Tham Thiên

Chương 20: Chương 20: Kế hoãn binh




-Con hỏi ta giờ là người nào hay hỏi ta đã từng là người nào?

Lão mù dùng ngữ điệu cực kỳ bình tĩnh hỏi lại.

Nam Phong chưa đáp, lão mù lại lên tiếng.

-Ta từng là đệ tử của Chưởng giáo Thái Thanh Tông, nhưng bây giờ ta chỉ là một thầy bốc quẻ lang bạt bốn phương.

Nam Phong trước đó đã đoán được thân phận lão nên nghe thế không có cảm thấy bất ngờ, thay vào đó hắn lại hỏi tiếp.

-Sư phụ, con còn chưa biết tên người.

Lão mù xoay đầu hướng thẳng với mặt Nam Phong, dùng một câu hỏi để đáp lại.

-Biết rõ thì sao, không biết thì sao?

-Cũng vậy ạ.

Nam Phong khẽ gật đầu, đáp. Hắn nhận ra lão mù không thích cho người khác biết tên mình.

Lão mù lòng mang tâm sự nên không nói gì nữa. Nam Phong cũng không hỏi thêm, qua một lát, đống lửa tắt, căn nhà đổ rơi vào một khoảng tối om.

Rạng sáng ngày hôm sau, Nam Phong dậy khá sớm nhưng lão mù còn sớm hơn. Lão lúc này đang đứng bên bậu cửa hướng người về phía Nam. Lão đã mù nên tất nhiên không thấy gì, có lẽ là đang tự vấn chuyện gì đó.

-Sư phụ, chúng ta lên đường sớm một chút đi.

Nam Phong đề nghị.

Lão mù khẽ gật đầu.

-Đi hướng tây nhé.

Nam Phong lại đưa ra ý kiến.

Lão mù lắc đầu, giải thích thêm.

-Không tác dụng gì đâu, dù chúng ta có tiến vào rừng cũng không thoát khỏi tai mắt của Lâm Chấn Đông, cứ dọc đường xuôi Nam thôi.

-Vâng.

Nam Phong vâng một tiếng rồi bắt đầu thu dọn tiếp đó liền dẫn lão mù rời khỏi ngôi nhà đổ.

Do lúc này hãy còn sớm nên trên đường lớn chẳng có ai đi lại, lúc đi Nam Phong liên tục nhìn quanh nhưng không phát hiện ra kẻ nào ẩn nấp trong rừng.

Thấy lão mù lộ vẻ ngưng trọng nên Nam Phong không nói gì để tránh làm phiền lão, chỉ tập trung dắt lão đi về phía Nam.

Đến giờ Thìn, hai thấy trò thấy trước mắt hiện ra một thôn trấn không lớn lắm.

Thấy thôn trấn, Nam Phong liền tăng tốc độ. Thời tiết càng lúc càng lạnh, lão mù lại mặc áo mỏng, Nam Phong tính phải kiếm cho lão một một bộ y phục dày hơn, thêm nữa còn phải mua một chút đồ ăn với chăn đệm nữa.

Lúc còn cách thôn trấn khoảng hai ba dặm, Nam Phong phát hiện một nam tử còn trẻ đứng ở phía xa bên đường. Người này vận áo vạt dài, trên đỉnh đầu mang mũ quả dưa màu xám, bộ dáng này hẳn là tiểu nhị chạy việc vặt cho cửa hàng nào đó. Người này đứng bên vệ đường đưa mắt nhìn về phía Bắc như đang chờ gì đó.

Đợi đến khi hai người tới gần, tiểu nhị kia đột nhiên lên tiếng.

-Hai vị cuối cùng đã tới, mời mau theo ta a.

-Ngươi là ai thế? Định đưa chúng ta đi đâu?

Nam Phong cảnh giác đánh giá tên này.

-Ta là người của nhà trọ Đường Nhị trong thành, có người bảo ta ở đây chờ hai vị.

Tiểu nhị đưa tay chỉ phía Nam xong lại tiếp.

-Hai vị nhanh đi cùng ta nha. Đồ ăn đã chuẩn bị xong, xe ngựa cho hai vị cũng đã sắp xếp rồi.

-Sư phụ?

Nam Phong ngờ vực, nhìn lão mù xin ý kiến.

Lão mù dường như chẳng bất ngờ gì, bình tĩnh đáp.

-Chính là kẻ đêm qua chuẩn bị cho chúng ta.

-Ngươi về đi, chúng ta không đi đâu.

Nam Phong vừa khoát tay đuổi tiểu nhị vừa nói.

-Việc này, việc này…

Tiểu nhị từ sớm đã đứng đây chờ, mất hơn một canh giờ mới thấy hai người tới, chẳng ngờ mình lại bị đối xử phũ phàng thế này(1).

-Đi trước dẫn đường đi.

Lão mù nói với tiểu nhị.

