Bên này Cố Tích Hoa đang lạnh lùng nhìn trợ lý đổ đầy mồ hôi, âm thanh
không có chút ấm áp: “Chẳng phải tôi đã nói không hợp tác với thiết kế
Danh Bác rồi sao, hai hợp đồng này là gì đây?” “Đó là ký hồi trước…” Trợ lý nhỏ giọng trả lời.
“Lúc tôi nói không hợp tác đã qua năm sáu tháng, thời gian ký hợp đồng này là đầu tháng bảy, cái nào trước cái nào sau?”
Cố Tích Hoa đột nhiên tráo trở, trợ lý quả thực khóc không ra nước mắt……
Lúc ấy chỉ thiếu giấy tờ hợp tác mà thôi, Danh Bác đã bắt tay làm thiết
kế hơn nữa đã đưa ra ba phần dự án, trong tình huống như vậy, ngưng hẳn
hợp đồng và hủy bỏ có gì khác nhau, hủy bỏ có ảnh hưởng rất lớn với công ty, nếu làm theo phong cách ngày xưa của Cố Tích Hoa thì chuyện này
không cần cô ta nói, khẳng định liếc mắt một cái là hiểu ngay, ai ngờ
hôm nay xảy ra chuyện, không đúng, là hai tuần gần đây………. Hoàn toàn là
bới lông tìm vết mà!
Cố phu nhân rốt cuộc cô đã làm gì thế, đừng tìm ông chủ chúng tôi náo loạn mà………..
Gào thét chỉ có thể ở trong lòng, nếu cô ta thật sự hét lên thì không muốn
lăn lộn trong thương trường nữa rồi chăng? Trợ lý chỉ có thể trong đủ
loại hỗn loạn mà tìm cách ứng phó: “….Tôi đã biết, lần sau sẽ chú ý.”
Cố Tích Hoa híp mắt: “Còn có lần sau?”
Cố Tích Hoa bực bội phất tay bảo người ra ngoài, trợ lý dừng một chút nói: “Trưa nay có bữa trà với ông tổng của tập đoàn Ninh Tân…”
“Không đi.”
Trợ lý: “……….” Rõ ràng là chính ngài nói rất quan trọng cần phải đặt đầu
hành trình mà……. Cố phu nhân rốt cuộc cô đã làm gì hả……….
Khi cô ta muốn ra ngoài thì Cố Tích Hoa gọi lại: “Chuẩn bị xe.”
Trợ lý: “………” Cố tổng vừa nãy ngài mới đùa với tôi sao? (Cố Tích Hoa: cô nghĩ đẹp nhỉ!)
Cố Tích Hoa chỉ cảm thấy mình ở công ty cũng không nhất định bình tĩnh để
giải quyết công việc, không bằng ra ngoài thả lỏng một chút. Vì thế khi
anh từ cửa sổ sát đất của một câu lạc bộ giải trí cao cấp nhìn thấy
trong quán cà phê Thẩm Châm cùng một người đàn ông ngồi chung với nhau
uống cà phê, anh cảm thấy lý trí duy nhất còn lại của mình đã sụp đổ.
Đây là nguyên nhân? Gương mặt anh không có biểu tình gì mà nhìn bọn họ, cảm thấy ngực mình đau nhói.
Khi Thẩm Châm mỉm cười với người đàn ông kia, trong nháy mắt Cố Tích Hoa cảm thấy ngạt thở, ánh mắt sắp đỏ lên.
Giống như là hành vi hai tuần nay của Thẩm Châm đã có lời giải thích, không
muốn anh chạm vào, luôn bực dọc, thường không muốn ở gần bên anh, nói
chuyện xa cách…
Cố Tích Hoa thở mạnh một cái, đang chuẩn bị đi xuống thì ông tổng của tập
đoàn Ninh Tân đã nói điện thoại xong, thấy sắc mặt anh hơi đáng sợ, ông
ta thu nụ cười hỏi: “Sao thế?”
Cố Tích Hoa cười máy móc: “Hôm nay tôi có chuyện phải xử lý, hôm nào gặp lại sau.”
Thấy Cố Tích Hoa buồn bực người kia cũng không nói gì, hai người khách sáo vài câu rồi đi.
Thẩm Châm và người kia cũng chuẩn bị muốn đi, cô liền thấy Cố Tích Hoa sắc
mặt tối đen đẩy cửa vào. Dáng vẻ bối rối của cô rơi vào tầm mắt anh, anh thu lại mọi phức tạp trong đáy mắt mà bình tĩnh nhìn hai người kia.
