Hôm Cố Tích Hoa trở về là ngày 20 tháng 10, vào ngày thứ hai, Thẩm Châm
phải đi làm, Cố Tích Hoa cũng bận rộn giải quyết công việc trong công ty mà anh phải đích thân xử lý, vì thế hai người chỉ vội vàng gọi qua điện thoại, bởi vì hai người đều có bí mật riêng nên không phát giác điểm
khác thường của đối phương. Ví dụ như với tính cách của Cố Tích Hoa, cho dù bận thế nào nếu anh đã về
thì buổi tối khẳng định phải đi gặp Thẩm Châm, nhưng anh không có; lại
ví dụ như với tính cách của Thẩm Châm, công việc làm sao có thể quan
trọng hơn Thẩm tiên sinh, tám giờ sáng Cố Tích Hoa xuống máy bay, nếu
Thẩm Châm muốn, cô hoàn toàn đi đón được, nhưng cô không có, cô ngủ
thẳng đến tám rưỡi mới vội vàng thức dậy chạy đến công ty, cũng chẳng
biết tối qua cô đã làm gì. Hai người mang tâm sự riêng, mỗi ngày bận đến nỗi chân không chạm đất, cứ thế nhoáng cái đã đến thứ sáu.
Buổi sáng khi thức dậy Thẩm Châm có chút ngơ ngác, sau khi nhìn ngày hiện
trên di động một lát cô mới từ giường đứng dậy, trong di động đầy ắp lời chúc mừng của người thân và bạn bè, cô nhíu mày, haiz, hai mươi lăm
tuổi rồi.
Đúng vậy, ngày 24 tháng 10 là sinh nhật của Thẩm Châm, đây là năm thứ 25 cô bước vào thế giới.
Mặc dù hôm nay sinh nhật nhưng vẫn phải đi làm. Tống Thanh Vãn vượt qua
thời kỳ nguy hiểm, cô mặc Cố Nam Thành phản đối mà kiên trì tổ chức một
buổi tụ họp nho nhỏ để mừng sinh nhật Thẩm Châm, tám giờ Thẩm Châm vào
gian phòng được đặt riêng cùng mọi người đã đợi tại đó vui chơi, nhận
quà tặng đến mỏi tay, sinh nhật của những năm trước Thẩm Châm đều trở
thành đối tượng bị chuốc rượu, năm nay vốn cũng không ngoại lệ, nhưng
rượu mời của mọi người dành cho cô đều bị Cố Tích Hoa ngăn cản, đổ hết
vào bụng anh, Thẩm Châm không biết tửu lượng của Cố Tích Hoa thế nào,
khi một lượt tấn công mãnh liệt ập tới Thẩm Châm kéo anh lại, cô nói:
“Em có thể uống, tửu lượng của Cố phu nhân tốt lắm.”
Khoé miệng Cố Tích Hoa chứa đầy ý cười, ánh mắt sâu xa nhìn cô, không hiểu
sao khiến lòng Thẩm Châm ấm áp, anh nói: “Thẩm tiên sinh chắn rượu và
tửu lượng của Cố phu nhân không có liên quan với nhau.” Vì thế anh ngửa
đầu, cổ họng động một cái liền uống cạn ly.
Tống Thanh Vãn nép trong lòng Cố Nam Thành nhìn Cố Tích Hoa bị mọi người bao vây tấn công, trong lòng cô cảm thán, chậc chậc chậc, Thẩm Châm, đây là người đàn ông mà cậu ước mong đấy.
Thẩm Châm ngàn chén không say, trời sinh có tửu lượng tốt, vì thế tụ họp gì
đó từ trước đến giờ đều là đối tượng bị tấn công, Thẩm Châm cũng quen
thói như nữ anh hùng lấy một chọi trăm, tửu lượng của Tống Thanh Vãn rất kém cỏi, một ly là gục ngay, trước kia chưa gặp Cố Nam Thành, tất cả
rượu đều do Thẩm Châm chắn, đương nhiên, sau khi gặp Cố Nam Thành ngay
cả cơ hội uống rượu cô cũng chẳng có.
Có một lần uống xong đi về, tinh thần Thẩm Châm vẫn còn tỉnh táo hoàn toàn không giống người đã uống hết bảy tám chai, Tống Thanh Vãn trêu chọc
cô: “Cậu uống giỏi như vậy thì tương lai Thẩm tiên sinh làm anh hùng cứu mỹ nhân thế nào đây?”