Tiểu nhị thấy lão mù đồng ý đi thì lập tức đi trước dẫn đường, Nam Phong dắt lão mù đi phía sau, lòng tràn đầy thắc mắc, việc giờ cứ như con rận trên đầu kẻ trọc, Lâm Chấn Đông sắp xếp việc ăn ở cho họ rõ ràng vì ham muốn với kinh văn tu hành, lão mù không thể không nhìn ra điểm này, vậy sao lão còn đi chứ?

-Lễ cầu không được tức thì sẽ là uy bức.

Lão mù dùng giọng nhỏ hơn nữa nói thêm.

-Trì hoãn, mê hoặc.

Nghe lão nhắc nhở, Nam Phong tức thì hiểu ra dụng ý của lão. Lâm Chấn Đông trước mắt vẫn còn ôm tâm lý xin xỏ nên nịnh nọt bọn hắn, nếu hai thầy trò kiên quyết chối từ thì khả năng rất cao là Lâm Chấn Đông sẽ cưỡng ép.

Thôn trấn không lớn, nhà trọ cũng không lớn, bên ngoài nhà trọ có một chiếc xe ngựa nhưng trên xe không có xa phu. Trong khách sạn có đặt sẵn một bàn rượu và thức ăn, có điều giờ chưa đến lúc ăn trưa nên nhà trọ ngoài chủ tiệm và tiểu nhị ra thì chẳng có ai, Lâm Chấn Đông cũng không có mặt ở đây.

Rượu và thức ăn rất phong phú, tứ chủ tứ phối(2). Bốn món chính hai mặn hai chay, theo thứ tự là gà trống hầm cách thủy, chè Dương Canh lạnh(3), Bạch Tùng xào và đậu hũ chiên. Bốn món phụ là đậu ván luộc với mấy món dưa muối. Ngoài đồ ăn, trên bàn còn có một vò rượu, nắp vò còn chưa mở, trên thân vò còn dính chút bùn đất.

Bàn ăn như thế này vào thời điểm hiện tại tính sơ cũng tốn bảy, tám mươi Đồng tiền, không đắt cũng không rẻ nhưng vò rượu kia chắc chắn là rượu quý. Bùn đất còn dính trên vỏ nói rõ rằng vò rượu này từng được chôn dưới đất, loại này được gọi chung là Nữ Nhi Hồng. Nữ Nhi Hồng ở đây không phải để phân loại rượu mà là nói khi ai đó sinh con gái thì sau khi đứa bé ra đời liền chôn bình rượu xuống lòng đất, chờ đến khi con gái xuất giá mới đào rượu ngon lên uống, giá loại rượu này ít nhất cũng là một lượng bạc một vò.

Lão mù không khách khí, ngồi xuống xong liền cấm đũa lên. Lão tuy mù nhưng mũi vẫn còn linh, có thể dựa vào mùi mà xác định loại đồ ăn và vị trí của chúng.

-Sư phụ, để con ăn trước.

Nam Phong vội vàng ngăn lão mù gắp đồ ăn.

-Con coi thường y rồi, yên tâm ăn đi.

Lão mù vừa lắc đầu vừa đáp.

Thấy lão tự tin như thế, Nam Phong tất nhiên chẳng còn băn khoăn, sau khi rót rượu cho lão mù xong lại hầu lão ăn cơm.

Lão mù không có hứng thú với đồ ăn mặn, ăn cũng không nhiều nhưng lại uống không ít rượu.

Nam Phong một bên hầu lão mù ăn, một bên tự mình đánh chén. Ăn mày vốn không kén ăn nên thứ mà lão không ăn thì hắn đều ăn, lúc hơn mười tuổi chính là lúc trẻ con ăn khỏe, sau nữa canh giờ, trên bàn ngoài vò rỗng đĩa trống thì chẳng còn thứ gì có thể ăn được nữa.

Nam Phong ợ một cái xong liền đưa tiền thanh toán nhưng chủ tiệm nói tiền rượu và thức ăn đã được thanh toán từ trước, thậm chí cả cỗ xe ngựa bên ngoại cũng là dành cho hai người.

Xe ngựa mang bồng(3). Nam Phong vén rèm vải lên nhìn vào bên trong, chỉ thấy xe không chỉ sạch sẽ mà còn có sẵn tấm nệm cộng hai cái áo bông sạch sẽ, ngoài ra còn có hai túi lương khô, mấy cái chậu đồng, bình nước, đèn đi đêm và một ít vật dùng thường dùng.

Đồ trên xe khiến Nam Phong rất ngạc nhiên. Những thứ mà lúc trước Nam Phong tính mua thì Lâm Chấn Đông đều chuẩn bị cho bọn hắn, một món cũng không thiếu. Thứ hắn không nghĩ tới sẽ dùng thì gã cũng chuẩn bị, từ đó có thể thấy Lâm Chấn Đông suy tính chu toàn hơn hắn tưởng.

