Địch bạn khó phân
Edit: Yunchan
***
Hiên Viên Dạ bị đả kích quá mức trầm trọng, trong phút chốc tâm trí rối loạn không biết phải đối mặt thế nào với chuyện này, chỉ đứng chôn chân tại chỗ run lên bần bật.
Đúng lúc này, bên kia chân trời có vài đạo phi kiếm hạ xuống đột ngột, lại kéo tới hàng loạt tiếng náo loạn ầm ĩ.
Mộ Thập Tam liếc qua Hiên Viên Dạ, rồi nắm tay Hàn Ngâm nói: “Đi qua xem thử.”
Theo hắn đoán thì trong tình huống khá hỗn loạn này sẽ không ai chú ý tới họ.
Về phần Hàn Ngâm, dù sao cô vẫn đang say, chỉ cần ở cùng với Mộ Thập Tam thì chuyện khác có ra sao cũng mặc, vì vậy chỉ cười với Hiên Viên Dạ một cái rồi ngoan ngoãn để Mộ Thập Tam dắt đi. Có điều tay cô vẫn chẳng để không mà vẫn cứng đầu thò vào lòng Mộ Thập Tam, bị hắn đẩy ra, rồi tháo chiếc túi Càn Khôn bên hông xuống ném cho cô.
“Phải mở cách nào đây!” Hàn Ngâm mò mẫm cả buổi cũng không giải được cấm chế trên túi Càn Khôn của hắn.
Mộ Thập Tam cũng hơi say, nhưng chưa tới mức hồn nhiên không quan tâm thế sự như Hàn Ngâm, vừa dắt cô hòa vào đám đông, vừa cười đáp: “Nàng cứ giữ trước đi.”
Câu này thật là dễ nghe.
Nghĩ cũng biết trong túi Càn Khôn của Mộ Thập Tam nhất định cất rất nhiều đồ ngon, Hàn Ngâm phởn chí ôm chặt nó vào ngực, nhưng cô vẫn tò mò đoán thử, bên trong sẽ có gì nhỉ?
Lúc này ở giữa vòng người chẳng những có vài đệ tử môn phái quay về báo tin, mà còn nằm một tên Ma môn mặt vàng như nến, bị thương nặng.
Bảo hắn là người của Ma môn, là vì trang phục trên người hắn khác với tiên môn, trên cổ áo, ống tay áo và góc áo đều thêu họa tiết hình xương khô, chưa kể trên mi tâm còn xăm một ấn ký hình ngọn lửa nho nhỏ. Vũ khí của hắn cũng không phải kiếm như người tiên môn thường dùng, mà là một thanh đao bản rộng tạo hình kỳ dị. Rãnh máu trên thân đao rất sâu nhưng vẫn nhuộm đầy máu, có lẽ vừa trải qua một trận quyết tử.
Thấy người này, Hàn Ngâm mới rề rề hỏi một câu: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Mộ Thập Tam siết chặt tay cô, lắc đầu. Hắn cũng không biết.
Lúc này chưởng môn phái Thiên Đỉnh thông hiểu về luyện đan đang bắt mạch cho người này, một đệ tử Toàn Cơ phái bên cạnh lên tiếng bẩm báo với Hiên Viên Huyền: “Lúc chúng đệ tử chạy tới thì người này đã giết hai tên ma tu, bị thương nặng, Trần sư huynh đã dẫn những người khác đi tra xét chung quanh, xem thử còn dấu vết của ai hay không...”
Như muốn xác minh lời hắn, một đạo Truyền Tấn phù đã bay lướt tới từ đằng xa hệt như sao băng.
Hiên Viên Huyền đưa tay đón lấy Truyền Tấn phù, đọc xong nét mặt trầm xuống: “Ở gần đây có dấu vết của ma tu, các vị, các vị thấy nên làm sao mới phải?”
Chưởng môn các phái nghe vậy thì đều rơi vào đăm chiêu.