Thẩm Châm nói: “Tớ uống được hay không là một chuyện, anh ấy có cứu không
lại là chuyện khác. Mặc dù anh ấy vừa uống liền say ngay nhưng sẵn lòng
chắn cho tớ thì mới là Thẩm tiên sinh.”
Cậu xem, Thẩm Châm, anh ấy đến rồi.
Cả đám người vui chơi tới mười giờ hơn, Cố Tích Hoa giúp Thẩm Châm bưng
quà tặng bỏ vào cốp xe, vẫn còn dư một ít anh phải đặt vào ghế sau. Bởi
vì Cố Tích Hoa uống rượu không ít, người lái xe là Thẩm Châm, việc này
rất hợp ý cô, xe khởi động chạy tới một hướng nào đó.
Tuy rằng những ly rượu kia không khiến Cố Tích Hoa say khướt, nhưng đầu vẫn hơi choáng, anh mở cửa kính xe để cho đầu óc mình thanh tỉnh tránh làm
hỏng việc, khi mở ra anh cảm thấy có điều không đúng, hỏi: “Chúng ta đi
đâu thế?”
Thẩm Châm cười: “Nhà.”
Nhà mới đã trang hoàng xong xuôi nhưng Cố Tích Hoa vẫn chưa đi qua một lần, Thẩm Châm cố ý cho anh sự bất ngờ.
Cố Tích Hoa cười như không cười: “Bắt chước ngục giam?”
Thẩm Châm đỏ mặt, trợn mắt nhìn anh: “Không phải!” Sau đó nhỏ giọng nói: “Rất bình thường…”
Cố Tích Hoa vốn chỉ là chọc cô, nghe cô nói thế anh chỉ cười.
Sau khi đến nhà mới, Thẩm Châm xuống xe trước vào chuẩn bị dép đi trong nhà cho Cố Tích Hoa thay, một đỏ một đen, dép màu đỏ là kiểu nữ, có hoa văn đơn giản màu đen, dép màu đen là kiểu nam, có hoa văn đơn giản màu đỏ,
rõ ràng đây là một cặp. Thẩm Châm tiến vào phòng khách, hưng phấn dạo
một vòng dang hai tay nói với Cố Tích Hoa: “Hoan nghênh Thẩm tiên sinh
về nhà.” Cố Tích Hoa ôm lấy cô gái của mình xoay một vòng, Thẩm Châm
cười to.
Ngôi nhà trang hoàng rất tinh tế, thiên về cổ điển, cũng không mất đi sự
sống động, tấm màn là màu cà phê đậm, rất dày, hợp gu của Thẩm Châm, Cố
Tích Hoa cũng cảm thấy tốt lắm. Trên ban công không ngoài dự liệu quả
thật đặt một cái xích đu, hai giàn nho còn nhỏ, đoán chừng hai năm nữa
mới phát triển to lớn.
Cố Tích Hoa mở cửa phòng ngủ, chiếc giường dành cho hai người rất quy củ,
kiểu Perfect Night mềm mại nhất trong loạt hàng Serta kinh điển, trải ra giường màu đỏ thẫm, ngọn đèn màu da cam, tựa như ảo mộng. Bố trí của
phòng ngủ và phong cách của cả ngôi nhà gần giống nhau, chỉ có một điểm
không giống chính là trong phòng ngủ có trải thảm lông cừu, không phải
một mảnh nhỏ, mà là trải cả phòng, đây là gợi ý qua điện thoại của Cố
Tích Hoa. Anh thấy sàn nhà mềm êm, vô cùng hài lòng.
Thẩm Châm chạy vào nằm trên giường, cười tủm tỉm: “Thẩm tiên sinh thích không?”
Cố Tích Hoa gật đầu.
Thẩm Châm ngồi dậy, nói: “Anh hãy đi ra bưng quà tặng vào đây, Cố phu nhân muốn tháo quà.”
Cố Tích Hoa không nói hai lời liền giúp Thẩm Châm mang đồ đạc vào.
Vì thế hai người ngồi bên giường tháo quà.
Tháo được một nửa thì Thẩm Châm phát hiện có một chiếc hộp màu xanh thẫm
không viết tên, cô suy nghĩ một chút không có ấn tượng mình đã nhận món
quà này, cô đưa cho Cố Tích Hoa xem, anh nói: “Của anh.”
Thẩm Châm sửng sốt.
Cố Tích Hoa dịu dàng đặt xuống một nụ hôn trên mặt cô: “Mở ra xem đi.”