Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 151: Chương 151: Chưởng môn nhiều như cẩu




Chưởng môn nhiều như cẩu

Edit: Yunchan

***

Mộ Thập Tam nhướng mày nhìn sang, thấy người vừa lên tiếng rất lạ mặt, có lẽ là một chưởng môn tiểu phái, bèn mỉm cười chờ hắn nói tiếp.

Lâm Trường Sinh thấy một câu nói của mình đã thu hút được sư quan tâm của mọi người thì cảm thấy thật lâng lâng, cười khẩy nói tiếp: “Xin hỏi lúc Giang chân nhân mất, Mộ tiên trưởng nhập môn được mấy năm rồi?”

Mộ Thập Tam lập tức hiểu ra dụng ý của hắn, thản nhiên nói: “Bốn năm.”

Ai nấy đều biết điều kiện tiên quyết khi đoạt xá là người bị đoạt xá phải tu thông toàn bộ huyệt khiếu, Lâm Trường Sinh liền vỗ tay khen ngợi: “Mộ tiên trưởng quả nhiên tư chất tuyệt thế, mới bốn năm mà đã có thể tu thông toàn bộ huyệt khiếu, có điều...”

Hắn chợt quay ngoắc thái độ: “Theo ta được biết, lúc Giang chân nhân mất đã tới tu vi Túy Dưỡng, nếu y muốn đoạt xá thì với tu vi ít ỏi của ngươi làm sao chống đỡ được?”

Câu này đã hỏi tới điểm mấu chốt, lập tức có người nhao nhao lên phụ họa.

Mộ Thập Tam chờ hắn hỏi xong mới nhàn nhạt ném ra một câu: “Tu vi Đan Thành có đủ không?”

Mọi người câm bặt.

Đan Thành là đã hình thần vững chắc, bước một chân vào cửa tiên, chỉ cần bão nguyên quy nhất thì ngoại tà khó xâm. Muốn đoạt xá trong tình huống đó, trừ phi bị đánh bất ngờ, nhân lúc đối thương tâm thần đại động để ra tay, không thì khả năng thất bại rất cao, trái lại còn hại tới tính mạng.

Lâm Trường Sinh câm nín hồi lâu, bỗng nhiên ngửa đầu cười toáng lên: “Bốn năm mà tu tới Đan Thành! Mộ tiên trưởng khi dễ những người ở đây chưa từng tu luyện sao? Thứ cho ta vô lễ nói thẳng, dù ngươi là kỳ tài vạn năm có một cũng không thể!”

Chính xác là không thể, cho dù có tế ngộ hay uống được linh đan diệu dược đi nữa, vì tầng Ngưng Luyện chậm rãi là giai đoạn không thể vòng đường tắt, nhanh nhất cũng phải tốn hơn ba bốn năm, thậm chí là vài chục năm cũng chưa biết chừng.

Tiếng ồn ào lại rộ lên lần nữa.

Mộ Thập Tam chẳng buồn nói cho họ biết, khi hắn mới bắt tay vào tu luyện đã phát hiện bên trong đan điền dồi dào linh khí, hơn nữa ba trăm sáu mươi lăm huyệt khiếu đều được đả thông. Ba năm đầu hắn ở Cửu Huyền đã vào giai đoạn Ngưng Luyện chậm rãi, đầu năm thứ tư mới tới Đan Thành.

Đương nhiên, trước khi biết thân thế của mình, hắn không rõ tại sao lại như thế, chỉ nghĩ tư chất của bản thân khác hẳn mọi người, bây giờ ngẫm lại, rất có thể trước khi chết mẫu thân đã truyền hết công lực và đả thông huyệt khiếu cho hắn.

Chuyện này có tính hai mặt, có thể cho hắn thành tựu, cũng có thể đưa tới nguy hiểm cho hắn.

Điều đáng mừng là trước khi tu luyện hắn hoàn toàn không dùng tới linh khí, thậm chí còn không biết sự tồn tại của nó. Từ nhỏ đến lớn, Giang Cầm Sinh luôn đổi chỗ gửi nuôi hắn, mỗi nơi thường là năm ba năm, hai người không thường tiếp xúc, nên Giang Cầm Sinh cũng không phát hiện ra bí mật này của hắn. Chờ sau này lớn hơn, bản năng của hắn mách bảo rằng Giang Cầm Sinh không có ý tốt với mình, thế là hắn thầm tính toán, che giấu tu vi của mình mọi lúc mọi nơi, nhờ đó mới khiến Giang Cầm Sinh đoán sai thực lực của hắn, dẫn tới đoạt xá thất bại.

