Đoạt bảo
Edit: Yunchan
***
Hàn Ngâm kinh ngạc là vì thấy đàn nhện luôn khá bình tĩnh bên dưới bỗng nhiên xôn xao hẳn lên. Lúc này trời đã sụp tối, nghĩ cũng biết sự biến hóa của đàn nhện có liên quan tới linh hoa ngàn năm trong đầm Âm Dương Lưỡng Ngư. Vì vậy cô không kịp nói nhiều, lập tức thu Trương Vấn Hàn vào trong trận đồ thất tình lục dục.
Hiên Viên Túc bên cạnh rạng rỡ mặt mày, kéo ống tay áo Hàn Ngâm reo lên: “Sư phụ nhìn kìa, hình như bông hoa kia sắp nở!”
Hàn Ngâm nhìn lướt qua bên dưới, thấy trên sen Tịnh Đế bỗng nhiên bắn ra hai luồng linh quang đỏ và trắng rực rỡ, trong thoáng chốc đã át đi ánh trăng mông lung chiếu rọi lên màn sương mù trên đàm.
Thế cũng chưa tính là kỳ lạ, thứ kỳ lạ hơn chính là ánh trăng như sinh ra linh thức, ngưng tụ thành dải sáng bạch sắc, lượn lờ vây quanh sen Tịnh Đến Âm Dương, chẳng bao lâu đã bị thôn tính. Lúc này nụ hoa ngậm chặt mới hé mở, bung ra hai cánh hoa sen, đỏ trong sáng, trắng thanh linh, màu bất đồng.
Trong gió đêm se lạnh, một mùi hương thơm ngát tỏa ra thoang thoảng, nhàn nhạt xa xăm. Linh khí quanh đầm Âm Dương Lưỡng Ngư cũng càng thêm đặc quánh, mà bóng đêm cũng càng thêm thâm trầm, dường như tất cả ánh sáng đều đổ dồn vào đóa sen Tịnh Đế Âm Dương này.
Mộ Thập Tam cười nhẹ: “Có chút thú vị.”
Hắn vừa dứt câu, lập tức có mấy đạo linh quang phóng tới thần tốc từ bốn phương tám hướng, nhanh thì ngay lập tức đã tới gần, chậm thì cũng đang liều mạng tăng tốc.
Tim Hàn Ngâm chùng xuống: “Có người tới.”
Không sai, linh hoa ngàn năm hiện thế, ít nhiều sẽ gây nên chút động tĩnh. Vài người tu tiên gần đó có tu vi cao thâm có lẽ sẽ cảm ứng được phần nào, bay đến tranh đoạt cũng chẳng phải chuyện lạ lùng gì.
Trong lúc Mộ Thập Tam trầm ngâm, linh thức đã dò tới những người tu tiên này, môi lập tức mỉm cười, trở lại với dáng vẻ bình thường như chẳng có việc gì.
Diễn biến xảy ra chớp nhoáng, chẳng bao lâu đạo linh quang đầu tiên đã vọt tới đầm Âm Dương Lưỡng Ngư. Hàn Ngâm hiếu kỳ nhìn thử, người này là một mỹ nữ tuyệt sắc, tiên tư thanh nhàn tuyệt diễm. Cô ta ngồi nghiêng trên thân một con hồng tước dào dạt linh khí, đoán chừng tu vi phải trên Đan Thành.
Cô gái này họ Liễu, tên Nguyệt Mâu, là người kinh tài tuyệt diễm ngàn năm khó gặp của tu tiên thế gia họ Liễu ở phụ cận, chưa đầy hai mươi bảy tuổi đã kết thành kim đan, hiện tại đã tu tới Túy Dưỡng sơ kỳ, thế nên trời sinh cao ngạo, mục hạ vô trần.
Khi cô ta tới đây nhìn thấy bên đầm đã có người, vốn muốn quay lưng bỏ đi. Nhưng khi tầm mắt đảo qua đóa sen Tịnh Đế Âm Dương, sau một thoáng sững sờ ánh mắt liền trở nên nóng rực, môi khẽ mấp máy, không chào hỏi câu nào mà vào thẳng chủ đề: “Linh hoa này ta muốn có, không biết ba vị tiên hữu cần gì mới bằng lòng trao đổi.”
