Tắm xong Thẩm Châm nằm trên giường nhìn dãy số trong di động mà ngẩn người… Lại nhớ tới một màn trước đó…
Thành thật mà nói, cô vô cùng rung động. Khi anh che ô điềm tĩnh đi về phía
cô, Thẩm Châm nghĩ thầm… Đây là người đàn ông mình thích, người đàn ông
mình vừa gặp đã yêu, anh ấy tốt như vậy.
Cuộc đời này gặp được anh may mắn biết bao.
Cô cười cười, lưu lại dãy số là “Thẩm tiên sinh”, cảm thấy hài lòng cô tắt máy đi ngủ.
Lúc này Cố Tích Hoa đang trên đường trở về, di động “đinh” một tiếng, anh lấy ra xem —— một hình trái tim đỏ rực.
Sau đó trên màn hình xuất hiện “Cố Nam Thành gọi đến”.
Anh tiếp máy.
“Anh ở đâu?”
“Trên xe, khoảng hai mươi phút nữa.”
“Hành lý của anh đã tới nhà em trước anh hai tiếng.”
“Ở trên đường gặp phải một người quen.” Ừm…Thẩm Châm nói kiếp trước bọn họ từng yêu nhau, cho nên hẳn là người quen nhỉ.
“Tâm trạng anh không tệ?” Cố Nam Thành cảm nhận được bên kia hình như đang cười.
“Ừ. Chú cũng không kém.” Gọi điện thoại hỏi hành tung của anh không giống như việc Cố Nam Thành sẽ làm.
Cúp máy, Cố Tích Hoa nhắm mắt nghỉ ngơi. Cảm giác ướt sũng toàn thân rất
không thoải mái, hơn nữa anh vừa ngồi trên máy bay mười mấy tiếng đồng
hồ, tình trạng hiện tại có thể nói là không ổn. Những người quen anh đều biết rằng anh có yêu cầu đối với cuộc sống, không tính là soi mói,
nhưng cũng không dễ dàng thoả mãn. Như là loại chuyện vì con gái mắc
mưa, ừ, Cố Tích Hoa anh thật chưa làm bao giờ.
Anh cũng không nghĩ rằng hành vi tổn hại thể xác và tinh thần khoẻ mạnh là bày tỏ sự lãng mạn.
Bạn yêu cô ấy, vì thế bảo vệ cô ấy; cô ấy yêu bạn, cho nên quý trọng bản thân. Đừng làm tổn thương.
Thế nhưng, tựa như anh có thể suy đoán như thế, mắc mưa không tốt cho sức
khoẻ, đối với con gái lại càng không tốt. Trong khoảnh khắc đó, anh mở
cửa xe đi ra ngoài, thật không ngờ chính mình bởi vì một cô gái mà săn
sóc cẩn thận như thế thậm chí đã quên ý nghĩ của mình.
Chúng ta chỉ gặp nhau trên đường phố, đây mới là trọng điểm.
Chúng ta chẳng qua ở chung với nhau nửa tiếng đồng hồ, đây là trọng điểm trong trọng điểm.
Em có biết vì sao tôi đưa em về không?
Bởi vì tôi muốn biết em đang ở đâu.
Nếu sinh sống tại thời cổ xưa, chúng ta không nhắn tin, không trò chuyện
qua mạng, không vượt biển qua sông, không bị chặn trên đường, nếu tôi
nhớ em thì sẽ bay qua hai ngọn núi đi bộ năm dặm đường để đến nắm tay em —— Thái Khang Vĩnh.
Tôi thích dùng phương thức đơn giản nhất mà lại chất phác nhất để bày tỏ tình yêu cực kỳ đơn giản mà lại sâu đậm đối với em.
“Em muốn giới thiệu Thẩm Châm cho anh ấy?” Cố Nam Thành trông thấy ý cười
dịu dàng trên khuôn mặt Tống Thanh Vãn liền hiểu được tính toán của cô
vợ yêu của mình.
“Ừm.” Tống Thanh Vãn cười, “Hôm nay Thẩm Châm còn oán trách vẫn chưa tìm được ‘Thẩm tiên sinh’ đấy.”
“Cố Tích Hoa không giống như người sẽ đi coi mắt.”
“…Thẩm Châm cũng không phải thế.” Tống Thanh Vãn nghĩ nghĩ bất đắc dĩ nói.
Người có lòng tự trọng cao như vậy, làm sao chịu tiếp nhận coi mắt là
loại cách thức yêu đương có mục đích.
“Em tìm một thời gian để bọn họ cùng nhau ăn cơm. Có được hay không thì phải xem chính bọn họ.”
“Ừm.” Tống Thanh Vãn mở tấm ảnh của Cố Tích Hoa trên máy tính, “Vì sao em không biết gia đình anh còn có một người anh họ?”
