Cảm ứng kỳ diệu
Edit: Yunchan
***
Hải Trãi bay xuôi chiều gió chừng mấy trăm dặm, cơn mưa phùn rả rích vây phủ bầu trời đã dần tạnh, thay vào đó là vầng trăng sáng tỏ màn đêm, ánh trăng thanh sạch, hiền hòa như nước. Bay thêm một đoạn nữa, vầng trăng tỏ dần lặn, phía chân trời từ từ ló ra màu vỏ trứng, một tia bình minh len lỏi tới đẩy lùi bóng đêm, nhường chỗ cho nắng mai.
Hàn Ngâm đứng bên ngoài tường thành hùng vĩ, ngẩng đầu nhìn ba chữ gai góc trên cổng thành, vô thức híp mắt lại.
Thời Hoàn lặng lẽ ghi nhớ ba chữ kia: “Sư phụ, đây chính là thành Sinh Tử sao?”
Hàn Ngâm gật đầu, cười khẽ đáp: “Có một thời gian ta từng theo sư huynh tới đây, đó đã là chuyện của một năm trước rồi.”
Khi ấy cô còn đang tìm kiếm Hỗn Nguyên tâm pháp, thật tình chẳng ôm thái độ lạc quan gì lắm với tương lai tu luyện của mình. Nhưng may mà bên cạnh có Lạc Vân Khanh và Tích Tích làm bạn, còn quen biết Giang Tĩnh Dạ ở nơi này, dù ban đầu quan hệ của họ không thể nói là bằng hữu.
Cô thở dài một hơi thật nhẹ, lôi suy nghĩ về lại với thực tại, cười nói: “Đi thôi, chúng ta vào thành tìm một chỗ ở trước đi.”
Bất kể ra sao, cô vẫn có lòng tin với Mộ Thập Tam, cũng chẳng cần mặt ủ mày chau suốt ngày, như vậy chẳng những ảnh hưởng tới tâm trạng của mình, mà còn ảnh hưởng lây ba đồ đệ nữa.
Ở cổng thành của mỗi thành trấn, thông thường đều là nơi kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng chuyện này chẳng là vấn đề gì đối với Hàn Ngâm. Có điều một nhóm, trong đó có một thiếu nữ trông mới cập kê, còn dắt theo sau ba tiểu đồng nhỏ nhít như mầm đậu, kiểu tổ hợp này dù đi tới đâu cũng thu hút sự chú ý của người khác.
Hiên Viên Túc nhìn trả lại ánh mắt tò mò của người qua đường như thường lệ, sau đó mới hỏi Hàn Ngâm: “Chúng ta ở khách điếm sao?”
Ở khách điếm thì khá tiện lợi về ăn uống, nhưng đối với tu luyện thì ở đó rất hỗn tạp. Vì có nhiều bất tiện, cuối cùng Hàn Ngâm quyết định tìm một nhàn hán ở gần tửu lâu, cho hắn một xâu tiền, nhờ hắn đi hỏi thăm xem trong thành có trạch viện nào muốn bán hay không, điều kiện tất yếu là quanh đó phải yên tĩnh. Vì cô áng chừng họ còn phải ở trong thành một đoạn thời gian nữa, dù Mộ Thập Tam về rồi thì cũng phải mất thời gian mua thực phẩm, mang vào tiên phủ động thiên ra vào bất tiện.
Vì tiền đối với Hàn Ngâm không thành vấn đề, chỉ cần chủ nhà không có ác ý coi cô là heo để làm thịt, thì giá cao hơn chút cũng chẳng sao. Thế là chỉ mất tầm nửa ngày, cô đã hào phóng ném ra trăm lượng hoàng kim mà mắt chẳng buồn chớp, mua một trạch viện có sân sau rộng rãi, trả cho nhàn hán ít tiền thưởng, nhờ hắn tìm thêm vài nữ đầu bếp giỏi nấu nướng. Còn chuyện quét tước phòng ốc thì cô giao cho ba đồ đệ của mình, chẳng phải cô bủn xỉn nên muốn sai bảo chúng, mà để cho chúng làm chút việc vặt thế tục trong khả năng của mình. Vừa giúp ích cho tu luyện, cũng giúp cô không tới nỗi dạy ra mấy tên đồ đệ chẳng biết làm gì ngoài tu luyện.
