Tham Thiên

Chương 22: Chương 22: Phân biệt thiện ác




Tuyết tan rồi kết băng khiến đường trơn, thỉnh thoảng ngựa lại bị trượt chân nên Nam Phong lái xe rất cẩn thận, do vậy xe đi rất chậm.

Lão mù ngồi trong xe tiếp tục truyền thụ kinh văn, lần này là Động Huyền chân kinh.

Những kinh văn trước, Nam Phong nghe như vịt nghe sấm, đến một câu cũng không hiểu nhưng đến Động Huyền chân kinh, hắn lại có thể hiểu được vài câu. So với ba bộ kinh đầu toàn là câu trúc trắc, mông lung thì bộ kinh thứ tư này lại không khó hiểu như vậy, trong đó có không ít câu lý giải thiên địa, âm dương, hướng dẫn cách làm người.

Tranh thủ lão mù đang uống nước, rảnh rỗi, Nam Phong mở miệng hỏi:

- Sư phụ, sao con có cảm giác bộ kinh văn thứ tư này hình như dễ thuộc hơn so với ba bộ đầu?

Lão mù thả bình nước, hắng giọng đáp:

- Nội dung chín bộ kinh văn chứa đựng nội dung nông sâu khác nhau, được chia làm ba cấp bậc: thượng, trung, hạ. Ba bộ Động Thần, Cao Huyền, Thăng Huyền là hạ đẳng, là kinh văn nhập môn, đề cập nhiều đến pháp môn tu hành, chỉ đề cập lướt qua thiên địa, âm dương. Ba bộ Động Huyền, Tam Động, Đại Động là trung đẳng, pháp môn tu hành và thiên địa, âm dương mỗi bên chiếm năm thành. Còn ba bộ Cư Sơn, Động Uyên, Thái Huyền là thượng đẳng, chủ yếu giảng giải thiên địa, âm dương, pháp môn tu hành chỉ chiếm có ba thành.

Lão mù nói đến đây thì ngừng lại, cho thời gian Nam Phong suy nghĩ, sau đó tiếp:

- Thiên địa âm dương được gọi là thiên đạo, thiên đạo tuy thâm ảo huyền diệu nhưng lại đơn giản dễ hiểu, giống như câu “Tồn trung phụng hiếu, tự luật chính thân”(*) thực ra là đạo lý rất dễ hiểu, muốn người tu hành trong lòng phải có trung hiếu, không thể cậy thế làm ác. Tu hành được chia làm hai mặt, tu thân chính là tu hành linh khí đạo pháp, còn tu tâm chính là bồi dưỡng đạo đức và tâm tính, khiến trong lòng người tu hành có hạo nhiên chính khí(**).

(*) Bên trong có hiếu ắt tự hạn chế được bản thân.

(**) Ngay thẳng, quang minh chính đại.

- Dạ.

Nam Phong vừa lái xe vừa đáp.

Lão mù giảng tiếp:

- Không tu thân thì không thể làm việc thiện. Con ngựa kéo xe kia giống như tu thân, còn dây thừng điều khiển trong tay ngươi giống như tu tâm, chỉ có xe mà không có ngựa thì xe không chạy, còn nếu không có dây cương trong tay thì chắc chắn xe sẽ chạy lầm đường, lạc lối.

- Con hiểu rồi sư phụ, ý người nói là năng lực càng lớn thì phẩm đức càng phải tốt.

Nam Phong nói không được lưu loát vì tuy hắn thấy mình hiểu đạo lý này nhưng không cách nào nói ra rõ ràng được.

- Đúng thế.

Thanh âm lão mù từ sau màn xe truyền tới:

- Kinh văn càng cao thâm, diễn giải thiên đạo càng nhiều, yêu cầu người tu hành bồi dưỡng đạo đức càng cao. Thế gian này có bao nhiêu người tốt thì có bấy nhiêu người xấu, người xấu không đủ gây sợ, có sợ thì chỉ sợ người xấu đó có năng lực siêu quần.

- Sư phụ, vì sao người để lại những kinh văn này không thiết lập cấm chế khiến người xấu không thể tu luyện pháp luật?

Nam Phong hỏi.

- Hỏi rất hay!

Lão mù nâng giọng:

- Chắc ngươi biết, tâm tính con người luôn biến hóa, hôm nay là người xấu, ngày mai có thể lại biến thành người tốt. Hôm nay là người tốt, ngày mai có khi chuyển thành người xấu. Mặc dù người làm việc thiện thì không phải trong lòng họ đều là một ao nước trong, sẽ có ác niệm trộn lẫn trong đó. Ngay chính người làm ác thì trong lòng vẫn chứa thiện niệm, chỉ là chưa được người khác làm thức tỉnh. Nếu quá nghiêm khắc, chỉ truyền cho người trong lòng duy nhất có thiện niệm thì e rằng không còn người nào có thể tu đạo, ngay chính tiên gia trên chín tầng trời cũng phải đánh rớt xuống không ít vị.