Ơ! Linh hoa mà muốn có là đổi được liền thế sao?
Hàn Ngâm bật cười, biết đối phương cũng như ba tên tán tu, không coi họ ra gì, không ra tay cướp mà dùng đồ trao đổi là đã rất nể mặt rồi. Nhưng với bản tính nhạn bay qua cũng muốn nhổ lông, có lợi nhất định phải tranh thủ của Hàn Ngâm, sao chịu để vật sắp tới tay lọt ra ngoài?
Thế là Hàn Ngâm đáp ngay: “Được, trên người tỷ tỷ có pháp bảo gì không? Đổi pháp bảo là được rồi.”
Linh hoa ngàn năm đổi pháp bảo, không lỗ!
Liễu Nguyệt Mâu nghe vậy nét mặt lạnh đi trông thấy, nhưng vẫn kiềm nén nói: “Khẩu khí của tiên hữu thật lớn, một gốc hoa ngàn năm đã muốn đổi pháp bảo? Thiên hạ nào có chuyện hời như thế! Ta thấy chi bằng đưa cho các người ba món pháp khí là đủ rồi, cũng coi như đền bù công lao tìm được linh hoa này.”
Nói rồi cô ta đưa tay lướt qua đai lưng, giữa không trung nhất thời sáng lên ba đạo linh quang, ba món pháp khí lập tức trôi lơ lửng trên bầu trời trước mặt.
Mắt Hàn Ngâm sáng như đuốc, dù không nhìn ra ba món pháp khí này có tác dụng gì, nhưng có thể phân biệt được chất lượng, khóe miệng lập tức cong lên, cười nói: “Không tồi không tồi, một món pháp khí thượng phẩm, hai món pháp khí trung phẩm, rất đáng giá! Đáng tiếc, chỉ những thứ này mà muốn đổi linh hoa ngàn năm á? Mượn câu lúc nãy của tỷ tỷ thì thiên hạ nào có chuyện hời như thế!”
Liễu Nguyệt Mâu bị cô nói đến bực mình, nhưng may mà khả năng kiềm chế tốt, vẫn còn cố gắng thuyết phục: “Linh hoa ngàn năm này vốn là vật vô chủ, kẻ nào mạnh thì đạt được...”
“Nói rất hay!” Hàn Ngâm cắt ngang lời cô ta, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt: “Cuối cùng cô cũng nói được một câu chí lý, nếu tự tin mình là kẻ mạnh thì đừng nói nhiều nữa, chờ tới khi linh hoa nở rộ thì chúng ta đánh nhau một trận cũng không muộn mà?”
Liễu Nguyệt Mâu kinh ngạc, nhìn họ rồi nhìn về phía linh quang đang bay tới từ xa, trong lòng đảo qua vô số suy nghĩ, cuối cùng thu pháp khí lại, hừ lạnh một tiếng rồi ngồi trên chim hồng tước nhắm mắt tĩnh tọa như bên cạnh chẳng có ai.
Hiên Viên Túc nhìn cảnh tượng này thì không giải thích được, ngạc nhiên nói: “Sư phụ, sao lại để mặc cô ta đợi ở đây.”
Mộ Thập Tam thì biết tỏng, gác tay làm gối nằm lên mây, cười nói: “Sư phụ của ngươi bụng đầy ý xấu, ngươi đừng học nàng.”
“Chẳng phải học chàng thì càng hỏng bét hơn à?” Hàn Ngâm lườm hắn oán trách, lập tức đanh mặt nói với Hiên Viên Túc: “Ở đây linh khí dồi dào như vậy, ngươi còn không mau nhân cơ hội bắt tay tu luyện đi?”
“Nhưng đóa hoa này...”
Mộ Thập Tam khép mắt cười nói: “Xem đà này, đóa hoa đó phải mất mấy ngày mới nở rộ, cứ từ từ chờ xem.”
Hiên Viên Túc đâu đoán được hai tên xấu xa đầy bụng này đang suy nghĩ gì, may mà nó cũng nóng lòng tu luyện, không muốn bỏ qua cơ duyên tốt thế này, bèn nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống theo cách dạy của Hàn Ngâm, cố gắng khai thông linh khí trong trời đất.
