Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 20: Chương 20: Gọi đến là đến




GỌI ĐẾN LÀ ĐẾN

Edit: Yunchan

***

Con heo đen chỉ nhỏ cỡ một quả dưa ngọt, màu lông đen nhánh mịn như gấm, cặp mắt xoay tít chuyển động linh hoạt, trông như một viên đá đen nguyên chất tỏa sáng trong bóng đêm, thú vị nhất là cái đuôi của nó, ngắn ngủn xoắn xoắn, Hàn Ngâm thử kéo thẳng ra vài lần, nhưng chỉ cần thả ra là cái đuôi lại xoắn lại như cũ.

Cô ôm con heo đen, cằn nhằn liên miên hệt như niệm chú: “Mộ sư thúc, đi mà đi mà, cho ta con heo này đi mà! Mộ sư thúc, đi mà đi mà...”

“Ngươi ồn quá!”

“Mộ sư thúc...”

“Gọi hồn ai hả!”

“Đi mà đi mà...”

Mộ Thập Tam đột nhiên mở bừng mắt ra: “Ngươi còn lải nhải thêm một chữ, ta sẽ làm ngươi câm ba tháng!”

Nhìn bộ dạng của hắn chẳng giống nói dối chút nào, Hàn Ngâm bị hăm dọa, buộc lòng phải ngậm miệng lại.

Im được một lát, thấy sắc mặt Mộ Thập Tam đã bình thường lại cô mới buồn bực nói: “Ngài muốn ăn linh thú cấp bảy thật sao?”

Hắn lười biếng “Ừm” một tiếng, Hàn Ngâm lại cảm thấy con heo đen trong lòng khẽ run lên.

Hàn Ngâm giơ tay túm lấy ống tay áo của hắn: “Thật sự rất đáng tiếc mà...”

Mộ Thập Tam lườm cô: “Bỏ tay ra!”

Hàn Ngâm càng tóm chặt hơn: “Bán cho ta đi.”

Mộ Thập Tam liếc cô một cái, bỗng nhiên bật cười.

“Ngài cười cái gì...” Hàn Ngâm hơi quẫn: “Bây giờ ta chưa đủ tiền, nhưng ta có thể trả từ từ cho ngài...”

Mộ Thập Tam ngừng cười: “Không phải cười ngươi thiếu tiền.”

“Vậy là gì?”

“Cười ngươi như miếng da trâu, dính lên rồi là không bỏ xuống được, thảo nào ngay cả Lạc sư điệt luôn tuân thủ phép tắc cũng phá lệ mang ngươi về núi.”

Da trâu với tuân thủ phép tắc, cái kiểu đánh giá này thật là...

Hàn Ngâm làm như không nghe thấy, cười đến rạng rỡ mặt mày: “Cứ quyết định vậy đi! Heo bán cho ta, tiền ta từ từ trả.”

Nào ngờ Mộ Thập Tam lại ném ra một câu: “Ta không thiếu tiền.”

Hàn Ngâm khẽ run: “Vậy ngài muốn cái gì?”

“Để ta nghĩ đã.” Mộ Thập Tam gập ngón tay gõ nhẹ vào cằm, bỗng nhiên lên tiếng: “Gần đây muốn luyện một lò thuốc, nhưng lại thiếu một dược đồng quạt lửa canh lò...”

Hàn Ngâm lanh trí, chưa đợi hắn nói xong đã xung phong nhận việc: “Ta làm cho ta làm cho!”

“Còn nữa. Liễm Vụ Phong quá xa, trên núi lại không ngự kiếm được, mỗi lần mua thỏ về đều đi bộ rất mệt.”

“Ta đi cho ta đi cho!”

“Ta trồng khá nhiều linh hoa linh thảo, nhưng ta muốn ngủ, không có thì giờ chăm sóc.”

“Ta giúp ngài chăm!”

“Tu luyện quá bức bối, ảnh hưởng tới tâm trạng, làm giảm hứng thú ăn uống.”

“Ta giúp ngài...” Nói được giữa chừng, Hàn Ngâm mới sực nhận ra không đúng, bèn lúng túng đổi giọng: “Cái này ngài tự làm đi...”

Mộ Thập Tam cười lăn lộn.

Hàn Ngâm càng bối rối hơn, nhớ lại ban ngày Phương Dữ đã nhắc nhở cô, bảo cô cách xa Mộ Thập Tam một chút, để tránh cho sư phụ biết lại nổi giận, nhưng bây giờ cô chẳng những không nghe lời, mà còn làm trái lại...