Chờ nhàn hán ngàn tạ vạn tạ, hớn hở ra về xong, Thời Hoàn lập tức trợn mắt há mồm kêu lên: “Sư phụ.”
Hàn Ngâm đang hài lòng đánh giá nơi ở hiện tại, trả lời lơ đãng: “Sao?”
Thời Hoàn ngập ngừng: “Chẳng phải người nói tu tiên là chuyện rất cực khổ sao, nhưng suốt đường đi, chúng ta ăn ngon, mà ở cũng rất thoải mái...”
Hàn Ngâm cười rộ lên, tiếp lời nó: “Sư phụ ngươi tiêu tiền hơn nước chảy, còn xa xỉ hơn phú thương ở thế tục, nên thấy tu tiên có vẻ chẳng cực khổ chút nào, có phải không?”
Quả thật Thời Hoàn muốn nói vậy, chần chừ một lát, vẫn gật đầu nói: “Không phải ta nói sư phụ làm vậy không tốt... mà chỉ không giống với suy nghĩ của ta thôi...”
Hàn Ngâm gật đầu ra chiều suy nghĩ: “Nghĩ cho kỹ lại, bây giờ ta xài tiền có hơi xa xỉ, bởi vì trước đây ta cũng như ngươi, trước khi tu tiên lúc no lúc đói, trên người chưa bao giờ cất quá hai lượng bạc, tới bữa nếu có thể được thêm hai miếng thịt, thì ta sẽ hớn hở cả ngày.”
“Chẳng qua —-” Cô quay ngoắc thái độ, cong môi nói: “Ta xài tiền cũng vì để nếm thử sự mới mẻ, tăng thêm nhiều trải nghiệm, có lẽ sẽ tiện lợi cho tu luyện. Hơn nữa trên người có tiền thì tiêu, không có thì không tiêu, có thể ở trong rường cột chạm trổ, cũng có thể cư trú nơi sơn dã hoang vu, có thể cẩm y ngọc thực, cũng có thể nuốt Ích cốc hoàn qua ngày, tuyệt đối sẽ không sa vào những vật ngoài thân không thể tự thoát ra. Chậc, ta không biết nói kiểu này ngươi có hiểu ý ta không nữa.”
“Ta hiểu! Ta hiểu!” Hiên Viên Túc nhảy chồm lên trước hết: “Sư phụ chưa bao giờ giống mấy cô nương có tiền, kim ngân châu ngọc mỹ thạch cắm đầy cả đầu, giắt đầy trên người, trét son phấn dầy cui lên cái mặt tròn quay, hở ra là sai bảo hạ nhân, nhàn rỗi hết chuyện làm thì thương hoa khóc nguyệt, thở ngắn than dài!”
Hàn Ngâm phì cười: “Ngươi nói bậy bạ gì đó! Mỗi người trong thế tục có cách sống khác nhau, chúng ta không thể nói xấu họ, chỉ nói chúng ta là người tu tiên phải lấy tu luyện làm việc chính, tất cả vinh hoa phú quý đều là nhất thời, quá chìm đắm vào đó sẽ mê muội bản tâm, tu luyện khó thể tiến thêm một bước. Cho nên ta muốn các ngươi tập làm quen với những thứ này, có thể dần dần xem chúng như những thứ bình thường. Về phần tu luyện có cực nhọc hay không, qua mấy năm nữa các ngươi sẽ biết liền.”
