Sau khi nhận điện thoại của Tống Thanh Vãn, Thẩm Châm vừa làm việc vừa thất thần, vốn chỉ cần sao chép hai bản văn kiện chẳng hiểu sao lại thành
bốn bản, lúc cầm đến văn phòng cấp trên, lão Trần dùng ánh mắt kỳ lạ mà
nhìn cô, chờ lúc cô nhận ra thì đã ra khỏi văn phòng. Trong lòng mỗi người đều có một vài khúc mắc? Ai lại muốn nhớ về quá khứ đau
lòng chứ? Thẩm Châm rất dửng dưng với sự bướng bỉnh trong lòng mình, đối với sự cố chấp không cần con cái của mình cô cũng hờ hững —— cô tôn
trọng người khác có một số điểm ngang ngạnh, cũng tôn trọng của riêng
mình, vì thế cô chưa từng nghĩ tới ép buộc bản thân thay đổi hoặc là
nghiêm túc đối mặt với vấn đề. Nói thật ra, con người phải duy trì một
số mặt trái mới sinh hoạt tự do, những loại người thiện lương không sắc
sảo sẽ không chịu nổi sóng gió, dễ dàng bị xã hội hủy hoại.
Tự mình khai thông tâm lý hai lần, Thẩm Châm xem đồng hồ, à, đến giờ tan tầm rồi.
Cô trân trọng thời gian ở cùng Tống Thanh Vãn, chờ khi cô bạn lộ thai hai
người đoán chừng đến năm sáu tháng chỉ có thể liên lạc qua điện thoại.
Lúc Tống Thanh Vãn mở cửa cho Thẩm Châm, vẻ mặt cô trở nên cảnh giác, đứng bên ngoài cách một mét, Tống Thanh Vãn trầm lặng.
Haiz, vẻ mặt kia là thế nào hả?
Hai người một trước một sau vào nhà, Tống Thanh Vãn ngồi sofa bên này, Thẩm Châm ngồi sofa bên kia, khoảng cách chính giữa là nửa mét. Tống Thanh
Vãn đứng dậy chuẩn bị rót đồ uống cho cô, Thẩm Châm lập tức đứng lên:
“Đừng! Đừng! Đừng! Chị đây tự làm!” Nói xong cô liền đi qua rót một ly
nước chanh, đang lúc định rót ly thứ hai thì cô dừng tay, nhìn cô bạn
hỏi: “Cậu uống cái này được chứ?”
Tống Thanh Vãn: “…….” Cậu đến nỗi thế sao? Thấy Tống Thanh Vãn gật đầu, Thẩm Châm vẫn lo lắng, cô hướng về phòng bếp hô lên: “Dì Tôn ơi!” Phụ nữ
trung niên chú trọng những điều này nhất, tốt nhất nên hỏi một câu.
“À! Có gì không?”
“Thanh Vãn có thể uống nước chanh được không ạ?”
“Được mà.” Dì Tôn từ phòng bếp đi ra, cười tủm tỉm, “Bổ sung vitamin, rất tốt cho em bé.”
Thẩm Châm thấy người đi ra, nhét thứ cầm trên tay cho dì Tôn: “Dì ra rồi,
pha thêm nhiều cho cậu ấy.” Cô cầm ly của mình trở về sofa, ánh mắt né
trái né phải cứ không nhìn Tống Thanh Vãn.
Tống Thanh Vãn thở dài một hơi, cô đi qua chỗ Thẩm Châm, Thẩm Châm lại mau
chóng đứng dậy ngồi sang sofa đối diện, giọng điệu không tốt: “Cậu làm
gì thế hả?!”
Lời vừa ra khỏi miệng Thẩm Châm liền hối hận —— nói thế nào đi chăng nữa
cũng là Tống Thanh Vãn, hai người đã chơi chung với nhau từ khi chào
đời, tình cảm hơn hai mươi năm, mặc dù cô có bóng ma tâm lý cũng không
nên nhắm vào cô bạn thân. Trái tim bình tĩnh lại, cô ngồi trở về bên
kia, tay chân cứng ngắc không biết đặt đâu, giọng điệu chầm chậm: “…Tớ
không có ý gì đâu…”
Tống Thanh Vãn cũng hiểu, cô thở dài một hơi, cô nắm chặt bàn tay của Thẩm
Châm, chầm chậm dè dặt đặt lên bụng mình, tay Thẩm Châm liền run rẩy ——
“…..Thanh Vãn…….” Cô cảm thấy mình sắp khóc ra.
