Sau khi Cố Tích Hoa về nước, anh thật sự rất bận rộn, kết nối sự nghiệp
nước ngoài, phát triển sự nghiệp trong nước, còn phải đối phó đủ thứ
chuyện bên phía bà Triệu, mỗi việc đều bận đến sứt đầu mẻ trán, đến nỗi
hai tuần nay vẫn chưa một lần gọi điện thoại cho Thẩm Châm, lại càng
khỏi nói đến việc gặp mặt. Thẩm Châm thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho anh,
nếu anh không họp hay không gặp khách thì hai ba giờ sau trả lời lại là
chuyện bình thường. Hôm nay anh đi công tác, hiếm có giờ trống trước mười hai giờ, tắm rửa xong đang chuẩn bị gọi điện cho Thẩm Châm thì di động vang lên, có tin nhắn
gửi đến.
Là tin nhắn của Thẩm Châm, trên đó có tấm ảnh của cô, phía dưới viết —— Cố phu nhân mặc đồ tắm có phải rất đẹp hay không? Cô còn gửi qua biểu
tượng cảm xúc vô cùng đắc ý.
Đó không phải là hình cá nhân của Thẩm Châm, bốn nam ba nữ, Thẩm Châm đứng bên trái ngoài cùng. Đằng sau là bốn người đàn ông.
Anh nheo mắt, gửi tin nhắn trả lời.
“Em ở đâu?”
“Suối nước nóng Thiên Tứ.” Nói xong trong giọng điệu còn có tiếng ngâm nga,
xem ra tâm trạng rất tốt, “Công ty tổ chức, đài thọ đi du lịch.”
“Thú vị không?”
“Cũng được, ánh nắng rất tốt.” Cô nghe thấy bên kia hình như đang di chuyển, cô hỏi, “Anh còn chưa về nhà ư?”
“Ừ, đi công tác.”
Nghĩ đến tấm ảnh vừa gửi qua, Thẩm Châm cười: “Thẩm tiên sinh, anh còn chưa đánh giá tấm ảnh em đã gửi qua.”
Cố Tích Hoa nghe được câu này liền nhớ tới đôi tay đặt trên vai cô, ánh mắt anh tối sầm lại: “Đẹp lắm.”
“Vì sao không phải hoàn mỹ?” Thẩm Châm bất mãn.
Nếu không có bốn người đàn ông và đôi tay kia, anh suy nghĩ.
“Mở cửa.”
Thẩm Châm sửng sốt, cô tưởng rằng mình nghe lầm, mở cửa?
“Khách sạn Thiên Tứ phòng A901, Cố phu nhân xin mở cửa.”
Thẩm Châm hết hồn làm rớt di động trên giường, cũng không kịp suy nghĩ nhiều mà nhảy qua mở cửa —— Cố Tích Hoa mặc đồ ngủ đang đứng ngoài cửa nhìn
cô, anh giơ di động lên: “Đồ tắm?”
Thẩm Châm bất giác lùi về sau một bước.
“Đàn ông?” Anh tới gần một bước.
Thẩm Châm lại lùi một bước.
“Tay trên vai?”
Thẩm Châm lùi tiếp. F*ck, quá áp lực đi!
“Anh…anh…sao lại ở đây?”
“Đi công tác.”
Thẩm Châm rơi lệ đầy mặt, cần phải có duyên đến thế hay không?
“Em cố ý.” Anh nói.
“Ừ, cố ý.” Vì trả thù anh cả buổi không trả lời tin nhắn khiến cô bực bội
trong lòng, còn có hai tuần chưa gọi cho cô cú điện thoại nào.
“Anh khoá cửa rồi.” Anh nói.
“Em sai rồi!” Thẩm Châm quát to một tiếng nhảy lên giường, dùng chăn bọc
mình lại, chỉ lộ ra đôi mắt ướt át sau khi tắm rửa mà nhìn anh.
Cô nam quả nữ, củi khô bốc lửa, mẹ nó rất đáng sợ!
Cố Tích Hoa đi qua muốn kéo người trong chăn ra, Thẩm Châm nắm chặt chăn
lăn lộn lung tung, chính là không cho anh thực hiện —— “Không muốn không muốn không muốn!”
Cố Tích Hoa: “…” Anh rất muốn bóp chết một cái bánh chưng nào đó đang lăn lộn trên giường.
Cuối cùng, người nào đó tự làm tự chịu —— bọc rất chặt, lăn tới tấp, cô làm ngạt chính mình.
“Cố Tích Hoa, mau kéo…ngộp…” Thẩm Châm lẩm bẩm, “Cố Tích Hoa, Cố Tích Hoa,
Cố Tích Hoa…” Âm thanh kia bởi vì khó chịu mà mang theo tiếng nức nở run rẩy, thu hút ánh mắt đã thành sâu hút của người nào đó.
Anh dùng sức kéo một cái, lôi người bên trong ra, Thẩm Châm ngạt thở khiến
mặt mũi đỏ bừng, sau khi ra ngoài cô thở mạnh từng hơi, tóc dính mồ hôi
nhễ nhại trên mặt, hình ảnh thế này như là sau khi làm vận động nào đó
mà kiệt sức… Gân xanh trên trán Cố Tích Hoa nổi lên, người nào đó lại
còn không tự giác, co vào lòng anh lẩm bẩm: “Em sai rồi, em sai rồi, em
sai rồi mà… Ai bảo anh không gọi điện thoại…” Mùi hương của người con
gái toả ra từ mái tóc tiến vào mũi anh, thân thể trong lòng dính lấy
anh, bởi vì ban nãy lăn qua lăn lại mà hai nút áo ngủ đã bung ra, mơ hồ
có thể thấy được sự hấp dẫn của người con gái, mái tóc mềm mại gãi vào
ngực anh… Cố Tích Hoa cảm thấy —— hiện tại anh nên lập tức đạp cửa đi
ngay, nhất định phải làm.
Vì thế anh đứng lên, Thẩm Châm bởi quán tính mà nằm sấp xuống, lại vừa lúc quẹt phải anh liền kéo dây áo ngủ của anh ra…
Trong phòng yên tĩnh trầm lặng ——
Thẩm Châm: “…”
Cố Tích Hoa: “…”
Cố lão nhị: “…”
Dây áo ngủ: “…”
Thẩm Châm nhắm mắt, rồi ngã xuống: “Người này đã chết, có việc xin đốt tiền giấy.”
Cố Tích Hoa: “…”
Cố lão nhị: “…”
Dây áo ngủ: “…”
Sau một lúc lâu, Cố Tích Hoa buộc lại áo ngủ, hôn người đang giả vờ ngủ say: “Ngủ ngon.”
Người đi thật lâu Thẩm Châm mới mở mắt ra, cô ôm chăn hít một hơi thật sâu, cười ngọt ngào ngủ thiếp đi.