Nói đoạn cô chếch đầu đi: “Ta cũng không thể nói rõ, nếu bảo là cực khổ thì cũng rất cực khổ, suốt ngày chỉ có ngồi thiền nạp khí, còn phải nghiên cứu đủ loại thư tịch thâm ảo, phải chịu đựng khô khan tịch mịch. Còn nếu bảo thích thú thì cũng không thiếu, loại cảm giác tu luyện tới cảnh giới, chớp mắt đã mấy tháng trôi qua đó rất kỳ lạ. Hơn nữa tu vi tăng lên từng tầng, cảm giác thành tựu khi đạt được năng lực mà bản thân trước nay không dám mơ tới, ngày một bước gần hơn tới con đường thành tiên, những thứ đó cũng có thể đem tới cho người ta niềm vui và thỏa mãn cực to lớn.”
Hàn Ngâm không phải người thích thuyết giáo, nhưng nếu Thời Hoàn đã nhắc tới, thì cô sẽ tiện thể nói ra chút lĩnh hội của bản thân khi tu luyện, nhưng cô không gò ép chúng phải tuân thủ theo khuôn phép, làm theo giáo điều. Vì sư phụ đưa vào cửa, tu hành ở bản thân, cô chỉ hạ quyết tâm, sau này âm thầm quan sát chúng, khi xuất hiện mầm mống xấu thì dẫn dắt kịp thời là được rồi.
Một thầy ba trò, cứ thế nán lại trong phố phường sầm uất mà lại an tường như đang ẩn cư, ngoại trừ các đồ đệ sáng sớm tới thỉnh an Hàn Ngâm, lúc ăn cơm thì hợp lại ra, bình thường ai nấy đều ở trong phòng mình nỗ lực tu luyện. Bản thân Hàn Ngâm cũng không ngoại lệ, cô nghĩ lúc tu luyện thời gian mới trôi qua nhanh chóng, mới không cần lo lắng bất an, lúc nào cũng lo âu cho an nguy của Mộ Thập Tam.
Hai ngày trôi qua lặng lẽ, tất cả đều rất yên bình. Nhưng đến buổi sáng ngày thứ ba, khi bọn Hiên Viên Túc tới thỉnh an Hàn Ngâm, trong lòng cô bỗng trỗi dậy cơn hoảng loạn mơ hồ, mắt cũng giật liên tục, sắc mặt tái nhợt.
“Sư phụ, người làm sao vậy?” Vân La kỹ tính lập tức phát hiện ra điều bất thường, vội hỏi dồn: “Có phải khó chịu ở đâu hay không?”
Hàn Ngâm lắc đầu: “Ta không sao, các ngươi đi tu luyện đi.”
“Nhưng mà...” Hiên Viên Túc còn định nói thêm, nhưng thấy nét mặt Hàn Ngâm nôn nóng, lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Khi trong phòng chỉ còn lại một mình Hàn Ngâm, sắc mặt cô càng trở nên tái nhợt hơn, bất giác siết chặt lấy làn váy, vận sức tới mức đốt ngón tay trắng bệch.
Mộ Thập Tam đã xảy ra chuyện!
Mặc dù không nghiêm trọng tới mức mất mạng, nhưng nhất định bị thương rất nặng, không thì cô chẳng tài nào giải thích được cảm giác khác thường đột ngột ập tới trong lòng mình.
Không phải do tâm trạng quá căng thẳng hay quá mức lo nghĩ mà ra! Bởi vì người tu tiên đối với nguy cơ liên quan tới mình thường đều có cảm ứng kỳ lạ, chưa kể Mộ Thập Tam đã hạ tâm khế với cô, quan hệ giữa hai người họ đã thân mật vượt xa mức bình thường rồi.
Nhất định hắn đã xảy ra chuyện, không có cách giải thích nào khác!
Hàn Ngâm hốt hoảng đứng dậy, cõi lòng rơi vào mờ mịt trong phút chốc, cô dường như đã mất đi khả năng suy nghĩ, đột nhiên không biết mình muốn làm gì, nên làm gì, cứ vô thứ đảo qua đảo lại trong phòng mấy vòng, sau đó cố sức kéo cửa phòng ra.
Buổi sáng đầu hạ, cơn gió mát mẻ thanh sạch mang theo hương hoa và hơi thở bình minh táp vào mặt, nhẹ nhàng xua đi sương mù trong lòng cô, khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn đôi chút.
