Cố Tích Hoa phải đi công tác một tháng, Thẩm Châm thừa dịp rảnh rỗi mà
đăng ký học lớp yoga, Tống Thanh Vãn rất khó hiểu. Một người từ tiểu học đến đại học chưa bao giờ nhiệt tình với vận động lại đột nhiên đăng ký
học yoga thử thách cơ thể mềm dẻo cực hạn? Thẩm Châm liếc nhìn người bên cạnh với vẻ thâm thúy: “Cậu không hiểu tớ, tớ không trách cậu.”
Tống Thanh Vãn: “…”
Yoga đối với Thẩm Châm mà nói không hề nghi ngờ là sự thống khổ. Đời này cô
rất ghét vận động, đương nhiên, ngoại trừ một vận động nào đó, trong các loại vận động cơ thể cô ghét nhất là loại vận động phải dùng đến độ mềm dẻo của cơ thể, yoga đứng mũi chịu sào.
Đây là quyết định liên quan đến tố chất cơ thể, Thẩm Châm phải bó tay, chỉ
có thể cố gắng tránh né hai mươi mấy năm trước đây. Cô vốn khờ khạo cho
rằng “vận động” duy nhất cô thích chỉ cần thể lực là được, một ngày nào
đó khi bị ai kia phát rồ đè trên bàn làm việc giở thủ đoạn xoay vòng eo
gần như thành chín mươi độ, cô mới hoàn toàn tỉnh ngộ, trong quá khứ
mình thật đơn thuần lại khờ dại.
Thật sự rất khờ dại!
Thẩm Châm nhớ lại cảnh ngộ bị hối thúc cô càng cố gắng hơn. Là bạn thân,
Tống Thanh Vãn đương nhiên là phải học chung. Vì thế hai người cùng đăng ký lớp yoga.
Ngày đầu tiên đi học, hai người đều được giáo viên làm mẫu vài động tác
trước, một động tác hai chân tự nhiên dang ra, cúi người xuống chạm tới
mắt cá chân rất đơn giản. Tống Thanh Vãn dẻo như con rắn, Thẩm Châm cảm
thấy cơ thể cô bạn mình gập thành ba khúc cũng chẳng có vấn đề gì, tay
cô với xuống một cái đụng thẳng tấm nệm dưới chân, mà Thẩm Châm sau khi
cúi xuống chỉ hơi khom lưng, tay cố hết sức chỉ với tới cẳng chân, cứ
thể mặt còn nhồi máu lên trán lập tức đổ mồ hôi. Hai người đều nhận được tiếng xầm xì, người trước nhận được kinh ngạc, người sau nhận được ——
cũng là kinh ngạc. Cơ thể cứng ngắc thành thế này quả thực không đổi.
Tập xong mấy động tác Thẩm Châm mệt đến gần như kiệt sức, những sợi tóc mềm mại dính trên mặt, trông cực kỳ nhếch nhác. Tính phúc quả nhiên không
dễ, cô suy nghĩ.
Hai người lưng tựa lưng nghỉ ngơi. Tống Thanh Vãn nói: “Coi như xong, từ
nhỏ thể chất của cậu đã vậy, luyện thế nào đi chăng nữa cũng không cải
thiện bao nhiêu.”
“Không được.” Thẩm Châm đưa ra vẻ mặt nghiêm túc, sốt sắng quá mức, “Ý thức có động lực ảnh hưởng tới vật chất, thầy chính trị hồi trung học chẳng
phải đã dạy rồi ư? Bà đây cho dù không thể dẻo dai giống như cậu, nhưng
cũng phải dễ dàng dạng chân nghiêng người, với tới mắt cá chân…”
“Cậu đột nhiên muốn làm những điều đó làm gì?” Tống Thanh Vãn ngắt lời cô.
Thẩm Châm nghĩ nghĩ: “Lo nghĩ cho vòng eo.”
“Vòng eo cậu thế nào, trẹo rồi sao?”
“Tạm thời còn chưa, nếu không dùng biện pháp, tương lai khẳng định sẽ trẹo.”
Tống Thanh Vãn: “…” Vì sao mình nghe không hiểu nhỉ?