Người cất lời trước là Tông Chủ tính tình nóng nảy của Thanh Tĩnh tông, Hạ Sát: “Chuyện này có gì để thương lượng đâu, vùng biển Vân Vụ nằm trong phạm vi thế lực của Toàn Cơ phái, nếu ma tu dám tới đây dương oai, thì rõ là cố tình muốn gây sự, nhân lúc này chúng ta tập hợp đông đủ, cứ phái ra vài người giết sạch bọn ma tu tới gây sự là xong.”
“Theo ta thì nên bàn bạc kỹ hơn.” Chưởng môn phái Liên Hoa Ngôn Ánh Sương tiếp lời: “Chúng ta và Ma môn đã gần mười năm không động chạm, tuy gần đây chúng có chút rục rịch, nhưng không gây ra chuyện gì lớn. Bây giờ lại đặc biệt chọn thọ thần của chưởng môn Hiên Viên Huyền để chạy tới khiêu khích, trong đây nhất định có âm mưu.”
Chưởng môn phái Quy Chân, Lục Hàn Thu nhìn vào người còn đang hôn mê chưa tỉnh, lên tiếng góp ý: “Người vừa cứu về này, có lẽ là người của Ma môn Viêm Hỏa đường, ta thấy tốt nhất là nên chờ hắn tỉnh lại, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, biết đâu hiện tại Ma môn bọn chúng đang nội đấu, không liên quan mấy tới Tiên môn, chúng ta cũng chẳng tội gì nhúng tay vào vũng nước đục này, để tránh Tiên Ma nổi dậy chiến tranh lần hai, khiến sinh linh đồ thán.”
...
Chưởng môn các phái tranh luận loạn cả lên, trong phút chốc không thể đưa ra kết luận cuối cùng.
La Cẩn lắng nghe hồi lâu, rốt cuộc lên tiếng chen vào: “Nếu Ma môn có ý đồ khơi lên chiến loạn, thì chúng ta có hành sự thận trọng cũng vô dụng, hơn nữa nào có cái lý bị người xâm phạm lại không đánh trả? Ta thấy việc cấp bách hiện tại là phái người đi truy bắt ma tu ở quanh đây, còn những chuyện khác, chờ cứu tỉnh người rồi bàn tiếp.”
“La chưởng môn nói phải.” Hiên Viên Huyền gật đầu nói: “Có điều lúc truy bắt ma tu, nên bắt sống đem về là hay nhất, bắt sống không được mới hạ sát, nếu bọn chúng tháo chạy cũng không cần đuổi theo, để tránh sa vào bẫy.”
Ý kiến của hai người hợp tình hợp lý, chưởng môn các phái cũng không phản đối, ai nấy đều bận sắp xếp người truy bắt.
Bên phía Cửu Huyền, La Cẩn phái Lý Biệt Hạc và Trầm Tư đi truy bắt Ma môn, vừa hay Lệ Thanh Hàn thích nhất là đánh nhau, vả lại hôm nay còn bị Hàn Ngâm làm cho tức cành hông chưa có chỗ phát tiết, nên tự xin đi theo. Thế là, Lạc Vân Khanh lo cho sư phụ cũng đi cùng, chỉ để lại Phương Dữ bị ra lệnh phải trông chặt Hàn Ngâm.
Sau khi mọi người đi rồi, La Cẩn ngẫm lại vẫn còn lo lắng, bèn phóng một đạo Truyền Tấn phù về cho Chu Lạc Ngọc, bảo y dẫn theo đệ tử tuần tra chung quanh Cửu Huyền, đề cao cảnh giác, tăng thêm phòng bị.
Phương Dữ bị bỏ lại cũng ghi nhớ lệnh của sư phụ, ngó quanh quất trong đám đông một hồi mới tìm thấy Hàn Ngâm, sau đó chạy lại đứng trước mặt cô, nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt của cô và Mộ Thập Tam mà phát ngốc ra, ngẫm nghĩ xem nên nói sao mới phải.
Hàn Ngâm chưa tỉnh rượu nên cũng nhìn hắn lơ nga lơ ngơ, môi nở ra nụ cười mơ màng.
Mộ Thập Tam hơi nhướng mày: “Có việc gì?”
Đến đây Phương Dữ mới ngước mắt lên nhìn Hàn Ngâm, rồi ngoảnh sang ánh mắt khó lường của Mộ Thập Tam, lắc đầu nguầy nguậy: “Không có việc gì! Hoàn toàn không có việc gì!”