Được rồi! Cô biết mình muốn làm gì! Cô không thể nào chờ trong thành Sinh Tử này được nữa, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì Mộ Thập Tam đã mang Sở phu tử tới đây từ sớm rồi! Cô phải biết hiện tại hắn ra sao, có phải đã bị thương hay không, nếu có thì bị thương nghiêm trọng tới cỡ nào!
Hàn Ngâm như rơi vào khủng hoảng, hớt hải quay về phòng, để lại cho ba đồ đệ một tờ giấy và một túi vàng nhỏ, sau đó triệu hồi Hải Trãi ra.
Tài Bảo đã được cô đeo về cổ, chứng kiến toàn bộ hành vi mất kiểm soát của cô, bỗng nhiên lên tiếng: “Có lẽ sự tình không nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu, ngươi kiên nhẫn chờ thêm hai ngày đi, hơn nữa nếu xảy ra chuyện thật thì ngươi có chạy tới ngay cũng chẳng làm được chuyện gì.”
“Không được!” Hàn Ngâm chẳng buồn cân nhắc: “Ta không đợi được!”
Hiện tại cô chẳng còn tâm trí đâu để xét xem mình chạy tới có ích hay vô ích, cô chỉ biết nếu mình ở lại căn phòng này thêm một khắc, thì ruột gan sẽ nóng tới chết!
Tài Bảo vẫn khuyên can cô: “Vậy ngươi cũng không thể trắng trợn cưỡi Hải Trãi ra ngoài ngay giữa ban ngày ban mặt thế này được, sẽ rất nhiều người nhìn thấy.”
“Thấy thì cứ thấy.” Hàn Ngâm chẳng còn lòng dạ đâu để bận tâm chuyện này, thuận miệng đáp một tiếng rồi ngồi lên Hải Trãi.
“Ngu xuẩn!” Tài Bảo chửi ầm lên: “Có người nhìn thấy thì sẽ muốn dò xét tới cùng, ngươi phủi mông chạy đi, nhưng mấy đồ đệ của ngươi vẫn ở lại đây, liên lụy tới chúng thì phải làm sao hả?”
Hàn Ngâm đang hoảng tới luống cuống, trong lòng chỉ mải lo lắng cho an nguy của Mộ Thập Tam, đâu thể nào suy nghĩ chu đáo như mọi khi? Bây giờ bị hắn mắng cho một trận, mắng tới nỗi hoàn hồn, ngẫm kỹ lại mới thấy bản thân ngu xuẩn, thật muốn mắng mình máu chó xối đầu, sau đó không nói nhiều nữa, thu hồi Hải Trãi rồi xách váy chạy ra khỏi cửa nhà.
Cô phải nhanh chân ra khỏi thành, cô muốn tới Thập Lý pha ngoài thành Thiên Thù! Nhưng hai thành cách nhau xa xôi, dù cô có chạy nhanh hơn nữa thì cũng không thể nào tới được trong một giây một phút...
Hàn Ngâm ôm theo cơn hoảng loạng bất an chạy lồng lên trên đường lớn của thành Sinh Tử, bỏ mặc tất cả những ánh mắt kinh ngạc lại sau lưng.
Đúng lúc này trong hiệu thuốc bên đường có một cô gái cất bước đi ra, vừa ngước mắt đã nhìn thấy Hàn Ngâm chạy sượt qua mình, đứng sững ra một hồi, sau đó mới vội vàng đuổi theo, gọi giật giọng: “Hàn Ngâm —–”
Hàn Ngâm hoàn toàn không nghe thấy, cô đã chạy mất dạng từ lâu rồi.
Cô gái kia phiền muộn giẫm chân, cau mày nhìn ánh mắt tò mò của người qua đường đã chuyển sang mình, do dự giây lát, sau đó cũng xách váy chạy như bay ra khỏi thành, đuổi theo Hàn Ngâm.
~ Hết chương 198 ~