“……Sao anh lại tới đây.” Thẩm Châm hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp Cố Tích Hoa vào lúc này.
“Anh ở đối diện uống trà với khách, thấy em ở đây nên đi qua.”
Thẩm Châm nhìn anh ở đối diện, ấp úng giới thiệu: “…..Đây là học trưởng của em hồi đại học……..”
Đau nhói trong mắt Cố Tích Hoa sâu thêm mấy phần. Đàn anh đại học? Từng có quá khứ với nhau?
Người kia thản nhiên vươn tay cười nói: “Xin chào, tôi là Tiễn Sam Thừa, học y.”
Ngành y và ngành văn rất thân nhau sau?
Cố Tích Hoa cũng vươn tay qua rất lãnh đạm bắt tay một cái, ý cười nơi
khoé miệng còn lạnh lùng hơn động tác kia: “Xin chào, Cố Tích Hoa.”
Thẩm Châm nghĩ đến bí mật nào đó không thể cho ai biết nên không muốn Cố
Tích Hoa biết quá nhiều, vì thế cô cười lịch sự với Tiễn Sam Thừa: “Hôm
nay cảm ơn anh đã giúp em, hôm nào em mời anh ăn cơm.”
“Được, anh chờ.” Người kia áo mũ chỉnh tề, rất có phong độ.
Còn hôm nào?
Sau khi hai người lên xe Cố Tích Hoa chạy thẳng về nhà, Thẩm Châm nhìn sắc mặt người bên cạnh, cô cũng không nói gì.
Bầu không khí im lặng trên xe khiến người ta khó thở, Cố Tích Hoa bực bội kéo cà vạt.
Thẩm Châm dựa vào cửa xe ngủ thiếp đi.
Cố Tích Hoa vô cùng tức giận. Ha, có gặp qua người phụ nữ nào làm sai
chuyện mà vẫn còn thoải mái ngủ đến ngáy khò khè không? Cố Tích Hoa vừa
tức lại ghen, đau nhói từng đợt, nhưng anh vẫn dừng xe bên đường từ từ
hạ thấp chỗ ngồi thuận tiện chỉnh nhiệt độ trong xe cao một tí. Khi anh
khởi động xe lần nữa thì Thẩm Châm nghiêng đầu, cái ót hướng về phía
anh, đối mặt với cửa xe, một hàng lệ lặng lẽ chảy xuống, nhưng khoé
miệng lại cong lên.
Còn có gì không muốn chứ. Cô suy nghĩ, mày còn có gì không hài lòng hả, Thẩm Châm.
Thẩm Châm vốn giả bộ ngủ, sau đó thành ngủ thật, khi được anh ôm lấy cô theo thói quen mà vươn tay vòng qua cổ anh.
Vào cửa nhà, Thẩm Châm cũng chưa tỉnh, Cố Tích Hoa thay quần áo cho cô rồi
đắp chăn điều chỉnh nhiệt độ, sau đó anh khẽ khàng đóng cửa, một mình
ngồi trên sofa trầm mặc.
Tấm màn cửa sổ sát đất rất dày không mở ra, trong phòng là tối tăm áp lực.
Trước đó anh có một giả thiết đáng sợ ——
Nếu, nếu Thẩm Châm thật sự thay lòng đổi dạ, anh sẽ làm sao.
Buông tay sao?
Không có khả năng.
Không buông sao?
Thẩm Châm sẽ rất đau khổ.
Anh đã ba mươi mấy tuổi, mọi quyết định đều suy nghĩ cặn kẽ, quyết định kết hôn với Thẩm Châm thì sẽ không nghĩ tới ly hôn, anh nghĩ sâu tính kỹ,
nhưng Thẩm Châm thì sao? Cô chỉ mới hai mươi lăm tuổi….
Cố Tích Hoa cảm thấy lồng ngực khó chịu.
Anh tuyệt đối không thể buông tay, nhưng mà……..
Tiếng mở cửa phòng ngủ rất nhẹ, nhưng trong ban đêm tĩnh lặng cũng đủ để anh nghe được.
Tiếng bước chân hướng về phía anh, Cố Tích Hoa không nói gì.
Lập tức một cơ thể mềm mại tiến vào trong lòng anh, nỗi đau trong ngực anh lại sâu thêm vài phần.
“Hôm nay em xin lỗi, em không nên lờ anh đi gặp một người đàn ông khác.”
Cố Tích Hoa cảm thấy mình không thể nói ra lời, chỉ có thể ôm cô trong bóng đêm.