Dĩ nhiên Hàn Ngâm không có ý định tốt đẹp gì, cô thấy tu vi của Liễu Nguyệt Mâu rất cao, hơn nữa dường như có lai lịch không tầm thường, nên định bụng nói khích cho lòng tự mãn của cô ta đại phát, ở đây làm đả thủ thay cho họ.
Tất nhiên không phải đánh thật, mà dựng lên với tác dụng như thần giữ cửa. Vì cô không biết Liễu Nguyệt Mâu, nhưng những người tu tiên ở phụ cận chạy tới đây thăm dò hẳn là nhận ra được, có lẽ không muốn tùy tiện đắc tội cô ta. Thế thì có cô ta ở đây, những người tu tiên chạy tới đây muốn nói lời vô ích thì cũng phải nói với cô ta trước, chẳng phải là tiết kiệm được nhiều thời gian hơn sao?
Thực tế quả nhiên là thế, những người chạy tới sau nhìn thấy Liễu Nguyệt Mâu ở đây đều ngạc nhiên ra mặt. Có người sắc mặt đại biến lập tức biết khó mà lui, cũng có người hàn huyên với cô ta đôi câu, ngại vì giao tình mà không có ý định tranh đoạt với cô ta, hoặc nợ ân tình nên đành miễn cưỡng thoái lui. Đương nhiên cũng có vài người nhìn chòng chọc không muốn bỏ đi, nhưng những người này nhìn Liễu Nguyệt Mâu, rồi nhìn qua bọn Hàn Ngâm, cuối cùng không ai dám mạo muội động thủ, đành tản ra vùng lân cận tìm nơi để chờ đợi.
Thoắt cái đã ba ngày qua đi, người tu tiên đổ xô tới đây kể ra cũng chừng một trăm, nhưng vì các loại nguyên nhân nên họ bỏ đi còn nhanh hơn lúc tới. Thành ra đến khi mười tám cánh hoa sen Tịnh Đế Âm Dương đều nở rộ, bên bờ Âm Dương Lưỡng Ngư chỉ còn lại mười hai người.
Ngoài bọn Mộ Thập Tam và Liễu Nguyệt Mâu ra, trong tám người còn lại chỉ có một nam tử trung niên là Túy Dưỡng sơ kỳ, độc tự vi doanh. Bảy người còn lại phần đông là Đan Thành, không biết có phải đã bàn bạc với nhau trước hay không mà rất tụ giác kết thành đồng minh, cùng tiến cùng thoái.
Hàn Ngâm biết Mộ Thập Tam sẽ không để mình gặp nguy hiểm, để đối phó những người này dám chắc hắn đã nghĩ ra ý định xấu từ lâu, hôm nay hắn vẫn còn thong dong nhàn nhã thế này, có thể thấy là đã tính toán trước cả rồi. Cô đâu quản những người này làm gì, trong ba ngày này ngoại trừ nói đùa với Mộ Thập Tam và Hiên Viên Túc ra thì chính là tĩnh tâm khổ tu.
Đêm hôm nay, sau ba ngày hấp thụ ánh trăng rốt cuộc sen Tịnh Đế Âm Dương cũng nở rộ, trên thân sen cao vút thanh nhã che phủ một tầng sương thanh linh thấp thoáng, có hào quang lưu chuyển mơ hồ, càng thiêng liêng bất phàm. Trong phạm vi trăm dặm bên đầm cũng vấn vít mùi hương thơm ngát của nó, khiến người ta không cầm lòng được muốn hít vào một hơi thật sâu.
Sau đó thì sao à! Sau đó thì Hàn Ngâm hoàn toàn hoa cả mắt. Chẳng biết là ai ra tay trước, nói tóm lại từ trên trời xuống dưới đất, đàn nhện và người tu tiên, người tu tiên và người tu tiên, đánh nhau loạn xà ngầu. Ánh sáng của đủ loại pháp khí bùng phát, làm màn đêm được chiếu sáng hơn phân nửa. Mà lạ ở chỗ chẳng ai động thủ với họ trước, có lẽ ai cũng nghĩ họ là quả hồng mềm dễ bóp, nên không hẹn mà cùng dốc hết sức để đối phó với đối thủ lợi hại hơn.
