Khi đến nhà họ Thẩm thì vừa lúc bà Thẩm đã làm cơm xong, ngửi được mùi
hương thức ăn quen thuộc Thẩm Châm nhào thẳng về phía bà Thẩm trong
phòng bếp, cô ném Cố Tích Hoa trước mặt ông Thẩm. Cố Tích Hoa là người
đã từng trông thấy tình cảnh này, luống cuống hay gì đó quả thực là trò
cười. Khoé miệng tươi cười, vẻ mặt lời nói cử chỉ, có thể nói là hoàn
mỹ. Khuôn mặt không lôi cuốn khiến cho ông Thẩm cảm thấy Thẩm Châm
nghiêm túc tìm đối tượng mà không phải như cô luôn hay nói không tìm
được trai đẹp thì không lấy chồng. Huống chi, từ trước đến nay Cố Tích
Hoa cũng không dựa vào khuôn mặt để thuyết phục người khác, khí khái
phong độ, nói năng tri thức, chỉ một tí thời gian trước bữa cơm thôi anh đã khiến ông Thẩm nở nụ cười hài lòng. Về phần bà Thẩm, phụ nữ bình thường khá chú trọng chi tiết, cho nên mấy
chi tiết biểu hiện trên bàn cơm của Cố Tích Hoa đều bị bà Thẩm luôn chú ý nắm bắt —— cũng không ngoài ý muốn, bà rất hài lòng về con rể tương lai của mình.
Lúc bưng đồ ăn lên bàn, Cố Tích Hoa đi qua giúp đỡ, con gái nhà bà ăn cay
bà biết, vì thế đương nhiên có thể nhìn ra Cố Tích Hoa đặt đồ ăn Thẩm
Châm ưa thích gần chỗ của cô, món canh trứng nhồi củ cải vốn đặt khá xa, sau đó bởi vì cần chỗ đặt thêm một món nữa, vì thế Cố Tích Hoa đứng dậy múc một bát canh lớn cho Thẩm Châm, đó là canh giải nhiệt hạ hoả. Bà
Thẩm cố ý nấu cho con gái nhà mình thích ăn cay, ông Thẩm sống hơn nửa
đời người cũng chẳng biết canh trứng nhồi củ cải có ích lợi gì, nhưng Cố Tích Hoa lại biết, hiển nhiên là vì phương diện ở chung lâu dài với
Thẩm Châm.
Người không ăn cay rất dễ dàng nhìn ra, nhưng trên bàn cơm Cố Tích Hoa không
hề đề cập đến, cay hay không ăn anh đều ăn, hơn nữa cách ăn uống càng
thiên về những món cay. Điều này khiến bà Thẩm hoảng hốt nghĩ rằng thằng bé này là đang thử thay đổi thói quen ẩm thực của mình để hợp với Thẩm
Châm.
Vừa nghĩ thế, bà liền mềm lòng.
Là người đàn ông tốt. Bà Thẩm hài lòng nhoẻn miệng cười.
Ăn xong, mọi người ngồi trên sofa trò chuyện.
Cố Tích Hoa chủ động kể lại quá trình hai người quen nhau, trước đó anh đã tỏ ý với Thẩm Châm, kéo dài thời gian hai người quen nhau một chút, về
chuyện kết hôn là hai người đột nhiên muốn kết hôn để ổn định cuộc sống
vì thế cùng ra quyết định.
Ông bà Thẩm rất hài lòng về người con rể này, cũng không xoắn xuýt vấn đề
trước đó, đối tốt với Thẩm Châm là được, không để tâm đến những cái
khác.
Cố Tích Hoa nói bởi vì ông Cố vẫn còn đi công tác ở nước ngoài (trên thực
tế bà Triệu còn giận nên ông Cố không dám về nhà), việc hai nhà gặp mặt
chờ sau khi ông Cố trở về anh sẽ mời ông bà Thẩm đến nhà, hy vọng hai
người thứ lỗi. Ông bà Thẩm lắc đầu nói không cần để ý đến việc cấp bậc
lễ nghĩa, con rể tương lai vô cùng chu đáo, thật là càng nhìn càng vừa
lòng.