Thấy hắn trầm ngâm không đáp, nhiều người lại la ầm lên.

“Mộ Thập Tam, ta thấy ngươi chỉ có tài nói dối thôi, đại danh gối thêu hoa của ngươi tưởng bọn ta không biết sao?”

“Ai mới bốn năm tu tới Đan Thành, tên lão tử đây viết ngược!”

Bao nhiêu lời chế giễu ập tới dồn dập, khiến các đệ tử Cửu Huyền căng mặt buồn bực.

Trong số họ có không ít người coi thường Mộ Thập Tam, nhưng tốt xấu gì Mộ Thập Tam cũng là đệ tử Cửu Huyền, giễu cợt hắn chẳng khác nào đang nhắm vào Cửu Huyền, khiến họ trỗi lên cảm giác cùng chung mối thù, chỉ tiếc quy củ của Cửu Huyền xưa nay luôn nghiêm ngặt, họ không tiện chửi bậy với chưởng môn của những môn phái khác, nên chỉ còn biết căm giận bất mãn trong lòng.

Mộ Thập Tam cười, nhìn mây đen trên trời càng lúc càng thấp, còn chưa kịp nói gì, chợt nghe trong tiếng xôn xao nhốn nháo vang lên một giọng trong trẻo êm tai, không vang dội, nhưng lại rõ ràng từng chữ: “Ai lật bình dấm chua ở đây thế? Chua tới nỗi xông chết người rồi!”

Tiếng huyên náo thoắt cái lắng xuống, rất nhiều người quay đầu tìm người vừa lên tiếng, thấy một thiếu nữ bạch y ôm con heo đen nhỏ, cười tủm tỉm dạt đám đông bước ra.

“Đệ tử Cửu Huyền.”

“Sao lại là Cửu Huyền.”

Tiếng bàn tán lại rối thành một nùi.

Lệ Thanh Hàn đang chìm trong đau khổ và hỗn loạn, bây giờ còn nhìn thấy đứa đồ đệ chuyên gây chuyện của mình, trong phút chốc không nhớ nổi phải làm cái gì.

Lạc Vân Khanh thì tỉnh táo, nhưng cũng vì tỉnh táo, hắn mới biết nếu bây giờ Hàn Ngâm sa vào vũng nước đục này, muốn lôi cô ra sẽ rất khó. Hắn bất giác ngoái đầu nhìn La Cẩn, nhưng La Cẩn đang cúi đầu không biết suy nghĩ điều gì, dường như không để ý tới sự xuất hiện của Hàn Ngâm.

Mộ Thập Tam vẫn luôn ung dung bình thản rốt cuộc cũng thấy hơi đau đầu, mặc kệ xuất phát từ suy nghĩ gì, hắn cũng không hy vọng Hàn Ngâm dây vào chuyện này, bởi vì hắn đang đối địch với toàn bộ tiên môn, mọi người sẽ biến cô thành mục tiêu để nhắm vào.

Nhưng mà, hắn chỉ chạm vào ánh mắt cô giữa đám đông, đã nhìn thấy sự kiên định đáng tin trong mắt cô, khiến hẳn mỉm cười bất đắc dĩ, không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng, chỉ có thể buông rũ mi mắt.

Lâm Trường Sinh liếc Hàn Ngâm: “Ngươi nói vậy là ý gì?”

Hàn Ngâm không coi ai ra gì, bước thong thả tới cạnh Mộ Thập Tam, rồi đưa mắt nhìn mọi người chung quanh: “Ta nói các người chua ơi là chua! Chuyện mình không làm được, mà cứ chắc mẩm là người khác cũng không làm được, đây rốt cuộc là loại dấm chua gì thế!”

Một câu phát ra kinh người, khiến cô thu hoạch được vô số ánh mắt phẫn hận, còn tặng kèm thêm tiếng chửi rủa chỉ trích.