Mắt Mộ Thập Tam lướt qua ý cười: “Vậy sao ngươi còn chưa đi?”
“Đi!” Phương Dữ quay ngoắt người đi: “Ta không nhìn thấy hai người, ta chả biết gì hết.”
Xì, hắn đâu phải đồ ngốc! Vị tiểu sư thúc này đủ sức chọc cho sư phụ hắn tức chết, tới sư huynh hắn còn không đối phó nổi, thế thì hắn tội gì phải lao đầu vào tìm chết, thà làm bộ như không thấy gì hết còn hơn, chẳng những an toàn mà còn bớt việc.
Mộ Thập Tam nhìn bóng lưng Phương Dữ chạy xa, bật cười: “Tên Phương Dữ này có vẻ không tệ.”
“Tất nhiên.” Hàn Ngâm đang say nên hoàn toàn không ý thức được nguy cơ, cười hì hì nói: “Lúc mới vào Cửu Huyền ta chẳng biết gì hết, tới tâm pháp cũng do Phương sư huynh dạy từng chút một cho ta, huynh ấy còn thường xuyên tặng cho ta mấy món đồ chơi tốt ơi là tốt, a, ta nhớ ra rồi, Thổ Linh trư cũng là huynh ấy bắt tặng cho ta, nhưng ai dè lại bị ngài chôm...”
Cô huyên thuyên lải nhải, ngữ điệu càng lúc càng vui.
Sắc mặt Mộ Thập Tam dần tối xuống, liếc xéo Hàn Ngâm: “Hắn tốt như vậy thật sao?”
“Đúng đúng.” Bây giờ Hàn Ngâm có bị hắn bán cũng thay hắn đếm tiền, về cơ bản, chẳng để ý tới sự không vui ẩn náu trong mắt hắn.
Mộ Thập Tam hừ một tiếng, phủi phủi trong lòng, để Phương Dữ từ xó xỉnh có thể tiện tay chiếu cố, hất thẳng xuống vị trí dù có chết cũng không cứu!
Sau một trận rối loạn, sự chú ý của mọi người mới quay lại với tên ma tu vẫn chưa tỉnh.
Hiên Viên Huyền hỏi: “Vệ chưởng môn, thương thế của người này thế nào, còn sống được hay không?”
Chưởng môn phái Thiên Đỉnh, Vệ Minh rũ mắt băng bó vết thương cho người nọ, đáp nhàn nhạt: “Đã cho hắn uống đan dược, tạm thời có thể giữ lại tính mạng, nhưng có sống được hay không thì khó nói.”
Hạ Sát sốt ruột chen vào: “Đến cùng thì tên này là địch hay bạn? Nếu là địch thì cứ bổ thẳng hắn một đao là xong chuyện, cần gì phải tốn sức cứu mạng hắn!”
“Hạ chưởng môn, ngài thật lỗ mãng.” Chưởng môn Lưu Tiên môn Tần Phái nhíu mày nói: “Dù là địch thì giữ lại mạng sống cũng tốt, biết đâu có thể hỏi được tin gì từ hắn thì sao.”
“Người này nhất định có lai lịch nào đó, các người đừng quên hắn dùng Tiên môn Cửu Diễm phù để cầu cứu.” Ngôn Ánh Sương đề xuất: “Ta thấy nên lục soát người hắn thử, may ra có thể tìm được gì đó.”
Mọi người ngẫm thấy có lý, bèn phái một đệ tử tới lục soát. Thế nhưng trừ soát được ít đan dược, linh thạch và vài thứ vụn vặt không quan trọng ra thì chẳng thu hoạch được gì. Chỉ có Lục Hàn Thu khi nhìn thấy trên tay người này đeo một chiếc nhẫn hàn ngọc, nhìn chằm chằm nó hồi lâu, sắc mặt dần trở nên quái lạ.
La Cẩn nhạy bén phát hiện: “Lục chưởng môn, có gì không ổn ư?”
