Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 37: Chương 37: Đừng có mơ!




Đừng có mơ

Edit: Yunchan

***

Kỳ lạ!

Hàn Ngâm lật tung cả phòng lên, tìm bở hơi tai: “Rõ ràng lúc nào cũng để trên người mà, sao tự dưng lại mất.”

Tạo Hóa Kim Tiền cố hãm tiếng cười lại, hỏi cô: “Ngươi tìm cái gì?”

“Túi Càn Khôn!” Hàn Ngâm vẫn đang cắm đầu tìm loạn xạ: “Để thu dọn đồ đạc về Cửu Huyền thì ta phải luyện lên một tầng nữa, để đựng được thật nhiều đồ.”

Ức...

Tạo Hóa Kim Tiền bỗng nhiên câm bặt, bắt đầu giả chết.

Hàn Ngâm lục lọi cả buổi trời vẫn không tìm thấy, bèn đưa mắt nhìn về phía Thổ Linh trư: “Nha Nha, có phải ngươi giấu không?”

Thổ Linh trư lật đật lắc đầu.

Hàn Ngâm chuyển qua Tạo Hóa Kim Tiền, nào ngờ mới đó nó còn om sòm, mà bây giờ lại nằm ỳ ra trên gối của cô câm như hến.

Cô lên tiếng hỏi: “Còn ngươi?”

Tạo Hóa Kim Tiền nhìn trái nhìn phải, nói lảng: “Khởi hành nên chọn một ngày hoàng đạo.”

“Có nhìn thấy túi Càn Khôn của ta đâu không?”

Tạo Hóa Kim Tiền tiếp tục ông nói gà bà nói vịt: “Thật đáng tiếc, muốn Ngự kiếm phi hành phải qua giai đoạn Nhập Khiếu, bây giờ ngươi chỉ có thể đi bộ về Cửu Huyền.”

Chẳng cần hỏi nữa, kết quả đã quá rõ ràng.

Hàn Ngâm híp mắt lại: “Giao ra đây!”

Tạo Hóa Kim Tiền vẫn ngoan cố vùng vẫy giẫy chết: “Chẳng biết ngươi đang nói gì...”

Hàn Ngâm nhìn chằm chằm nó bằng cặp mắt sáng quắc, im lặng tuyệt đối.

Tạo Hóa Kim Tiền:...

Hàn Ngâm vẫn nhìn chằm chằm nó, không chớp mắt lấy một lần.

Qua một hồi giằng co, rốt cuộc Tạo Hóa Kim Tiền không đấu lại, mắt tiền hé mở phun túi Càn Khôn ra, sau đó hùng hùng hổ hổ nói: “Đồ chơi chán phèo, trả lại cho ngươi đây.”

Hàn Ngâm hết nước nói: “Ngươi lại nuốt thứ này...”

Nói đến giữa chừng cô bỗng im bặt, vì cô phát hiện túi Càn Khôn này đã được luyện đến tầng năm, có thể đựng hơn một trăm món!

Cô sững ra, tim đập lên điên cuồng, nên biết rằng tuy tu vi của cô đã tăng lên, nhưng tối đa chỉ luyện được túi Càn Khôn này đến tầng ba là cùng, vả lại còn phải tốn ít nhất một tháng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô nhìn Tạo Hóa Kim Tiền đã trải đầy sao, long la long lanh.

Tạo Hóa Kim Tiền tự dưng thấy run run: “Ngươi, ngươi muốn làm gì...”

“Ta không muốn làm gì hết, ta chỉ muốn biết pháp bảo ngươi có lợi chỗ nào thôi.”

Tạo Hóa Kim Tiền:...

“Chẳng lẽ tác dụng của ngươi là luyện khí vật?”

Tạo Hóa Kim Tiền:...

“Nếu ta nhớ không lầm, lần trước ở thạch thất ngươi cũng nuốt mất vườn linh, thế còn nhổ ra được không?”

Tạo Hóa Kim Tiền:...

