“Thủy quái? Thủy quái nào?” Nam Phong nghi hoặc truy vấn.
“Thủy quái ẩn giấu ở dưới băng , không ai nhìn thấy nó.” Ăn bánh ngô của Nam Phong, trung niên nam tử kia muốn báo đáp chút gì đó, “Rồng rắn đến mùa đông đều ngủ đông, sẽ không ẩn giấu ở dưới băng ăn thịt người làm ác, ta đoán thủy quái kia chắc là một chủng cá lớn, ban ngày bọn nó có thể nhìn thấy chúng ta đi lại trên mặt băng, một khi nhìn thấy bóng người, liền sẽ đánh vỡ mặt băng, đem người kéo xuống nước.”
“Trừ nơi đây, chỗ khác cũng có thủy quái à?” Nam Phong hỏi.
Trung niên nam tử lắc đầu, “Nơi đây nhiều nhất, thượng du cùng hạ du ít, nhưng nơi đó nước chảy xiết, băng nổi rất mỏng, không chịu nổi giẫm đạp, muốn qua sông chỉ có thể đi phiến khu vực này.”
Nam Phong gật đầu, chuyển lại hỏi, “Buổi tối qua sông chúng sẽ không công kích chúng ta sao?”
“Chúng một mực giấu ở dưới nước, mặc dù buổi tối qua sông cũng không an toàn, nhưng chúng buổi tối thấy vật không rõ ràng, kéo người xuống nước không chính xác như ban ngày.” Trung niên nam tử nói ra.
Nam Phong không lại hỏi, chính như trung niên nam tử nói, coi như là buổi tối qua sông cũng không an toàn, nói trắng ra vẫn phải dựa vào vận may.
Ăn xong bánh ngô, Nam Phong hướng hạ du đi đến, từ hạ du tìm chỗ sườn đất tránh gió cuộn mình nghỉ ngơi, đoạnthời gian lúc trước hắn đi đường vô cùng vất vả, trước khi qua sông phải nắm chặt thời gian nghỉ ngơi một chút.
Lúc chạng vạng tối, Nam Phong tỉnh, trở mình ngồi dậy, nhìn quanh trái phải, phát hiện rất nhiều người tụ tập bên bờ sông, những người này phần lớn cõng chăn nệm, vật phẩm tùy thân cũng cầm ở trong tay, chỉ chờ sau khi trời tối liền muốn đạp băng qua sông.
Nam Phong không đi chỗ người nhiều, lại hướng hạ du đi, những người kia tụ tập là vì ngộ nhỡ xảy ra chuyện có thể chiếu ứng lẫn nhau, nhưng dưới loại tình huống này, một khi xảy ra chuyện, ai cũng không giúp được gì, thay vì tụ cùng một chỗ, chẳng bằng một thân một mình, như thế mục tiêu cũng sẽ nhỏ một chút.
Cũng có nhiều người ôm tâm lý giống hắn, chẳng qua bọn họ đều không gần hạ du như Nam Phong, mà Nam Phong dám đến gần khu vực băng mỏng va nước chảy xiết, là bởi vì hắn gầy, thể trọng rất nhẹ.
Lựa chọn khu vực băng mỏng để qua sông có lợi có hại, tai hại là mặt băng có nguy cơ rạn nứt, chỗ tốt là thủy quái sẽ không ở tại chỗ nước chảy xiết, hắn có thể làm ra quyết định quyết đoán như vậy, là được lợi từ Thiên Nguyên Tử dạy bảo lúc lâm chung, bất cứ chuyện gì đều có hai mặt lợi và hại, không thể tham lam quá đáng tất cả chuyện tốt đều chiếm hết, chỉ cần lợi nhiều hơn hại thì có thể đi làm.
Trước khi bước lên mặt băng, Nam Phong lại đem tình huống có thể xảy ra nghĩ một lần, nên dùng phương thức gì tiến lên, là đi còn là chạy? Nếu như trượt ngã xuống thì phải làm gì? Nếu như mặt băng xuất hiện vết nứt thì phải làm gì?