“Bọn ta chua thế nào hả? Bốn năm tu tới Đan Thành, là con người không ai làm được.”

“Cửu Huyền các ngươi đúng là cùng một giuộc!”

“Đưa ra bằng chứng đi, bằng không chúng ta sẽ coi hắn đang nói dối!”

Lâm Trường Sinh cười lạnh: “Tiểu cô nương, ngươi nên lui xuống nhanh đi, ở đây không tới lượt ngươi nói chuyện đâu.”

Hàn Ngâm không đếm xỉa tới những người khác, chỉ xử hắn trước: “Tới lượt của ngươi thì cũng tới lượt của ta!”

“Cửu Huyền các ngươi dạy đệ tử không xem tôn trưởng ra gì hết sao?” Lâm Trường Sinh phẫn nộ: “Dầu gì ta cũng là chưởng môn, ngươi lấy gì ra so với ta?”

Mộ Thập Tam bật cười, cô nàng Hàn Ngâm chờ chính là câu này, không phải hắn đang tự chui đầu vào tròng của cô sao?

Quả nhiên, Hàn Ngâm lập tức hất cằm ra vẻ ngạo mạn, thậm chí tới hai tay cũng làm bộ làm tịt chắp ra sau lưng, nghiêm trang hỏi: “Thế nào, thân phận Tông chủ có thấp hơn ngươi phân nào không?”

Thân phận Tông chủ đương nhiên không thể thấp hơn chưởng môn phân nào, nhưng mấu chốt là cô phải là Tông chủ mới được!

“Được! Được lắm!” Lâm Trường Sinh tức đến phát run, không quan tâm có đắc tội với ai hay không, quay sang chắp tay với La Cẩn: “La chưởng môn, Cửu Huyền các người đúng là nhân tài lớp lớp. Một tên suốt ngày hết ăn lại nằm chỉ cần bốn năm đã tu tới Đan Thành, biến mọi người thành kẻ ngu si. Giờ lại thêm một con nhóc chưa dứt sữa mở mồm ra đã thành Tông chủ, đủ tư cách ngồi ngang hàng với những lão gia bọn ta. Ta thấy chưa đầy hai năm, Cửu Huyền các người tới gà chó đều thăng thiên được hết, tới lúc đó xin hãy chiếu cố những môn phái không tiền đồ, làm mất mặt tiên môn bọn ta nhiều hơn!”

Câu này hết sức châm chọc, La Cẩn nở nụ cười khổ, chỉ lắc đầu chứ không đáp lại lời nào.

Chưởng môn như y đúng là lao tâm lao lực quá độ! Cửu Huyền bây giờ có quá nhiều lỗi để người ta bắt chẹt, y cần nén giận, cố gắng để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Thế mà đệ tử lại không phối hợp, Mộ Thập Tam và Hàn Ngâm đều không hẹn mà cố ý lên giọng, đắc tội với tất cả mọi người ở đây. Nực cười hơn là cả hai đều thích câu cá, chỉ quẳng ra một câu kinh người rồi chờ người khác nối đuôi nhau mắc câu. Kết quả chẳng cần nghĩ cũng biết, những người mắc câu này thể nào cũng bị họ quất cho bẽ mặt. Lúc này y nên im lặng là vàng, bởi vì dù nói cái gì đều bị người ta biến thành làm bộ làm tịt, xuyên tạc rồi ghi hận trong lòng.

Suy đoán của y quả không sai, thậm chí Mộ Thập Tam và Hàn Ngâm còn chê cần câu không đủ sức, trực tiếp quăng lưới hốt cho nhiều.

Một người ngồi ngả nghiêng trên ghế, cười lười biếng: “Quá khen quá khen, tư chất quá tốt cũng chẳng biết làm sao, ta cũng đâu muốn.”

Một người khịt mũi: “Lại lật thêm hai bình, chua tới nỗi răng muốn ê luôn.”

Hai người này kẻ tung người hứng, quả thật đã chọc cho toàn bộ tiên môn điên tiết.

Hạ Sát định không so đo với tiểu cô nương, lúc này cũng hết nhịn nổi, rống lên: “Nha đầu kia, ngươi cho rằng chưởng môn nhiều như cẩu, Tông chủ đi đầy đất, tự phong đại một người là có sao hả!”