Hàn Ngâm hỏi liên tù tì mấy vấn đề, cuối cùng mới biết rõ, miếng vàng này sở dĩ có tên Tạo Hóa, là vì nó có khả năng dưỡng dục, chỉ cần nó tình nguyện thì có thể dùng linh khí trời đất do bản thân hấp thụ để luyện hóa thứ bị nó nuốt vào. Ví dụ như luyện hóa một pháp khí cấp chín lên cấp bảy, khiến uy lực của pháp khí tăng mạnh.

Tất nhiên, nó cũng chẳng phải vạn năng, luyện hóa cần có thời gian, hiệu quả cụ thể cũng phải tùy theo phẩm cấp của bản thân đồ vật. Nhất là sau khi bị chưởng môn La Cẩn phong ấn, linh lực của nó đã hao tổn nhiều, năng lực luyện hóa hiện giờ cũng có hạn. Theo lời khai báo thành thật của nó, thì để luyện túi Càn Khôn này tới tầng năm, nó phải mất hơn nửa tháng ròng, hơn nữa đây đã chạm tới giới hạn hiện tại của nó, muốn luyện tiếp tới tầng sáu chưa chắc được.

Nhưng nhiêu đây đối với Hàn Ngâm đã quá đủ rồi!

Pháp khí và pháp bảo trên đời này đều rất quý giá, nguyên nhân là do để luyện được nó phải hao tốn thời gian và sức lực, có khi còn làm người ta táng gia bại sản. Thế mới thấy, có được một pháp bảo luyện khí sẽ tiết kiệm được bao nhiêu là việc, dù pháp bảo luyện khí này hiện tại chưa thuộc về cô, chưa chắc bằng lòng luyện khí cho cô...

Hàn Ngâm vô cùng phấn khích: “Thảo nào ngươi được xưng là chí bảo Cửu Huyền, ta cứ tưởng ngươi chỉ biết khua môi múa mép gắt gỏng, ai dè ngươi đúng là xứng danh.”

Tạo Hóa Kim Tiền lập tức phổng mũi: “Tất nhiên, ngươi còn không nhìn xem bổn đại gia là ai, nếu không có bản lĩnh vĩ đại thông thiên thấu địa thế kia, thì sao được xưng là pháp bảo, sao lại khiến tên nhóc con La Cẩn dùng chiêu bẩn để nhốt ta không tha, sao lại khiến Tô Tinh Trầm...”

Màn khoe mẽ lan man bất tận làm Hàn Ngâm hết chịu nổi, gấp rút cắt lời nó: “Vậy vườn linh ngươi nuốt lúc trước cũng bị ngươi luyện hóa rồi sao?”

Đây quả là một câu hỏi làm người ta tắt nghẹn.

Tạo Hóa Kim Tiền lặng thinh một lát, rồi phun ra hai chữ: “Không có...”

“Không luyện hóa được à?”

Tạo Hóa Kim Tiền rên lên một tiếng coi như thừa nhận. Vườn linh là do Nguyên Nhất chân nhân để lại, cũng là một món pháp bảo, nếu không biết cơ quan bên trong, thì với năng lực hiện tại của nó muốn nuốt xuống đã vượt quá khả năng, đừng nói chi tới luyện hóa.

Quả nhiên Hàn Ngâm lại hỏi tiếp: “Thế tại sao ngươi phải nuốt nó?”

Câu hỏi này khiến Tạo Hóa Kim Tiền muốn rơi lệ đầm đìa, thực ra nó nuốt vườn linh cũng giống như nuốt túi Càn Khôn vậy, tất cả đều xuất phát từ ngứa miệng! Là bản năng! Toàn bộ đều là bản năng trời sinh! Dù biết rõ luyện hóa đồ vật cho người ta sẽ tiêu hao linh khí trời đất mà nó cực khổ hấp thu, vả lại còn chẳng có lợi mấy cho việc nâng cấp tu vi của nó. Thế nhưng nó không tài nào chống cự lại bản năng luyện khí này hết!

Hàn Ngâm nào biết lòng dạ của nó đang rối bời, chỉ nhìn nó bằng đôi mắt sáng rực: “Chi bằng, ngươi phun vườn linh ra cho ta đi?”

