Tống Thanh Vãn nhìn thấy Thẩm Châm đùng đùng chạy qua đường, giống như một tia chớp bay ra ngoài.
Áo sơ mi màu tím, quần tây đen, đôi giầy Ferragamo kinh điển. Một người đàn ông sẵn lòng coi trọng bàn chân, tất nhiên là một người có quan niệm độc đáo đối với sinh hoạt và cách sống. Bộ dạng của anh cũng không phải quá đẹp trai, không có khuôn mặt có thể khiến phụ nữ nhìn một cái là yêu ngay, hơi lộ ra vẻ sắc bén, nhưng không thể nói là không ôn hoà, bạn có thể nhìn thấy anh giữa đám đông, sau đó trong giây lát liền quên anh ngay. Nhưng khuôn mặt chẳng có đặc điểm gì như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy anh Thẩm Châm đã động lòng.
Có một số người có lẽ bộ dạng không xuất chúng, nhưng họ luôn có một năng lực khiến bạn hiểu được họ không phải là vật trong ao (ý chỉ người tầm thường).
Có lẽ, đổi một danh từ chuyên nghiệp, nó gọi là có sức ảnh hưởng.
Hai mươi giây, Thẩm Châm băng qua con đường, đứng trước mặt anh, nhịp tim không giống như của chính mình, cô nhìn thẳng vào anh.
Anh chú ý tới cô, thấy cô thở hổn hển, trên chóp mũi trắng mịn lấm tấm mồ hôi, trong đôi mắt trầm tĩnh kia phát ra ánh sáng, hết sức chân thành mà nhìn thẳng anh.
Cố Tích Hoa hơi nhếch môi.
“Kiếp trước chúng ta có phải đã từng yêu nhau không?” Thẩm Châm hỏi.
Không phải kiếp trước chúng ta có gặp nhau không, không phải kiếp trước chúng ta có quen biết không, mà tôi dám khẳng định, kiếp trước chúng ta nhất định ở bên nhau, yêu thương nhau.
Anh nhìn cô, đột nhiên nhoẻn miệng cười.
“…Này cô, không phải cô vừa gặp đã yêu tôi rồi chứ?”
Anh vừa từ nước ngoài trở về, chuyến đi mệt nhọc, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, hơi chật vật, anh thật không cảm thấy đây là thời khắc tốt đẹp để gặp gỡ tình duyên.
Thẩm Châm thật nghiêm túc nhíu mày, “Đừng ồn ào, chị nói chính sự đấy.”
“…”
“……………Thứ lỗi cho tôi ở nước ngoài đã lâu quên mất nghĩa của từ ‘chính sự” trong từ điển.”
“Chính là ‘chuyện đứng đắn’ ấy.”
“Trêu chọc đàn ông tử tế trên đường phố là chuyện đứng đắn ư?” Cố Tích Hoa nhướng mày.
“Anh kết hôn chưa?”
“Chưa.”
“Nam chưa cưới vợ, nữ chưa lấy chồng. Đây chẳng lẽ không phải là chuyện đứng đắn sao?” Thẩm Châm bất giác bắt chước anh mà nhướng mày.
Cố Tích Hoa cười cười, anh xem đồng hồ, hai mươi giờ năm mươi phút.
“Đi thôi.” Anh đón một chiếc taxi, rồi mở cửa xe cho Thẩm Châm.
Thẩm Châm không hỏi gì liền ngồi vào trong, trước khi Cố Tích Hoa mở miệng nói chỗ nào thì cô nhìn anh lên tiếng: “Tôi thích ăn cay.” Cố Tích Hoa nhìn đôi mắt cô, anh cất tiếng, “Đến Thục Lưu Hương.” Thẩm Châm ngoan ngoãn ngồi im lặng, cũng không ngước mắt nhìn anh, khoé miệng cô khẽ nhếch lên.
Lúc xe đi rồi, Tống Thanh Vãn mới không nhanh không chậm thanh toán tiền rồi đi tới, vừa lúc thấy một bên mặt của hai người trong cửa kính xe chợt lướt qua. Cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, rồi gọi điện cho Cố Nam Thành.
“Em ở đâu?”
“Ở quán cà phê em và Thẩm Châm thường tới.”
“Ừ, mười phút sau anh đến đón em.”
“Được.”
“Trong nhà có người từ nước ngoài trở về, lát nữa sẽ cùng nhau ăn cơm, em cùng đi không?”
“Không đi có sao không?” Tống Thanh Vãn dịu dàng hỏi.
“…Có thể.” Nghe được bên kia chợt tạm dừng cùng với âm thanh đột nhiên giảm thấp mấy độ, Tống Thanh Vãn đỏ mặt.
“…Hay là em cùng đi nhé.” Trước khi anh ta nói lời tiếp theo thì cô đã nhẹ nhàng nói.
“Ừm.” Âm thanh không trong trẻo ngược lại càng thấp hơn.
Tống Thanh Vãn nhanh chóng tắt máy, có cảm giác đêm nay sẽ không dễ chịu.
Nếu không, gọi điện thoại bảo anh ấy không cần qua đây, tự mình có thể đi qua? Muốn chết à.
Nếu không, bây giờ mình trực tiếp đón xe đi qua? Muốn chết à.
Nếu không, đợi lát nữa mình chủ động? Muốn chết à.
Không phải “tìm đường chết”, chính là “làm chết” mà các bạn hiểu đó.
Tống Thanh Vãn mất tự nhiên sờ mặt, vậy mà đỏ đến nóng rực. Bây giờ trốn đi?
A, chắc là còn kịp.
Cô không cho rằng mình đang khiêu khích anh ta, cô cũng không phải cố ý thốt ra âm thanh êm ái… Được rồi, là có chút cố ý làm nũng… nhưng cũng không phải vì tạo thành kết quả hiện tại mà… cô chỉ là không muốn đi mà thôi…
Chân ngọc của Tống Thanh Vãn vừa mới nhấc lên một bước thì trông thấy một chiếc Land Rover màu đen vững vàng mà nhanh chóng chạy qua hướng này. Đúng vậy, biển số xe quen thuộc kia chính là số của nhà mình.
Tống Thanh Vãn nhìn di động, bảy phút. Nhanh như vậy.
Xe ngừng lại, Cố Nam Thành vẫn mặc âu phục khi đi làm, lát nữa chắc là về nhà thay.
“Chúng ta đến trung tâm mua sắm đi dạo nhé?” Tống Thanh Vãn đề nghị, đôi mắt trong suốt nhìn anh ta, “…Lát nữa không phải muốn gặp…”
“Trong nhà có quần áo.” Cố Nam Thành buồn cười nhìn cô.
“…” Tống Thanh Vãn kéo anh ta, nhưng không nhúc nhích, “…Thì…thì đi dạo một lát…đi mua quần áo.” Âm thanh nhỏ như muỗi kêu.
“…Được.” Âm thanh trầm thấp của Cố Nam Thành khiến cô khẽ run lên, có một cảm giác đổ dầu vào lửa. Anh ta nắm tay cô vào trung tâm mua sắm, bàn tay siết chặt đến nỗi khiến Tống Thanh Vãn muốn chạy trốn.