Tuy lão mù đã cố gắng nói ở mức dễ hiểu nhất có thể nhưng Nam Phong vẫn không cách nào lĩnh hội toàn bộ. Việc cần thiết lúc này là hắn cần ghi nhớ hết lời lão mù, hắn hy vọng lão mù có thể gặp dữ hóa lành, sau này ân cần dạy bảo hắn. Nhưng hắn cũng biết rõ, hai người bọn hắn rất khó thoát khỏi ma chưởng của Lâm Chấn Đông, lão mù không thể nào luôn ở cạnh, chỉ điểm cho hắn.

- Tu hành pháp thuật tuy khó nhưng vẫn là đường có thể đi, tu tâm tuy khó nhưng vẫn có dấu vết để lần theo. Trên đời này, chuyện khó khăn nhất, không gì khó bằng chính là phân biệt thiện ác, bất kể là làm việc thiện hay trừ ác đều phải hết sức cẩn thận, không điều tra mà làm thiện chính là trợ ác, không điều tra mà giết bừa chính là giết oan.

Lão mù giảng.

Nam Phong gật mạnh đầu:

- Sư phụ, con nhớ kỹ rồi, sau này nếu như con có bản lĩnh, trước khi giúp người khác nhất định phải xem xét người đó có đáng được trợ giúp hay không, trước khi giết người phải kiểm tra qua hắn có thật sự đáng chết hay không.

- Giỏi, giỏi, giỏi!

Lão mù tán thưởng không ngớt.

Đường đi phía trước lại phải dẫm tuyết nên tốc độ cũng chậm, đến đầu giờ trưa mà mới đi được có hơn mười dặm. Giữa trưa, hai người đi ngang qua một rừng cây, từ xa Nam Phong thấy phía tây khu rừng có mấy người.

- Sư phụ, trong rừng có mấy người.

Nam Phong báo.

Lão mù vén rèm vải, nhíu mày nghiêng đầu, nói:

- Có mùi máu tanh.

Nam Phong nghe xong lập tức gắng giữ vững tinh thần, nhưng hắn cũng không sợ hãi vì đã có lão mù bên cạnh.

Đến gần, Nam Phong thấy mấy người nằm vùi trong tuyết, tất cả đều là nam tử tráng niên, ăn mặc kiểu nhà nông, bênh cạnh có dao phay, rìu bổ củi. Có điều, những người này đều đã chết, chết rất thê thảm, không phải bị chém đầu thì cũng bị chém ngang lưng, máu phun tứ tung, ruột gan từ ổ bụng tuột ra, vương vãi trên mặt đất.

Nghe Nam Phong miêu tả hiện trường, lão mù hỏi:

- Binh khí bọn họ có sử dụng có loại nào béng không?

Nam Phong lắc đầu:

- Không có, chỉ có hai cái rìu, còn lại là con dao phay.

- Đi thôi, bọn họ không phải sơn tặc, chỉ là đám nông dân làm liều.

Lão mù thả rèm vải, nói.

- Sư phụ, bọn họ có phải do Lâm Chấn Đông giết không?

Nam Phong điều khiển xe tiến về phía trước.

- Tất nhiên là hắn.

Lão mù đáp.

- Sư phụ, hắn vẫn luôn lấy lòng chúng ta, có phải để người cảm thấy ái ngại, vì sĩ diện phải dạy kinh văn cho hắn?

Nam Phong hỏi.

Trong xe truyền ra tiếng lão mù hừ lạnh:

- Ngươi cho hành động lần này của hắn chỉ vì nịnh nọt, lấy lòng? Với tu vi của hắn, muốn đuổi những nông dân đó thì quá dễ dàng, huống hồ hắn lại luyện Thiên Sát chưởng, muốn giết người cũng không cần dùng đao, hắn làm lớn chuyện, ra tay lãnh huyết là để tạo áp lực cho ta.

Nam Phong nghe vậy thì bừng tỉnh hiểu ra, lập tức cảm thấy sợ hãi:

- Sư phụ, chúng ta thật sự không tìm được ai giúp đỡ sao?

- Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm ngày tuyết mới khó. Lúc ta còn là đệ tử chưởng giáo Thái Thanh, người trèo giao liên tiếp tới, giờ bọn họ tránh xa ta như uế, không bỏ đá xuống giếng cũng coi như là đã nể tình bạn bè rồi.

Lão mù cười khổ, đáp.

- Sư phụ, rốt cuộc người làm sai chuyện gì thế?

Nam Phong hỏi tiếp.

- Động tâm, mắt bị mù.