Màn đêm buông xuống, có người thử thăm dò bước lên mặt băng, một khi bắt đầu, người phía sau lập tức đi theo, Nam Phong cũng không ở bên bờ trông xem, mà cõng chăn nệm bước lên mặt băng.
Nam Phong dùng chính là chạy chậm, mặt băng chiều rộng năm sáu dặm, nếu đi thì quá chậm, nếu chạy thì quá nhanh dễ dàng trượt chân, chạy chậm thích hợp nhất.
Chạy chậm đồng thời, Nam Phong nghiêng đầu nhìn đoàn người hướng thượng du, đoàn người qua sông ầm ĩ hỗn loạn, rất nhiều người trượt chân ngã, người phía sau tránh né không kịp va chạm với bọn hắn cũng sẽ ngã xuống, chẳng qua tình cảnh mặc dù hỗn loạn, nhưng không ai lọt vào vết nứt.
Rất nhanh, người tụ tập ở bờ sông toàn bộ bước lên mặt băng, lúc này chỗ vị trí của Nam Phong khá gần phía trước, hắn cũng một mực duy trì vị trí gần phía trước, cách xa đoàn người, thu nhỏ lại mục tiêu là sáng suốt nhất.
Mặc dù mấy trăm người đều bước lên mặt băng, lại không có người nào bị đến thủy quái công kích, ngay tại lúc Nam Phong cho rằng thủy quái không ở cái mảnh thuỷ vực này, lại chợt phát hiện mặt băng bắt đầu sụp đổ từ thượng du đến gần mặt phía bắc bờ sông, nhiều chỗ sụp đổ, liên tục thành phiến.
“Nguy rồi, thủy quái muốn cắt đứt đường lui của mọi người.” Nam Phong ngạc nhiên kinh hãi.
Thời điểm lúc này sắc trời đã rất tối, ánh sáng không rõ, thủy quái không cách nào công kích cụ thể một mục tiêu, vì vậy chúng chọn dùng phương thức tổng tiến công, chặn đường lui, bắt gọn.
Chỉ chặn đường lui là vô dụng, còn phải đem đường phía trước cũng ngăn chặn, như vậy, tất cả mọi người trên mặt băng đều thành cá trong chậu.
Phát giác được nguy hiểm, Nam Phong tăng nhanh tốc độ, thủy quái ngăn chặn đường lui sau đó sẽ từ phía trước ngăn lại đường đi, trước đó nhất định phải rời khỏi phiến khu vực trung tâm này.
Nhưng làm cho hắn không nghĩ tới chính là, thủy quái dưới mặt băng nhiều hơn so với tưởng tượng của hắn, ngăn chặn đường lui cùng ngăn lại đường đi là tiến hành đồng thời, ở phía sau rất nhiều vết nứt liên tiếp hình thành, phía trước cũng xảy ra tình huống tương tự.
Khe nứt mà thủy quái tạo ra để ngăn cản mọi người cách bờ phía nam rất gần, Nam Phong vội vàng tính toán, phát hiện tại trước khi mặt băng hoàn toàn nứt vỡ, căn bản không có khả năng xông qua.
Trên mặt băng những người khác cũng phát hiện tình huống này, đám người bắt đầu hoảng loạn, trước sau chạy loạn, lúc thì chạy bên trái lúc lại chạy bên phải.
Nam Phong cũng luống cuống, nhưng hắn không giống những người khác chạy đi chạy lại trên mặt băng, mà là tiếp tục chạy về phía trước, bất kể là chạy về phía trước còn là hướng sau chạy, đều có khả năng sống sót, nhưng mà tại trên mặt băng loạn chuyển liền hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Hai bầy thủy quái từ đông hướng tây đem mặt băng tạo thành hai cái khe hở thật dài, lại bắt đầu từ thượng du cùng hạ du hoành hành, bởi vì chỗ vị trí của Nam Phong gần hạ du, đạo khe nứt ngang liền không thể đem hắn bao quát trong đó, mà là từ phía tây cách hắn vài chục bước hướng bắc nứt ra.