Mộ Thập Tam và Hàn Ngâm nào dại chạy lên hỗn chiến với họ, chỉ ở bên cạnh lặng lẽ quan sát hồi lâu. Vừa thấy thời cơ tới, hai người lập tức nhìn nhau hết sức ăn ý, Hàn Ngâm nhanh tay mở trận đồ thất tình lục dục ra, không nói không rằng nhét Hiên Viên Túc vào trong đó.
Cô làm như vậy là sợ Hiên Viên Túc bị thương, cũng sợ nó không theo kịp họ. Có điều trận đồ thất tình lục dục là pháp bảo, lúc sử dụng sẽ gây ra động tĩnh, đưa tới ánh mắt chú ý của tất cả mọi người.
Liễu Nguyệt Mâu “A” lên một tiếng khẽ khàng, sao biết được trên người Hàn Ngâm lại có pháp bảo tuyệt thế, vẻ mặt kinh ngạc thấy rõ. Những người khác cũng chẳng khá hơn cô ta bao nhiêu, đều khựng lại giây lát, tới con nhện xanh biếc trăm tuổi bên dưới cũng cảm nhận được, tốc độ phun tơ nhện lên bầu trời chậm lại rõ rệt.
Hàn Ngâm cười khẽ một tiếng, nhét trận đồ thất tình lục dục vào lòng, ngay sau đó nhẫn Ngũ Hành trên tay sáng bừng lên, một tấm lá chắn ngũ hành ngưng đọng thành thực chất thoáng chốc đã bao phủ cô bên trong.
“Trên người tiểu nha đầu này có pháp bảo!” Một gã tu tiên Đan Thành hét toáng lên: “Mau lên! Giết cô ta!”
Giá trị của pháp bảo lớn hơn linh hoa ngàn năm rất nhiều, chẳng qua muốn cướp thì cũng phải xem còn mạng để cướp hay không.
Rành rành người này đã chọc giận Mộ Thập Tam, trong mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh, vung tay lên bắn ra một đạo hỏa liên, thoắt cái đã phóng tới trước mắt của tên kia.
Người nọ cuống quýt muốn né tránh, lại phát hiện hỏa liên này không giống với pháp thuật hệ hỏa tầm thường, bất kể hắn né tránh cỡ nào cũng không thoát, đành phải khởi động một tấm lá chắn. Nào ngờ một giây khựng lại này làm hắn bị đóa hỏa liên kia cuốn lấy, không kêu được tiếng nào đã bị đốt thành tro bụi.
Một đòn này đã dọa cho tất cả mọi người khiếp đảm. Trong mắt Liễu Nguyệt Mâu ngập đầy kinh hãi, nam tu Túy Dưỡng còn lại cũng chẳng khá hơn chút nào, sắc mặt thoáng chốc đã xanh mét.
Toàn bộ đều ngây đơ, đây chính là thời cơ mà họ đang chờ!
Hàn Ngâm không đếm xỉa tới đàn nhện lúc nhúc bên dưới, thi Khinh Hồng thuật rồi chạy như bay về hướng hoa sen Tịnh Đế Âm Dương, miệng còn cười nói: “Mộ sư thúc, làm người phải khiêm tốn, ngài làm vậy không đúng đâu!”
Mộ Thập Tam cong khóe môi, rốt cuộc là ai không khiêm tốn đây! Hắn không dừng lại giây nào, đưa tay cuốn lấy đám mây phi hành dưới chân, rồi nhanh chóng gọi Xích Ly ra, đuổi theo Hàn Ngâm.
Đến đây toán người sau lưng mới hồi phục lại tinh thần, do dự có nên bám theo cướp sen Tịnh Đế Âm Dương hay không.
Mộ Thập Tam hoàn toàn không để ý tới họ, thứ nhất cũng không muốn đả thương nhiều người, thứ hai bí quyết đoạt bảo là đoạt xong thì chạy, chậm thì sinh biến.
Muốn đánh, cũng phải chờ linh hoa ngàn năm tới tay rồi bàn tiếp.
~ Hết chương 183 ~