Thanh âm lão mù đầy sự bi thương và hối hận.

Nam Phong tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng biết động tâm là từ chỉ tình yêu nam nữ. Ý lão mù có lẽ lão nhìn lầm người, thích một người không nên thích. Đêm đó Lâm Chấn Đông từng khuyên lão mù bớt đau buồn, cho thấy thân nhân lão mù đã chết. Xâu chuỗi các thông tin, Nam Phong đưa ra kết luận, lão mù vì thích một người không nên thích mà hại chết người thân của lão.

Nhưng kết luận này có chính xác hay không thì chưa rõ, hắn không dám hỏi lão mù để xác nhận, không thể vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình mà vạch trần vết sẹo của người khác.

Lão mù bị hỏi chuyện thương tâm, thật lâu sau đó không nói câu nào.

Nam Phong lái xe phía trước, chợt nhớ ra một chuyện, nói:

- Sư phụ, con nảy ra một biện pháp, trên mặt đất có tuyết đọng rất dày, người có thể trốn bên trong, con nhanh chóng chạy xe về phía trước dẫn hắn rời đi.

- Ha ha ha ha, hiếu tâm có thể khen, có điều tuy ngươi thông minh nhưng rốt cuộc vẫn còn nhỏ, ngươi có thể nghĩ ra, sao hắn không thể nghĩ đến, đừng nghĩ lung tung, nghe cho kỹ…

Lão mù lại lần nữa giảng kinh văn.

Muốn học tập trở thành một thói quen, tất nhiên không thể uể oải, mệt mỏi, trong vòng một ngày, Nam Phong đã nhớ kỹ toàn bộ Động Huyền chân kinh.

Trước đây, Nam Phong ở luôn trong thành Trường An, đây lần đầu tiên hắn xa nhà. Sau khi đi ra hắn mới phát hiện, so với trong tưởng tượng của hắn, sinh hoạt của dân chúng ở bên ngoài còn khó khăn hơn nhiều. Tuyết rơi nhiều, cửa đóng chặt, tình trạng đói xảy ra rất phổ biến. Vì sống tạm, có người chọn chặn đường đi cướp nhưng phần lớn đều chọn ăn xin. Thỉnh thoảng trên đường có thể thấy đám ăn mày quần áo tả tơi, xách giỏ bện từ dây leo, mang theo nhi nữ còn nhỏ phía sau.

Không có đối tượng so sánh sẽ không nhìn ra giữa xấu và quá xấu, nhìn những người này, Nam Phong thầm cảm thấy mình may mắn là ăn mày trong thành Trường An chứ không phải ăn mày ở nông thôn. Trong thành có thể xin một chút, trộm một chút, để sống tạm cũng không quá khó, nhưng đã về nông thôn, ăn xin sẽ trở nên rất khó khăn. Sinh kế của người thường còn không tốt, có đâu lương thực thừa mà bố thí cho người khác.

Xin ý kiến và nhận được sự đồng ý của lão mù, Nam Phong thấy người ăn mày nào quá đáng thương thì sẽ bố thí ít tiền đồng và lương khô. Về sau hết tiền đồng, hắn bắt đầu cho kim đậu(*), cũng không dám cho nhiều, mỗi người một hạt.

(*) Vàng to bằng hạt đậu.

Trăm nhà giúp một hộ dễ, một hộ giúp trăm nhà khó. Rất nhanh kim đậu được cho hết, chỉ còn ba hạt nên Nam Phong giữ lại, vạn nhất Lâm Chấn Đông mặc kệ, không lo cơm nước thì cũng có tiền mà mua đồ ăn.

Lại lần nữa vào trấn, lại có người dẫn hai người vào nhà trọ. Trấn này rất náo nhiệt, nguyên nhân là do trấn đang mở cháo tràng, tức phát cháo miễn phí cho dân đói, cháo tràng này là do một người lương thiện ở xứ khác tên Thái Lâm giúp đỡ.

Người ngoài có lẽ không biết người này là ai nhưng lão mù và Nam Phong thì biết rất rõ, Thái chính là Thái Thanh tông, còn Lâm chính là Lâm Chấn Đông. Cháo tràng này là do Lâm Chấn Đông mở, mục đích tất nhiên là vì lấy lòng lão mù.

Trước kia, Nam Phong vẫn cho rằng người tốt thông minh hơn người xấu, hiện tại hắn không cho là vậy. Lâm Chấn Đông vì muốn đạt được thứ mình muốn, một mặt tạo áp lực cho hai người, mặt khác lại cố hết sức lấy lòng, tâm trí mưu kế của người này thật đúng là kinh khủng.

Sáng sớm hôm sau hai người lại tiếp tục lên đường, mặc dù biết sớm muộn sẽ có một ngày bị người khác cản lại nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.