Bởi vì khoảng cách khá gần, Nam Phong thấy được hình dạng của thủy quái, lúc thủy quái đâm nứt mặt băng lộ ra đầu màu xám đen, rất giống đầu cá, so với đầu cá lớn hơn nhiều, chỉ tính phần đầu lộ ra đã gần bằng cái cối xay.
Nam Phong cưỡng ép đè xuống sợ hãi trong lòng, kinh hồn bạt vía chạy về phía trước.
Sau khi một khối băng lớn bị cắt ra, mặt băng ở khu vực chính giữa bắt đầu lắc lư nghiêng lệch, bởi vì diện tích rất lớn, tốc độ nghiêng rất chậm, ban đầu mọi người còn gắng gượng đứng thẳng, nhưng theo biên độ nghiêng tăng lớn, người trên mặt băng bắt đầu trượt chân rơi xuống nước.
Thủy quái dưới nước hình như chê người rơi xuống quá ít, bắt đầu xông lên đâm vỡ băng nổi, số lượng thủy quái rất nhiều, mặt băng tại gặp phải va chạm sau đó rất nhanh chia năm xẻ bảy, mọi người ào ào rơi xuống nước, âm thanh hô hét, tiếng kêu thảm thiết không ngớt, hãi người kinh tâm.
Nam Phong không dám quay đầu, hắn sợ bản thân sau khi nhìn cảnh tượng đó chân sẽ nhũn ra.
Đợi đến mồ hôi đầm đìa bước lên bờ phía nam bãi cát, sau đó Nam Phong mới dám xoay người quay đầu, mặc dù ánh sáng lờ mờ, vẫn có thể thấy cả vùng nước rộng chừng vài dặm đã bị máu tươi nhuộm đỏ, người bị rơi xuống nước cùng rất nhiều tạp vật trôi nổi trong đó, rất nhiều con cá đen hình thể đặc biệt khổng lồ đầu tròn từ trong nước cuồn cuộn dậy sóng, tùy ý cắn xé, tham lam cắn nuốt.
Sau khi nhìn mấy lần, Nam Phong dời đi tầm mắt không nhìn cảnh tượng máu tanh nữa, nhìn chung quanh trái phải, phát hiện người đến được bờ phía nam tính cả hắn không quá bảy tám người, những người còn lại toàn bộ rơi xuống nước.
Nam Phong rất muốn trợ giúp những người kia, nhưng hắn không làm được gì cả, chỉ có thể xoay người rời khỏi.
Còn chưa bò lên trên cồn cát bờ phía nam, một đạo thân ảnh màu xanh từ nam hướng bắc bay vụt qua, Nam Phong nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo sĩ mặc đạo bào xanh chính từ không trung hướng khu vực bị thủy quái làm hại bay nhanh tới.
Người chưa tới, phía sau trường kiếm đã ra khỏi vỏ, lăng không xuất kiếm, đánh về phía xa một con cá đen đầu tròn đang cắn người.
Chỗ đạo nhân sử dụng trường kiếm cách con cá đen trong nước rất xa, trường kiếm cũng không chạm đến cá đen, nhưng phía trước trường kiếm phát ra kiếm khí rất dài, kiếm khí hiện lên màu tím nhạt, kiếm khí mặc dù mờ nhạt lại vô cùng sắc bén, khí đến, con cá lớn lập tức đầu một nơi thân một nẻo.
Sau khi giết chết một con cá đen, đạo nhân áo xanh tay trái thò xuống, từ trong nước cách không nắm lên một người, trở tay đem người nọ ném lên mặt băng phía hạ du. . .