Hai người làm xong việc thì úm trên sofa vừa ăn hoa quả vừa xem tivi. Cố
Tích Hoa ngồi trên ghế, Thẩm Châm gối đầu lên đùi anh, cô nàng Thẩm nào
đó thì thào một tiếng thì anh họ Cố nào đó liền ngắt quả nho tiếp theo
đút vào trong miệng cô, ngày hôm nay rất đẹp, chậc chậc chậc. Thẩm Châm
híp mắt thoả mãn chép miệng. Thẩm Châm có thói quen ngủ trưa, xem tivi một hồi thì buồn ngủ, nhưng đùi
của ai đó rất thoải mái khiến cô không muốn ngồi dậy, cô chỉnh tư thế
một chút rồi định chợp mắt trên sofa một lát. Ngày thường cũng chỉ chợp
mắt chút thôi, chừng nửa tiếng đến một tiếng đồng hồ. Đang mơ mơ màng
màng, cô cảm giác được người ta ôm lấy, cô bực bội mở mắt nhìn một cái,
ậm ừ thì thầm một câu, Cố Tích Hoa không nghe ra gì, anh hôn lên mí mắt
mơ màng của cô, âm thanh như bồng bềnh trên mặt nước: “Trở về phòng
ngủ.” Thẩm Châm nhích lại gần ngực anh.
Cố Tích Hoa vốn không có thói quen ngủ trưa, bình thường công việc bề bộn, căn bản không có thời gian để anh ngủ trưa, bận rộn nhiều năm khiến anh hình thành quy luật làm việc nghỉ ngơi ngủ trễ dậy sớm. Nghĩ đến hai
người sau này sẽ sống cùng nhau, dù sao thói quen sinh hoạt cũng nên
thích ứng lẫn nhau, sau khi ôm người trở về phòng Cố Tích Hoa cũng lên
giường, còn chưa hoàn toàn nằm xuống thì người bên cạnh đã nhích qua
tiến vào lòng anh, bản năng ỷ lại của cô khiến anh vô cùng hài lòng mà
nheo mắt lại —— à, cảm giác khá tốt.
Cảm giác được người khác hoàn toàn tin cậy và dựa vào, tương đối tương đối tương đối tốt.
Cố Tích Hoa nhìn người đang ngủ say, cứ nhìn mãi, qua nửa giờ mà không hề
hay biết, Thẩm Châm cảm thấy mình dậy sớm hoàn toàn là bị Cố Tích Hoa
nhìn đến tỉnh luôn (……). Nhưng người nào đó đang sa vào tâm trạng bay
bổng nên không phát hiện lông mi Thẩm Châm run run.
Có người nói, một cách để phân biệt tình yêu và tình dục chính là —— bạn
và cô ấy ở cùng nhau, chỉ muốn ngủ không muốn chuyện kia. Giờ phút này
Cố Tích Hoa đồng ý với những lời đó. Mặc dù cảm giác kia vẫn rất mãnh
liệt, nhưng đáy lòng anh chưa bao giờ có cảm giác thoả mãn và hạnh phúc
dâng trào còn mạnh hơn cả tình dục.
Thẩm Châm thật sự không thể giả vờ được nữa, cô mở cặp mắt đối diện với anh, một nụ hôn ấm áp khô ráo in lên mi tâm cô: “Dậy rồi?”
“Ừm.”
Thẩm Châm bật người ngồi dậy, tinh thần vô cùng sảng khoái, đôi mắt trong suốt nhìn anh: “Buổi chiều anh có kế hoạch gì không?”
Cố Tích Hoa hỏi: “Em muốn đi đâu?” Anh không phải là người có sinh hoạt
phong phú, cũng chẳng thích náo nhiệt, chỉ cần hai người ở chung, đi đâu cũng không quan trọng. Về điểm này anh hoàn toàn tôn trọng ý kiến của
Cố phu nhân.