Mộ Thập Tam cười khẽ: “Hạ chưởng môn tội gì phải tự mắng mình.”

Hàn Ngâm nhìn quanh một lượt: “Tông chủ nhiều hay không ta không biết, về phần chưởng môn á hả, nếu trời có rơi mưa đá, trong mười người có thể đập trúng hai ba chưởng môn cũng chưa biết chừng.”

Hạ Sát bị họ bẻ tới suýt tắt thở, nín một hồi mới mắng nổi một câu: “Ta nhổ!”

Những người khác cũng bắt đầu xôn xao, lại bắt đầu móc ngoáy châm chọc họ.

Hiên Viên Huyền là người sáng suốt, y không biết Mộ Thập Tam và Hàn Ngâm nói thật hay đùa, nhưng y nhận ra mọi người tiên môn đang bị hai người dắt mũi kéo đi, y không khỏi lắc đầu, chen vào hai câu để lấy lại quyền kiểm soát tình hình, không muốn quần chúng quá mức xúc động phẫn nộ, nhưng trong thoáng chốc chẳng ai để ý tới y.

Còn Lâm Trường Sinh thì cứ như muốn tử chiến với Hàn Ngâm tới cùng, hắn cười khẩy không ngừng, nói: “Bớt nói nhảm đi, ngươi đã là Tông chủ, vậy cho ta thỉnh giáo một chút, Tông phái ngươi chấp chưởng là gì, đệ tử môn phái ở đâu!”

“Cái này sao —–” Hàn Ngâm bắt đầu đăm chiêu.

Lâm Trường Sinh giở giọng miệt thị: “Thế nào, nghẹn họng rồi à?”

“Cũng chưa tới mức đó.” Hàn Ngâm khẽ mỉm cười đáp: “Ta chỉ muốn biết, ngươi luôn mồm châm chọc chửi mắng làm tổn thương ta cả buổi trời, nếu như ta có thể đưa ra bằng chứng xác thực, thì ngươi định xin lỗi ta kiểu nào?”

Lâm Trường Sinh có vẻ đã bị cơn giận làm mê muội đầu óc, nói luôn mà chẳng cần suy nghĩ: “Nếu ngươi có thể đưa ra bằng chứng xác thực, thì ta sẽ dập đầu với ngươi ba cái ngay trước mặt mọi người!”

Nói đến đây, Hàn Ngâm lại chen ngang: “Không thích! Chỉ cần không biết xấu hổ thì dập đầu dễ như chơi, ta vẫn thích bồi thường thực tế cơ.”

Lâm Trường Sinh nhìn cô nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng lấy năm đạo phù ra, nói giọng lãnh đạm: “Mọi người ở đây làm chứng, nếu ngươi có bản lĩnh, thì cứ việc lấy năm đạo phù binh hộ thân ta tế luyện ba mươi năm này đi!”

Hàn Ngâm hơi nhướng mày, cô không rõ lắm phù binh hộ thân này dở hay thế nào, nên vẫn còn do dự. Mộ Thập Tam lại nhờ đó mà nhận ra thân phận cụ thể của Lâm Trường Sinh, cười khẽ nói: “Năm đạo phù binh hộ thân! Thật là mạnh tay, Hàn Ngâm, còn không mau cám ơn Lâm chưởng môn đi?”

Nghe hắn nói thế, Hàn Ngâm biết ngay món này không tệ, lập tức cười tủm tỉm cám ơn Lâm Trường Sinh như thật.

Lâm Trường Sinh thấy hai người họ đã xem phù binh hộ thân của mình là đồ trong túi mình, cơn giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, trầm giọng quát: “Đừng câu giờ! Ngươi không lấy ra được chứng cứ xác thực, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Mọi người nhao lên phụ họa, ai nấy đều thúc giục liên thanh.

Hàn Ngâm nhìn bốn phía, cười tủm tỉm rồi nói ra ba chữ: “Ngũ Hành tông.”

Mọi người sửng sốt, phản ứng đầu tiên chính là —–

Con bà nó, quả nhiên bị chơi khăm!

~ Hết chương 151 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.