Thời gian nhoáng cái đã đến mười giờ, Cố Tích Hoa chạy xe đến vốn có thể trở về, nhưng bà Thẩm luyến tiếc Thẩm Châm hiếm khi về nhà, lại ngại bảo Cố Tích Hoa về một mình. Sau đó hai ông bà trao đổi ánh mắt rồi giữ hai
người ở lại. Thiệp cưới đã in ấn, bà Triệu đã tặng vòng tay, chỉ thiếu
một trình tự mà thôi, là mẹ vợ của thời đại mới, bà Thẩm không ngại. Cửa đóng lại, bà nói: “Nhỏ tiếng một chút, đừng làm ồn ba con ngủ.”
Thẩm Châm hỗn loạn trong gió.
Vì thế lần đầu tiên cô và Thẩm tiên sinh ngủ chung giường lại là ý của bà Thẩm?!
“Nhỏ tiếng một chút?” Cố Tích Hoa cười như không cười.
Thẩm Châm: …………
Ôi mẹ của con!
Đây là phòng ngủ của Thẩm Châm trước khi dọn ra ngoài đi làm, phía sau cửa
còn dán chữ viết nguệch ngoạc “Cố lên, Thẩm Châm”, màu đỏ chói lọi, viết đậm lại lớn, Thẩm Châm viết hồi cấp ba nên nét chữ còn non nớt. Cố Tích Hoa ngắm nhìn căn phòng hơn hai mươi mét vuông này, thấy hình chân dung của Thẩm Châm dán trên tường, nhìn như là năm lớp chín, tóc không dài
bằng bây giờ, cũng không uốn xoăn, tóc dài thẳng tắp, trẻ tuổi hồn
nhiên. Anh cũng trông thấy những quyển sách giáo khoa và một ít sách tài liệu từ hồi tiểu học đến cao trung được xếp gọn gàng, trên mỗi quyển
sách đều viết nắn nót “Thẩm Châm”, nét bút xinh xắn ngay thẳng. Còn có
chiếc đèn bàn sực nức mùi học trò, quyển vở đa dạng, đủ loại bút viết
xinh xắn…
Thẩm Châm nằm sấp trên giường, nhìn theo bóng dáng của Cố Tích Hoa di chuyển.
Bạn có biết đây là cảm giác kỳ diệu biết bao không?
Thời học trò của cô không có anh, nhưng cô từng tưởng tượng đến anh vào thời gian đó —— tương lai có một ngày, sẽ có một người đàn ông xem bạn như
vật báu, anh cho bạn tình yêu, xem ảnh hồi nhỏ của bạn, đọc nhật ký thời học trò của bạn, tưởng tượng quá khứ của bạn, buồn cười vì vẻ hồn nhiên ngớ ngẩn của bạn, hiểu biết tình cảm thiếu nữ của bạn, chua xót tiếc
nuối vì anh đã bỏ lỡ thời gian thanh xuân của bạn, anh đặt xuống một nụ
hôn dịu dàng trên trán bạn, thầm thì nói lời âu yếm…
Nhất định là cách thổ lộ của mình không đúng… Thẩm Châm mơ mơ màng màng suy
nghĩ —— vì sao một phút trước người kia còn dịu dàng vô hạn, sau đó
trong nháy mắt liền nhào qua đây sắc tính quá trớn?
“Thời gian dịu dàng đã nói đâu?” Thẩm Châm bắt lấy kẽ hở mà thở hồng hộc lên án.
“Ai nói với em chứ?” Cố Tích Hoa nhướng mày, bàn tay to tiếp tục châm dầu vào lửa người dưới thân.
Thẩm Châm: “………..”
“Chiếc giường này, bàn học kia, từng góc của căn phòng này… Anh đều muốn đè em lên… Thẩm Châm, đây là phòng của em…” Anh chưa bao giờ hiện diện trong
quá khứ của em, anh điên cuồng muốn lưu lại dấu vết và mùi hương của
mình. Em là của anh, đợi anh trong quá khứ, hiện tại thuộc về anh, sau
này chỉ có anh.
Thẩm Châm không biết rằng từng chỗ trong căn phòng này mà cô để lại dấu vết đối với Cố Tích Hoa mà nói chính là xuân dược.
“Cố Tích Hoa, Cố Tích Hoa, Cố Tích Hoa…” Thẩm Châm lẩm bẩm, “Ưm….a….” Chịu
không nổi, người đàn ông vô lại này, càng ngày càng được voi đòi tiên…
Thẩm Châm nghĩ rằng, nếu không dừng tay có lẽ sẽ gặp sự cố…
“Phu nhân, vi phu cần giải toả…”
Vì thế tay trái của Thẩm Châm cũng chịu chung số phận với tay phải T T………