Tống Thanh Vãn nghĩ đến trình độ chán ghét vận động của Thẩm Châm, nhiều
nhất một tuần liền không chịu nổi mà chạy lấy người, cô chưa từng nghĩ
rằng nửa tháng sau cho dù Thẩm Châm mỗi ngày đều mệt mỏi xương sống vòng eo đau nhức đến nỗi dính giường là có thể ngủ ngay, nhưng lại không
thấy cô oán trách nửa phần, mưa gió cũng không cản trở, kiên trì bền bỉ, bền gang vững chí, còn nghiêm túc cố gắng, khiến cho cô bạn thân hơn
hai mươi mấy năm nay là cô cũng nhìn với cặp mắt khác xưa.
Có thể đây là sức mạnh của tình yêu, cô suy nghĩ.
Hôm nay Thẩm Châm tắm rửa xong thì lăn lên giường, đôi mắt vừa nhắm lại bao nhiêu mệt mỏi đều ập tới, sau đó cô bị tiếng chuông điện thoại đánh
thức, cô nhận máy, đầu vẫn chôn vùi trong chăn, âm thanh nhỏ xíu khàn
khàn: “…A lô, ai đó?”
Người bên kia nghe được giọng cô như nói mớ thì trái tim mềm mại như bị cây
kim đâm nhẹ vào, hơi đau, tuy nhiên anh lại có cảm giác ngứa ngáy nhiều
hơn, Cố Tích Hoa nhịn không được mà nhoẻn miệng cười: “…Em ngủ đi.” Rồi
anh định cúp máy.
Thẩm Châm nghe được tiếng bên kia lập tức bật dậy, kêu lên: “…Chưa đâu!”
“Em làm gì mà ngủ sớm thế?”
Thẩm Châm: “Bí mật của phụ nữ.” Khoé miệng nhịn không được mà giương lên,
người ban nãy còn mệt mỏi tột cùng đột nhiên mắt sáng lên.
“…Anh biết bí mật của em.” Âm thanh bên kia đột nhiên cố ý hạ thấp, trầm lắng, khàn khàn, mang theo sự khiêu khích và gợi cảm.
Thẩm Châm đỏ mặt, giống như người kia đang ngay bên cạnh cô, kề sát tai cô nói chuyện.
Sau một lúc lâu cô mới nghẹn ra một câu —— “…Anh vẫn không biết bí mật của
em.” Nói xong cô lập tức cúp máy, quăng chiếc điện thoại giống như củ
khoai lang bỏng tay xuống cuối giường.
Điện thoại nằm cuối giường vang lên, Thẩm Châm chôn vùi trong chăn không
tiếp máy. Ai bảo anh đùa giỡn em, không nhận không nhận sẽ không nhận.
Điện thoại vang lên ba lần, Thẩm Châm hết cách đành phải rề rà đi qua tiếp
máy: “…A lô.” Âm thanh nhỏ xíu, như là còn mang theo độ nóng trên mặt.
Âm thanh bên kia bất đắc dĩ lại mang theo ý cười: “…Nói thế nào lại cúp máy liền cúp máy ngay.”
“Trách ai đây?” Cô nổi cáu.
“Trách anh.” Anh nói, ngữ khí thản nhiên, không có chút do dự. Thẩm Châm ngẩn
ngơ, khi phụ nữ cố tình gây sự người đàn ông lại vô điều kiện nghe theo
nhận sai… Thẩm tiên sinh, anh còn có thể hoàn hảo hơn nữa không?
“Tuần sau sẽ có một buổi tụ họp bạn bè nhỏ, Thẩm tiên sinh chân thành mời Cố phu nhân đi cùng.”
“Cố phu nhân không rảnh.”
“Cố phu nhân, Thẩm tiên sinh rất đau lòng.”
“Cố phu nhân đã hiểu nỗi đau lòng của Thẩm tiên sinh, cũng bày tỏ sự cảm thông của nhân đạo.”
“…” Sau một lúc lâu phía bên kia vẫn chưa nói gì.
“Ha ha ha ha…” Thẩm Châm cười to, lăn qua lăn lại trên giường, “Thẩm tiên
sinh yên tâm, Cố phu nhân chắc chắn trình diện đúng giờ.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Thẩm Châm chuẩn bị cúp máy.
“Còn chưa?” Bên kia dường như rất kinh ngạc.”
“Chưa.” Cô lại suy nghĩ một chút, nghĩ đến gì đó, cô mỉm cười, “Moa moa moa!” Rồi cúp máy.
Cố Tích Hoa nhìn điện thoại, “moa moa moa”? Đây là vỗ về con nít ư? Khoé miệng anh bất giác giương lên.