Thẩm Châm nghĩ nghĩ, cười hì hì hỏi: “Thẩm tiên sinh sợ ma không?”
Cố Tích Hoa nhướng mày: “Xem phim ma?”
Thẩm Châm vươn ngón tay xinh xắn quơ qua quơ lại —— “No. Xin hãy trả lời vấn đề của em.”
“Không sợ.”
Thẩm Châm mỉm cười, mang theo vẻ vui sướng khi người gặp hoạ —— “Chúng ta đi công viên trò chơi đi.” Công viên trò chơi có nhà ma.
“Được.”
Sự tán thành không hề lưỡng lự của anh khiến Thẩm Châm hơi ngơ ngác: “…Anh không đấu tranh chút nào ư?”
Cố Tích Hoa nhoẻn miệng cười: “Đấu tranh gì chứ.”
“…Anh không cảm thấy đi công viên trò chơi là rất ấu trĩ sao?”
Cố Tích Hoa là ai? Một người chín chắn hướng nội, lần đầu gặp mặt vẻ lạnh
lùng cứng cỏi của anh sẽ khiến người khác cảm thấy không thể hoà hợp với anh, làm việc tại công ty hàng đầu, những người anh tiếp xúc đều là
nhân vật nổi tiếng, Thẩm Châm không thể tưởng tượng anh mặc âu phục đến
công viên chơi trò tàu lượn chạy nhanh như bay bị gió thổi đến biến
dạng.
“Ừ, ấu trĩ.” Anh nói.
“Nếu anh không thích, em sẽ suy nghĩ thay đổi hoạt động.”
Cố Tích Hoa từ trên giường đứng lên, nhìn vào gương đeo cà vạt —— “Không
cần. Đi chơi một chút cũng không có gì không tốt.” Trên thực tế đã hơn
hai mươi năm anh chưa đến công viên trò chơi.
Thẩm Châm cảm thấy dáng vẻ ngửa đầu thắt cà vạt của Cố Tích Hoa quá gợi cảm, cô rất muốn giúp anh thắt cà vạt, đáng tiếc cô không biết, chỉ có thể
say sưa ngắm ai đó tự lực cánh sinh.
Anh kéo cô đến trước người, mắt nhíu lại: “Giúp anh thắt cà vạt.”
“Em không biết.”
Cố Tích Hoa rất hài lòng với đáp án này. Theo khía cạnh này chứng tỏ trước đây Thẩm Châm chưa làm chuyện này cho bất cứ người đàn ông nào.
“Anh dạy cho em.” Nói xong anh liền tháo ra cà vạt đã thắt một nửa, làm lại lần nữa cho cô thấy, sau đó anh hỏi: “Biết không?”
Thẩm Châm nhìn rất chăm chú, nghe vậy cô gật đầu. Vì thế anh tháo cà vạt ra để Thẩm Châm thắt lại.
Bởi vì chiều cao của hai người, Thẩm Châm không thể không giao hơn nửa
trọng lượng của mình đặt trên người Cố Tích Hoa, cô nhón chân thắt cà
vạt cho anh, Cố Tích Hoa nhấc cô lên ôm đằng trước, hai chân Thẩm Châm
đạp lên bàn chân của Cố Tích Hoa, bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn tương phản với bàn chân to lớn của người đàn ông, đối lập hết sức rõ ràng. Ánh mắt Cố Tích Hoa dừng tại bàn chân trắng mịn của Thẩm Châm ở trong gương,
anh híp mắt lại.
Thẩm Châm nhìn chiếc cà vạt được mình thắt lần đầu tiên, rồi nhìn Cố Tích
Hoa, cô nheo mắt cười, thuận tiện hôn cổ anh: “Người đàn ông của em.”
Một cảm giác tự hào đắc ý.
Cố Tích Hoa: “Hữu danh vô thực.” Mang theo chút ai oán, cũng thuận tiện cắn trên mặt Thẩm Châm một cái.
Thẩm Châm: “….”