che bớt mưa. Vì để trấn an, nàng vỗ lên vai đối phương và nói: “Ta sẽ trở về, ngươi ở đây chờ đấy.”
Hai tay Cố Phong Giản tuy không còn sức nhưng vẫn bắt lấy nàng như cũ: “Ngươi muốn cái gì? Ta đều có thể cho ngươi, chỉ cần mang theo ta đi cùng. Ta là người rất nghe lời, cũng là người hiểu chuyện.”
Tống Sơ Chiêu: “Ngươi tên là gì?”
Cố Phong Giản tức giận nói: “Ta không nói cho ngươi!”
“Quên đi, ta không so đo với người bệnh.” Tống Sơ Chiêu bất đắc dĩ, nàng lấy một khối ngọc bội bên hông hắn, “Ta cầm cái này đi coi như là tín vật. Ta đã nói sẽ trở về, ngươi ngoan ngoãn đừng làm ầm ĩ nữa!”
Nàng kéo tay Cố Phong Giản ra rồi xoay người nhanh chóng chạy đi.
“Tống Tam, Tống Tam!” Cố Phong Giản đuổi theo phía sau nàng một đoạn mãi cho đến lúc trong tầm mắt mình không còn bóng dáng của đối phương. Khi không còn phân biệt được rõ phương hướng trong màn mưa, hắn lại mơ mơ màng màng kêu “phụ thân”. Hắn tự hỏi vì sao những người này không cần mình nữa.
Nếu như hắn có thể sửa, hắn sẵn sàng sửa đổi.
Trước khi té xỉu, hắn còn nghĩ nhất định phải chờ Tống Sơ Chiêu trở về, có như vậy mới không làm trái với lời hứa hẹn với đối phương. Đáng tiếc là sau đó hắn lại được người ta cứu, còn Tống Sơ Chiêu lại bệnh nằm ở trên giường. Hắn có tới dò hỏi, nhưng người Tống gia không chịu thừa nhận việc người trốn đi lúc màn đêm buông xuống là Tống Sơ Chiêu, lại tìm cách đùn đẩy.
Hắn bị người Cố gia mạnh mẽ kéo về kinh thành, không có cơ hội gặp lại đối phương.
Tuy rằng đã muộn mấy năm nhưng đối phương thật sự có đến tìm hắn. Nàng bò trên đầu tường, mặt vô tội nói chuyện với hắn.
Cố Phong Giản trở mình, tỉnh lại từ trong mộng.
Tạm thời cũng xem như nàng không có lừa mình.