Hai người nếu muốn kết hôn, thì nhà cửa là thứ không thể thiếu. Sau khi về nước Cố Tích Hoa ở tại nhà Cố Nam Thành, anh chưa bao giờ nghĩ
tới muốn về nước định cư, cũng không nghĩ rằng mình sẽ ở Trung Quốc thật lâu, bình thường khi về nước giải quyết việc công anh đều ở khách sạn,
lần này là vì bà Triệu uy hiếp đoạn tuyệt quan hệ mẹ con mà buộc anh trở về Trung Quốc tìm vợ, thời gian ở lại khá dài nên anh tạm thời ở chỗ Cố Nam Thành, nếu muốn kết hôn anh cần phải mua nhà. Hơn nữa nghe ý tứ của Thẩm Châm, cô cũng không muốn di dân, vì thế Cố Tích Hoa suy nghĩ cho
tương lai, quyết định quay về Trung Quốc phát triển. Đương nhiên đây
cũng không phải là bây giờ mới cân nhắc suy xét, sau khi gặp Thẩm Châm
lần thứ hai thì anh đã nghĩ đến chuyện này, bằng không bạn cho là vì sao anh lại bận rộn như vậy?
Thế nhưng ——
Trong chuyện mua nhà, hai người nảy sinh bất đồng rất lớn, hơn nữa ngọn nguồn của vấn đề khiến hai người chiến tranh lạnh một tuần.
Vì sao chứ?
Nguyên nhân sự việc là thế này ——
Hai người đều tán thành mau chóng mua một căn nhà, mặc dù Cố Tích Hoa có
khả năng mua thẳng một căn biệt thự, nhưng nghĩ đến nếu là nhà của hai
người, cho nên anh không phản đối việc Thẩm Châm góp phần, anh vui vẻ
nhận lấy tiền riêng gởi ngân hàng của Thẩm Châm. Hơn nữa thấy biểu tình
của Thẩm Châm như thế anh cũng hết cách phản đối. Cố Tích Hoa nghĩ đến
tương lai sẽ có con cái, vì thế anh quyết định mua một căn nhà có lầu,
ba phòng ngủ, hai phòng sách, một phòng dành cho khách, cộng thêm phòng
tiếp khách phòng ăn phòng bếp ban công vườn hoa nhỏ, hơn ba trăm mét
vuông mới tốt. Vì thế vấn đề đã tới ——
Thẩm Châm là người theo chủ nghĩa DINK (Dual Income, No Kids) điển hình, cô thích trẻ con nhưng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ sinh một
đứa. Hồi bé bởi vì một nguyên nhân nào đó mà cô có bóng ma đối với phụ
nữ có thai, vì thế đời này sợ hãi mình trở thành phụ nữ có thai —— cô
không muốn con cái, thái độ rất kiên quyết. Lúc ban đầu Cố Tích Hoa còn
có thể lý luận rõ ràng thuyết phục cô, nhưng Thẩm Chân không nghe chữ
nào, bướng bỉnh như gấu con che chở đồ ăn, sau khi phiền toái liền trực
tiếp nhốt anh ngoài cửa, tắt di động, một tuần không liên lạc với Cố
Tích Hoa. Cố Tích Hoa nhìn cánh cửa khép lại khuôn mặt lạnh lẽo, khoé
miệng mím chặt thành đường thẳng tắp, rồi lái xe đi.
Vấn đề con cái anh tuyệt đối không thể nào nhượng bộ.
Sau đó anh gọi điện hai lần cho Thẩm Châm, đều không ngoại lệ là “Số điện
thoại bạn gọi hiện đã tắt máy”, gương mặt Cố Tích Hoa vốn đã không ôn
hoà, cứng rắn đến mức như sắt, lạnh như đọng sương giá.
Thẩm Châm vẫn tin tưởng không có vấn đề gì là không thể ôn hoà ngồi xuống
nói chuyện với nhau, vì thế cô không thích cãi nhau, cũng sẽ không tranh cãi với người khác, nếu bạn bằng lòng thương lượng, chúng ta bình tĩnh
ngồi xuống nói ra quan điểm của nhau, bạn không đồng ý với tôi, không
sao, tôi tôn trọng suy nghĩ của bạn, đồng dạng, mặc dù tôi không thích
hành vi của bạn, nhưng tôi cũng tôn trọng quyết định của bạn. Ý nghĩ của hai người khẳng định có điểm chung, cố tìm điểm chung gác lại bất đồng, tôn trọng lẫn nhau, OK, thế là xong.