“Trước đó hẳn là đã nói với em, em không để ý mà thôi.” Cố Nam Thành ngồi
xuống bên cạnh cô, nói, “Mấy năm nay anh ấy luôn ở nước ngoài, cũng
không liên lạc, trong việc làm ăn cũng không chung đụng nhiều lắm, vì
thế không có cơ hội thường nhắc tới anh ấy.”
Tống Thanh Vãn gật đầu, đôi mày xinh đẹp khẽ nhướng lên, “Ừm…Thẩm Châm rất coi trọng diện mạo…bộ dạng bình thường một tí…”
“…Ông anh kia cũng chẳng kém.” Cố Nam Thành cười, “Trong những người cùng thế hệ, Cố Tích Hoa là người không thể dùng vẻ ngoài để tưởng tượng ra anh
ấy nhất…”
“Hả?”
“Sau này em sẽ biết.”
Lúc này chuông cửa vang lên.
“Chắc là anh ấy về rồi, anh đi mở cửa.” Cố Nam Thành đặt một nụ hôn trên trán Tống Thanh Vãn rồi đứng dậy xuống lầu.
“Sao anh lại ướt thế?” Tống Thanh Vãn nghe được âm thanh của Cố Nam Thành
trong phòng khách, cô cầm một bộ áo ngủ để thay đổi rồi mở cửa đi xuống
dưới lầu.
“Ban nãy trời đổ mưa.”
Cố Nam Thành nhíu mày nhìn anh, lại nhìn chiếc ô đặt tại cạnh cửa.
“Anh phát hiện, đàn ông sau khi kết hôn đều sẽ trở thành như chú vậy.” Cố
Tích Hoa nhướng mày. Anh chàng này trước kia không phải là người thích
truy tìm nguồn gốc.
Cố Nam Thành không trả lời, thấy Tống Thanh Vãn đi xuống, rồi lại nhìn Cố
Tích Hoa toàn thân ướt sũng, anh ta nói với anh: “Anh đi thay quần áo
đi.”
Cố Tích Hoa cười như không cười nhìn anh ta.
“Chậc chậc…Cố Nam Thành, chú cũng có ngày hôm nay.”
Thê nô.
Cố Nam Thành liếc nhìn anh.
Cố Tích Hoa hướng về Tống Thanh Vãn gật đầu, nói: “Mưa làm ướt áo, anh đi thay đồ.” Sau đó anh đi về phía phòng tắm.
Tống Thanh Vãn cười đáp lại.
Cố Tích Hoa tắm xong đi ra, hướng về sofa ngồi xuống, hỏi: “Chú chờ anh?”
“Ừm.” Cố Nam Thành đưa hình của Thẩm Châm, “Anh thấy thế nào?”
Cố Tích Hoa lật từng tờ, rất đầy đủ, ảnh đầy tháng cũng có, “Là bạn của
Thanh Vãn?” Quan hệ không phải thân thiết bình thường, nhà trẻ, tiểu
học, sơ trung, trung học…
“Vâng…một người bạn rất thân. Con người rất tốt.” Tống Thanh Vãn không biết miêu
tả cô gái nhỏ Thẩm Châm này thế nào, vẫn phải xem duyên phận của hai
người họ thôi.
Sau khi xem xong, Cố Tích Hoa đặt cuốn album ảnh trên bàn trà, cười như không cười: “…Cố Nam Thành chú muốn anh đi coi mắt ư?”
Cố Nam Thành chẳng ừ hử gì cả: “Năm nay anh đã ba mươi bốn, bên phía dì Triệu gây khó dễ…”
À, hình như đây là một vấn đề. Bà Triệu sắp tức nước vỡ bờ rồi.
“Thanh Vãn, em hẹn thời gian đi, cái này anh đem lên xem một chút.” Anh lắc
lắc cuốn album trong tay, không nói thêm gì nữa, rồi cầm album lên lầu.
Thanh Vãn hơi ngơ ngác. Súc tích nhanh nhẹn, không dài dòng, quyết đoán gọn
gàng, phong thái tao nhã điềm tĩnh, những điểm này hình như…là một khoản trong mục tiêu của Thẩm Châm nhỉ… Quan trọng hơn là, tuy rằng Thẩm Châm coi trọng diện mạo, nhưng với sự hiểu biết của cô về Thẩm Châm, kỳ thật cô bạn của cô không thích người có bộ dạng trêu hoa ghẹo nguyệt, Cố
Tích Hoa không có gương mặt minh tinh sắc xảo…hình như rất tốt…
Có hai cánh tay vươn ra quấn lấy cô, cổ hơi ngứa, là hô hấp của Cố Nam Thành.
“Ngủ.”
“Ặc?” Thanh Vãn nhìn anh ta. Thật sự chỉ ngủ thôi sao?
Cô không tin.
“Như suy nghĩ của phu nhân.” Cố Nam Thành cười, ôm lấy người đi lên lầu.