Tạo Hóa Kim Tiền phát cáu: “Dựa vào cái gì!”

“Dựa vào ngươi luyện hóa không được.”

Tạo Hóa Kim Tiền bị tổn thương nặng nề, dùng sức rít lên một câu: “... Đừng có mơ!”

Chẹp, được rồi, không cho thì không cho. Hàn Ngâm rất biết mình biết ta, nói nào ngay hiện tại tu vi của cô còn kém cỏi, dù Tạo Hóa Kim Tiền chịu đưa vườn linh cho cô, thì cô cũng chẳng biết dùng những loại linh hoa linh thảo sống lâu năm đó vào việc gì.

Ăn á? Cảm ơn, cho miễn đi! Một quả Ngũ Hành đã vờn cô đủ mệt rồi, cô không dám ăn bậy ăn bạ thêm đâu, hơn nữa ăn được cũng chưa chắc tiêu hóa được, chỉ tổ lãng phí.

Điều chế thuốc á? Cảm ơn, miễn luôn đi! Cô bận tu luyện bù đầu chưa rảnh ngó tới chuyện luyện thuốc lần nào đâu, vả lại cô cũng như Mộ Thập Tam, có một trái tim phá sản kiên cường, thôi thì an phận là hơn.

Hàn Ngâm tạm buông tha cho Tạo Hóa Kim Tiền, cầm túi Càn Khôn ngắm nghía một lát, rồi sực nhớ ra một vấn đề, bèn hỏi tiếp: “Túi Càn Khôn này vốn là pháp khí, ngươi luyện hóa được cũng chẳng phải lạ, nhưng mấy thứ thông thường ngươi có luyện được không?”

Tạo Hóa Kim Tiền hừ lạnh: “Coi khinh ta à? Thứ gì bổn đại gia cũng luyện được tất!”

Hàn Ngâm hỏi dò: “Ví như?”

Tạo Hóa Kim Tiền đổi giọng sang âm u: “Ví như ngươi!”

Hàn Ngâm:...

Tạo Hóa Kim Tiền cười khì: “Luyện ngươi thành phù quỷ nhé?”

“Ngươi đừng mơ!”

Tạo Hóa Kim Tiền đánh vòng sang thứ khác: “Không thì luyện con heo mập kia?”

Thổ Linh trư đang nằm yên bên đó ngủ gà ngủ gật, vừa nghe thấy câu này, mình heo bỗng nhiên giật bắn lên, chạy như bay ra sau lưng Hàn Ngâm, trợn mắt nhìn Tạo Hóa Kim Tiền.

Hàn Ngâm cúi đầu ôm lấy Thổ Linh trư, vỗ nhẹ trấn an nó, nhưng miệng thì lại hiếu kỳ: “Phù quỷ là gì?”

“Là một loại phù khí, đem ba hồn bảy vía của vật còn sống luyện hóa thành phù, lúc cần sử dụng thì dùng linh khí vận hành, vừa đơn giản lại tiện lợi.” Tạo Hóa Kim Tiền dụ dỗ cô: “Đưa con heo mập đó cho ta luyện đi, ngươi có thể mang theo sát bên người, tiết kiệm được rất nhiều đồ ăn nuôi heo.”

Thổ Linh trư sợ run cả người, phát ra một tiếng heo kêu ai oán.

Hàn Ngâm bán tín bán nghi: “Sức mạnh của phù quỷ này có yếu không?”

Giọng Tạo Hóa Kim Tiền càng êm ái mê hoặc hơn: “Dĩ nhiên là không.”

Hàn Ngâm nheo mắt lại: “Không có hạn chế gì á?”

Ặc...

Đáng ghét, xú nha đầu này đúng là khó lừa!

Tạo Hóa Kim Tiền đành phải đáp trung thực:“ Chỉ có thể dùng một lần.”

Hàn Ngâm ôm chặt Thổ Linh trư, rống lên với nó: “Ngươi đừng mơ!”

Tạo Hóa Kim Tiền:...

~ Hết chương 37 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.