Hai người ăn cơm xem phim, trải qua ngày lễ tình nhân như cặp đôi bình thường, sau đó Cố Tích Hoa đưa Thẩm Châm về nhà. Trên xe.
“Hôm nay Chu Khởi Minh đã sang bên nhà mới xem xét, tuần sau có thể đưa ra
mấy bộ phong cách thiết kế thích hợp, em xem mình thích loại nào rồi nói ra chi tiết và ý nghĩ của mình.”
Thẩm Châm nghe ra có gì đó khác thường, vì sao đều là cô bàn bạc, anh đâu?
Cố Tích Hoa nói tiếp: “Anh phải ra nước ngoài xử lý một số việc còn lại, hai tháng sau mới về.”
Bỗng nhiên nghe được tin tức như thế Thẩm Châm có chút trì hoãn, ra nước ngoài? Hai tháng?
Cô như là nghĩ đến gì đó, cẩn thận hỏi: “Đại khái là khi nào, anh hãy chính xác một chút.”
“Giữa tháng mười.”
Thẩm Châm hiếm khi nghiêm túc, nhìn anh nói: “Được rồi, giữa tháng mười.”
Ánh mắt kia sáng hơn bình thường, nhìn đến mức khiến trái tim Cố Tích
Hoa nóng lên. Anh vươn bàn tay giữ chặt tay Thẩm Châm, mười ngón tay
giao nhau, từng ngón quấn lấy thong thả, mang theo tình yêu dịu dàng vô
tận: “Được.”
Nghĩ tới hai tháng không được gặp anh, trong lòng Thẩm Châm không có bất cứ
cảm xúc nào, ban đầu nụ hôn tạm biệt nhẹ nhàng chạm vào nhau sau đó liền tách ra, có đôi khi Cố Tích Hoa sẽ chơi xấu nhào tới, nhưng Thẩm Châm
chưa bao giờ chủ động quấn lấy anh, hôm nay nụ hôn tạm biệt nhẹ nhàng
hình như không thể thoả mãn tâm tình mất mát của Thẩm Châm, khi Cố Tích
Hoa tách ra, ý nghĩ Thẩm Châm nóng lên cô lại hôn lần nữa, Cố Tích Hoa
sửng sốt, chính Thẩm Châm cũng sửng sốt.
Thế thì có phải không rụt rè quá không?
Thẩm Châm thừa dịp Cố Tích Hoa ngây người, trong nháy mắt cắn môi anh. Không rụt rè không rụt rè…
Ánh mắt Cố Tích Hoa trở nên sâu thẳm, trong phút chốc bị động trở thành chủ động, anh bắt lấy môi cô, hôn mạnh trả lại…