Lão mù không từ chối chỗ rượu với thức ăn “bất ngờ” kia nên cũng không chối từ chiếc xe ngựa này. Sau khi lên xe lão liền nói với Nam Phong.

-Đi thôi.

Nam Phong không biết lái xe nên chỉ có thể dắt ngựa đi về phía trước. Lúc xưa hắn luôn nghĩ mình là người cẩn thận nhất trong nhóm bảy đứa, nhưng sau khi so sánh với Lâm Chấn Đông thì hắn thực thua kém quá xa. Lâm Chấn Đông hẳn đoán được hắn không biết lái xe nên trên xe không những có dây cương để điều khiển ngựa và còn có thêm một dây kéo để dắt ngựa nữa.

Lão mù vừa rồi uống hơi nhiều nên sau khi lên xe thì chẳng động cựa gì, còn Nam Phong thì dắt ngựa đi, hắn cũng không biết đường, có điều mục tiêu của hai người là nước Lương nên cứ xuôi theo đường lớn đi về phía Nam thì chắc không sai đường.

Không phải cứ ban tối là gặp nhà hoang nên buổi tối hai người nằm ngủ trên xe ngựa, chỗ càng xe tiếp giáp thân xe có cán dựng lên để đỡ xe, còn ngựa thì phải thả tạm ra nếu không để nguyên sẽ đè nó chết mệt.

Ngoại trừ một lần xuống xe đi tiểu, cả một ngày lão mù không hề bước ra khỏi xe, đến tối cũng không ăn lương khô. Nam Phong biết rõ lao đang tự hỏi phải đối phó với Lâm Chấn Đông thế nào nên hắn cũng không dám trò chuyện vì sợ làm lão phân tâm.

Đã có xe ngựa nên tốc độ di chuyển của hai người tăng lên không ít, một ngày có thể đi hơn sáu mươi dặm. trong vòng ba ngày, hai thầy trò kẻ trước người sau đã đi qua hai thôn trấn nữa. Môi chỗ đều có người đứng đợi sẵn bên đường dẫn hai thầy trò đi ăn uống ngủ nghỉ.

Chạng vạng tối ngày thứ tư, khi trước mắt xuất hiện một huyện thành, theo như thường lệ lại có một tiểu nhị đứng chờ họ, có điều người này không phải tiểu nhị nhà trọ mà là người chạy việc cho nhà tắm, y muốn dẫn hai người đi tắm.

Hai thầy trò sau đó bèn tách nhau ra đi tắm. Nam Phong một mình độc chiếm một phòng trong nhà tắm công cộng, đây là lần đầu tiên tức lúc sinh ra hắn được tắm nước nóng, cũng là lần đầu dùng Tạo Giác(4), càng là lần đầu tiên sửa bàn chân(5).

Tắm rửa cho tinh thần sảng khoái xong là ăn cơm, những thứ này đều do Lâm Chấn Đông chuẩn bị kỹ trước đó, tiền phí cũng đã được gã thanh toán.

Hai thầy trò đêm đó ở lại trong khách điếm, do còn sớm nên cả hai không ngủ mà ngồi trước bàn trà trò chuyện.

-Sư phụ, còn bao lâu nữa mới có thể đi tới địa phận nước Lương?

Nam Phong hỏi.

-Khoảng cuối tháng này.

Lão mù đáp.

Bây giờ mới là đầu tháng, còn cách hai mươi mấy ngày nữa mới đến cuối tháng, điểm này khiến Nam Phong khá lo lắng.

-Sư phụ, chúng ta hiện tại cứ ăn rồi uống, đến cuối cùng lại không cho y thứ y muốn, liệu y có nổi giận không?

-Có.

Lão mù vê vê chén trà, bình thản đáp.

-Tới lúc đó con nên làm thế nào ạ?

Nam Phong lại hỏi. Lâm Chấn Đông nắm rõ hành tung hai ngươi như lòng bàn tay, cơ bản không có cơ hội để chạy trốn.

Lão mù không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi ngược lại.

-Trí nhớ của con thế nào?

-Con thấy cũng được, mà người hỏi cài này làm gì?

Nam Phong khó hiểu, hỏi.

-Tốt lắm, từ giờ ta bắt đầu truyền cho con tám bộ Thái Thanh chân kinh, con nhớ được bao nhiêu tính bấy nhiêu…

Chú giải:

(1): Câu này nguyên nghĩa gốc là bị người khác dí mông lạnh vào mặt, ý chỉ đối xử phũ, không nể mặt.

(2) Tứ chủ tứ phối: Bốn chính bốn phụ (trang trí).

(3) bồng: Phần thùng xe có nóc che như trong phim cổ trang hay có.

(4) Tạo giác: Là quả bồ kết đem nướng rồi bóp nát trong nước để gội đầu, bạn nào tầm 8x ở quên chắc rõ.

(5) sửa bàn chân: Có thể là cắt móng chân hoặc cắt phần chai ở chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.