“Nhưng anh ấy chỉ là một học trưởng của em.”
Học trưởng mấy năm không gặp bỗng nhiên lại hẹn gặp? Trong phút chốc, Cố
Tích Hoa không muốn nghe cô nói tiếp, nếu, nếu…… Anh nghĩ rằng mình hiểu Thẩm Châm, nếu cô thật sự hối hận, cô khẳng định sẽ nói rõ rất cả…nhưng anh không muốn.
“Hai tuần nay em cũng không phải cố ý cự tuyệt anh…….”
Sau đó Cố Tích Hoa nghe được lời nói mình muốn nghe nhất nhưng cũng tưởng
rằng không có khả năng nhất, trong nháy mắt anh cứng ngắc —— “Em nói cái gì?”
“Em có thai rồi….”
“Lặp lại lần nữa.”
“Em có con, Cố Tích Hoa…..”
Anh chợt hiểu ra: “Vì thế em đi gặp anh ta để cố vấn về phương diện này?”
Thẩm Châm gật đầu trong lòng anh.
“Em sợ…..” Thẩm Châm chôn vùi trong lòng anh, “Em chưa chuẩn bị gì hết, ám
ảnh đối với thai phụ vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ…. Em không muốn có con
chút nào………. Em cũng không dám đến bệnh viện, ở đó khắp nơi đều là bà
bầu, em chỉ có thể tìm người bên cạnh…..”
Cố Tích Hoa thở dài một tiếng: “Vì sao em không nói với anh?”
Thẩm Châm: “…….Em còn chưa nghĩ ra có muốn hay không?”
Cố Tích Hoa cứng đờ lần nữa.
“Anh khẳng định là muốn, nhưng nếu em nói không muốn, anh chắc chắn sẽ cùng
em đến bệnh viện…… Anh đau khổ, nhưng anh sẽ không nói……”
“Em không muốn anh đau khổ……”
Cố Tích Hoa tăng sức lực trên tay, anh ôm cô càng chặt hơn, âm thanh hơi
đắng chát: “Chúng ta không phải vợ chồng sao….. Đã mang thai rồi, em
không nên nói với chồng trước tiên sao…… Muốn hay không……. Chúng ta cùng nhau ra quyết định, dù sao sau này còn có cơ hội……..”
“Cho nên anh định từ bỏ?” Thẩm Châm ngẩng đầu nhìn anh.
Cố Tích Hoa nhìn cặp mắt trong trẻo mệt mỏi kia, khẽ cắn môi: “Ừm.”
Cô mặc kệ, trừng mắt: “Phá thai không tốt cho thân thể của phụ nữ, anh không biết ư?”
Cố Tích Hoa day day huyệt thái dương, cắn răng nói: “Chúng ta từ từ dưỡng lại, sẽ khoẻ như thường thôi.”
Thẩm Châm sắp bị Cố Tích Hoa làm tức chết rồi, cô trừng mắt thở hổn hển nhìn anh, nhưng nghĩ lại trước đó cô đã cho anh đả kích quá lớn, nên chỉ số
thông minh rớt xuống nằm dưới vạch bình thường, vì thế cô lấy lại tâm
tình, quyết định tha thứ cho sự chậm tiêu của anh.
Cô ngồi thẳng lên đặt chóp mũi mình đối diện với chóp mũi của anh, hai mắt nhìn nhau: “Thẩm tiên sinh, em yêu anh.”
Cố Tích Hoa hôn môi cô, mang theo tình yêu thương tiếc vô hạn: “Anh biết. Anh cũng yêu em, Cố phu nhân.”
“Cho nên em nguyện ý sinh con, Thẩm tiên sinh.”
Hô hấp của Cố Tích Hoa ngừng lại.
“Tuy em luôn biết rằng mình sẽ gặp được một Thẩm tiên sinh rất tốt, nhưng từ nhỏ em đã nói với chính mình, mặc dù em yêu anh ấy như sinh mệnh em
cũng không muốn sinh con….. Sau khi gặp anh, em phát hiện mình sai rồi,
nếu em yêu anh như sinh mệnh thì em làm sao có thể nhìn anh đau khổ…….
Những gì anh muốn, là sự truy cầu không đổi trong cuộc sống của em. Em
bằng lòng vì anh mà bỏ xuống tất cả rụt rè và sợ hãi, làm người phụ nữ
kiên cường dũng cảm hơn…”
Trong phòng tối tăm không một tia sáng, thế nhưng ánh sáng vào giờ khắc này rạng rỡ hơn bất cứ lúc nào.