Hầu kết của Lục Hàn thu giần giật: “Chiếc nhẫn này...”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên chiếc nhẫn hàn ngọc. Nhưng ngoài nhận ra chiếc nhẫn này làm từ loại hàn ngọc vạn năm, giá trị xa xỉ ra, thì không nhìn ra điểm bất thường nào khác.
Vệ Minh tiện tay rút chiếc nhẫn ra khỏi tay người nọ, rồi đưa cho Lục Hàn Thu xem: “Lục chưởng môn nhận ra chiếc nhẫn này sao?”
Lục Hàn Thu nhìn chiếc nhẫn hàn ngọc, sau đó nhìn qua vết hằn sâu do đeo nhẫn trên ngón tay người nọ, gật đầu đáp: “Đây là vật của Chúc Vân, sư đệ ta.”
Y vừa nói ra câu này, bầu không khí chung quanh đột nhiên chùng xuống.
Giữa các tiên môn thường có trao đổi tin tức qua lại, thế nên rất nhiều người ở đây đều nhớ rõ vị sư đệ kia của Lục Hàn Thu đã mất tích hơn hai mươi năm trước. Tất nhiên, mất tích chỉ là một lời giải thích khéo léo, khi ấy tam môn Tiên Yêu Ma thường xảy ra xung đột, những đệ tử tiên môn mất tích, phần đông đều bị Yêu Ma hạ độc thủ, chỉ không tìm thấy thi thể mà thôi.
Hiên Viên Huyền hỏi dồn: “Lục chưởng môn không nhận lầm chứ?”
“Không thể.” Lục Hàn Thu lật chiếc nhẫn lên, để mọi người nương theo ánh sáng nhìn thấy họa tiết hình mây khắc bên trong thành nhẫn: “Ta nhớ rất rõ, chiếc nhẫn này là tiểu pháp khí mà sư phụ tặng cho sư đệ vào ngày bái sư, sau khi đệ ấy nhận được đã khắc đám mây này lên nó, còn mang tới cho ta xem, nói rằng để lại ký hiệu ngầm sẽ không sợ bị trộm hay thất lạc. Khi đó ta còn nghĩ đệ ấy quá trẻ con, nói đệ ấy không chuyên tâm tu luyện, phí thời gian làm loại chuyện vô bổ này.”
Y nói xong, không khí lại lắng xuống, tất cả mọi người đều nhìn về phía ma tu đang hôn mê, thấy hắn trạc ba tới bốn mươi tuổi, đường nét khuôn mặt sắc cạnh, ngũ quan không đẹp, nhưng lại khoác lên mình loại khí phách trong sáng kiên nghị.
Tần Phái lắc đầu: “Ta đã gặp sư đệ Chúc Vân của ngài, rất nho nhã thanh tú, khác xa người này.”
Ánh mắt Lục Hàn Thu buồn bã, im lặng nhìn đăm đăm ma tu, cố gắng tìm ra chút bóng dáng của Chúc Vân trên mặt hắn, đáng tiếc là chẳng được gì. Như vậy nếu loại trừ khả năng ma tu này là Chúc Vân, thì chỉ còn một khả năng...
Ma tu này giết Chúc Vân rồi đoạt đồ, nếu nhẫn hàn ngọc là đồ cướp được, thì dĩ nhiên Cửu Diễm phù cũng thế.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lục Hàn Thu lạnh đi trông thấy, rút phi kiếm bên hông toan giết người này để báo thù cho sư đệ.
Những tiên môn còn lại tuy cũng căm thù Ma môn tới tận xương tủy, nhưng không xúc động như y, họ vẫn đang ngóng trông Ma tu này tỉnh lại để hỏi cho ra chuyện của Ma môn, do đó ai nấy đều ngăn cản y, khuyên y hãy khoan hạ thủ.
~ Hết chương 144 ~
Dạo này Yun đang ghiền WC quá, ăn dầm nằm dề coi hết trận này tới trận kia làm không tập trung vô edit được, sợ có khi không thể đăng bài, nên Yun muốn nói trước để khi nào các bạn không thấy Yun đâu thì cũng đừng lo nha, không phải Yun bị bắt cóc đâu mà đang mê chai thoai ~( ̄▽ ̄~), đợi qua mùa này rồi Yun sẽ đăng đều lại ha, iu mọi người ^^