Tống Thanh Vãn: “Bây giờ còn chưa nhìn ra gì cũng chẳng sờ thấy gì cậu khẩn trương làm chi hả?”
Thẩm Châm: “Vậy cậu muốn tớ sờ làm chi?!” T T
Tống Thanh Vãn: “……………..”
Cuối cùng cô bỏ cuộc, vẻ mặt của Thẩm Châm như là chịu chết thật không dám nhìn thẳng.
Thẩm Châm thở phào một hơi —— F*ck, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh rồi.
Tống Thanh Vãn quả thật mang thai, nhưng bởi vì mới hai tháng, thật sự chưa
nhìn ra được gì. Thẩm Châm nghĩ rằng chỉ cần mình không để ý chuyện Tống Thanh Vãn mang thai là thật thì vẫn còn thế ở cùng nhau như thường.
Hai người ngồi gần nhau nói chuyện, câu được câu không. Tống Thanh Vãn thật sự tò mò cái “Ừ” trước đó của Thẩm Châm, Cố Tích Hoa thật sự dự định
không cần con cái ư? Lấy sự hiểu biết của cô về người đàn ông trong nhà
họ Cố mà nói, chuyện này 99% không thể nào trở thành sự thật.
Cố Nam Thành còn nói năm năm sau muốn có thêm một đứa nhỏ nữa…
“Anh ấy thật sự không cần?”
“Ừm.”
“Cậu thuyết phục thế nào?”
Thẩm Châm không nói gì, chỉ uống một ngụm nước chanh.
“Sao anh ấy làm thế?!” Tống Thanh Vãn như là nghĩ tới gì đó, hết sức khó tin, “Là bởi vì cậu khóc?”
Thẩm Châm lặng lẽ gật đầu.
Về phần tại sao Tống Thanh Vãn thần kỳ nghĩ ra lý do như thế, cô biết cô
bạn mình bướng bỉnh. Hồi đại học Tống Thanh Vãn đi qua trường Thẩm Châm
thăm cô, hai người đi trên đường trông thấy một cặp tình nhân cãi nhau,
vừa mới bắt đầu hai người tranh cãi ầm ĩ, cô gái giận dữ vung bạt tai
vào chàng trai, rồi xoay người bỏ đi, hai người ở phía đối diện cô gái
kia nên đương nhiên nhìn thấy cô ấy quay người lại khóc, chàng trai kia
bị ăn một tát xong mặt mũi rất khó coi, anh ta nổi giận đùng đùng kéo cô gái kia lại, trên cánh tay nổi lên gân xanh, chờ đến lúc anh ta xoay
người cô gái qua, khi nhìn thấy cô gái khóc, tức giận trong mắt anh ta
chợt tan biến, qua hồi lâu mới thẫn thờ thốt ra một câu: “…Anh sai rồi.
Em đừng khóc.”
Lúc ấy Thẩm Châm đã nói: “Sau này tớ cũng sẽ tìm được một người đàn ông vì tới rơi lệ mà bằng lòng nhượng bộ tất cả.”
Lúc ấy Tống Thanh Vãn đã nói: “Thôi đi, đàn ông tốt thế nào đi chăng nữa
cũng không cưới một người không muốn sinh con cho anh ta.”
Mà hiện tại lại có một Cố Tích Hoa, chỉ vì Thẩm Châm khóc mà bằng lòng làm ra thoả hiệp lớn như vậy. Tống Thanh Vãn thật sự không thể tưởng tượng
được, người đàn ông kia thoạt nhìn rất có nguyên tắc không dễ dàng dao
động, lại bởi vì vài giọt nước mắt mà sắt thép hoá thành mềm dẻo, thật
là thất vọng!
Trái lại, lần đầu tiên Tống Thanh Vãn cảm thấy Thẩm Châm rất ích kỷ bướng
bỉnh —— không nên làm chuyện như thế, khúc mắc cũng chẳng phải không thể tháo gỡ, cậu dự định giữ mãi cả đời ư?