Nhưng lần này Thẩm Châm vô cùng bướng bỉnh, ngay cả liên lạc cũng không chịu, cơ hội nói chuyện đàng hoàng cũng không cho, kỳ thật từ phương diện của người khác mà nói, chứng tỏ người kia có vấn đề —— chuyện này giống như tín điều trao đổi mà cô tin tưởng, cũng là nguyên tắc tín điều, hai
người ngang nhau, không thể dùng cái nhìn của một người để đối xử người
khác.
Cô không muốn con cái, kiên quyết không muốn.
Cố Tích Hoa hoàn toàn hiểu được ý tứ của Thẩm Châm cho nên mới đau đầu như vậy. Chiến tranh lạnh một tuần chứng tỏ thái độ của Thẩm Châm về vấn đề này —— nếu anh kiên quyết có con, chúng ta không liên lạc nữa.
Thẩm Châm nhìn qua là một người dễ sống chung, cô cũng vốn là người hoà
đồng, đối với những gì bất đồng với bản thân cô sẽ không bài xích và bôi nhọ, cô sẽ thử chấp nhận, nếu không được thì sẽ tỏ vẻ hiểu được đến mức độ cao nhất. Cô là người mềm yếu, nhưng điểm này cũng không đại diện cô chẳng có góc cạnh, cô rất khác biệt với những người có góc cạnh, góc
cạnh của cô rất ít, nhưng mỗi một cái đều là chống cự, đụng tới khẳng
định quyết đoán phòng vệ, không có chỗ hoà hoãn, cũng căn bản không cho
người ta cơ hội hoà hoãn và thích ứng. Người bình thường không chạm tới
cũng chẳng có cơ hội chạm tới, người biết rõ tuyệt đối không chạm vào.
Mà hiện tại, Cố Tích Hoa đã chạm vào.
Hai người không sai, chỉ là quan điểm bất đồng, không phải ngồi xuống hiểu
nhau tìm điểm chung là được sao. Hai người kết hôn, một người muốn con
cái, một người không muốn con cái, điểm chung chỗ nào chứ? Hai phương
diện hoàn toàn tương phản.
Sau khi Cố Tích Hoa xem phần tài liệu hơn hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc anh mặt mày lạnh tanh đi ra công ty.
Bị việc tư ảnh hưởng đến việc công, đây là lần đầu tiên.
Anh nhìn thời gian, còn nửa tiếng nữa Thẩm Châm sẽ tan tầm.
Được rồi, em đã không nhận điện thoại, vậy thì gặp mặt đi.
Thẩm Châm biết tác phong tránh né của mình không giống ngày thường, cô cũng
xoắn xuýt cả tuần được không? Vì không để cảm xúc mình bị xấu đi và kiềm chế nói ra lời tổn thương nên cả tuần nay cô không nhận máy. Vấn đề này hết cách thuyết phục, cô không muốn không muốn không muốn không muốn
không muốn, dù sao cũng không muốn.
Vì sao anh muốn có con chứ, Thẩm tiên sinh. Không có con cái chúng ta vẫn sống rất tốt mà.
Thẩm Châm buồn bực vò tóc, nhìn thời gian, ừ, năm giờ, tan tầm.
Cô ra cổng, trông thấy chiếc xe Phaeton W12 ở ven đường, cô ngẩn người, cúi đầu đi qua, rề rà mở cửa xe.
Bạn nói lúc này mới một tuần không gặp, bình thường cũng bốn năm ngày mới
gặp một lần, vì sao lần này cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy,
giống như mấy năm không có người bên cạnh, hết sức nhớ nhung. Thẩm Châm
bắt buộc tầm mắt mình nhìn chằm chằm kính xe, không thể nhìn người đàn
ông bên cạnh, trầm mặc không nói lời nào.