Trong lúc do dự, cô cúi đầu nhìn Thổ Linh trư trong lòng.

Linh thú cấp bảy đấy nhé, còn biết tìm mỏ tìm mạch, không phải ngày nào cũng gặp được vận may thế này đâu!

Cô lập tức hạ quyết tâm, giả vờ quên mất lời Phương Dữ dặn, hơn nữa chỉ cần hành động cẩn thận một tý, tránh đụng phải những người này, vậy thì chuyện cô qua lại với Mộ Thập Tam, làm chân chạy vặt cho hắn cũng chưa chắc có ai biết.

Mộ Thập Tam cười xong, lại gõ cằm đăm chiêu: “Căng óc nghĩ tới mấy thứ ta không muốn làm thật là khổ cực.... mới nghĩ một chút, hình như lại đói bụng rồi...”

Nói đoạn, ánh mắt lười biếng của hắn lại thổi về hướng Thổ Linh trư, con heo bị hù hết hồn, lập tức dùng sức ủi ủi vào bàn tay Hàn Ngâm.

Hàn Ngâm quýnh quáng: “Ngài đừng nghĩ nữa! Sau này có chuyện gì, chỉ cần ta có thể làm được thì gọi đến là đến ngay không phải được rồi sao?”

“Đành vậy thôi.” Mộ Thập Tam gật đầu với thái độ miễn cưỡng: “Hời cho ngươi.”

Hời cái đầu ngươi!

Một con linh thú cấp bảy đổi với một nha hoàn gọi đến là đến. Cuộc trao đổi này, tính ngược tính xuôi hắn cũng không thiệt chút xíu nào. Nhưng mà một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, Hàn Ngâm cũng đành phải cắn răng chịu thiệt, thế là cô đưa con Thổ Linh trư tới trước, hỏi hắn: “Làm sao để con heo này nhận chủ.”

Mộ Thập Tam nhướng mày: “Vậy phải xem nó có bằng lòng hay không, ép uổng nhận chủ sẽ xóa mất linh thức của nó, huống chi với chút tu vi hiện nay của ngươi, chậc chậc...”

Hắn không nói nữa, chỉ giở ra cái mặt khinh thường.

Đến đây Hàn Ngâm mới tỉnh ngộ, hình như cô còn chưa xác nhận chuyện quan trọng nhất, nếu như con Thổ Linh trư này không chịu nhận cô làm chủ, vậy chẳng phải trao đổi công cốc rồi sao, cô phí bao nhiêu sức để đổi một con heo không chịu nhận chủ làm cái khỉ gì!

Nghĩ đến đây, cô đặt con Thổ Linh trư xuống đất, hỏi thẳng nó: “Nói! Ngươi có chịu nhận ta làm chủ hay không?”

Mộ Thập Tam cười: “Heo không biết nói.”

“Gật đầu cũng được!” Hàn Ngâm nhìn xoáy vào mắt heo với khí thế bức người, nói chậm lại nhưng nhấn mạnh từng từ một, âm điệu như giương cung bạt kiếm: “Nếu không chịu, thì ngươi chỉ cần lắc đầu, ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không ép uổng ngươi!”

Mộ Thập Tam ở bên đặt lời chú thích giùm cô, trông điệu bộ có vẻ hả hê: “Không sai, cô ấy sẽ không ép uổng ngươi, mà sẽ ăn sạch ngươi. Ta đề nghị tốt nhất ngươi đừng nên đồng ý, như vậy, ta sẽ có thịt heo quay để ăn.”

Thổ Linh trư run run, do dự giây lát, sau đó gật đầu hết sức miễn cưỡng.

Nhìn cô bé này hao tổn tâm huyết để giành được nó như vậy, xét cho cùng theo cô vẫn an toàn hơn theo tên thiếu niên tà ác bên cạnh cô, ít nhất không phải nơm nớp từng giây từng phút, lo mình có khi nào sẽ biến thành món khuya nóng hổi hay không...

Hàn Ngâm thoáng cái cười tươi như hoa, Mộ Thập Tam thì nằm ngả lại đất với điệu bộ cực kỳ thất vọng, lầu bầu: “Đói quá...”

Hắn đang thả sức tưởng tưởng những ngôi sao rải khắp bầu trời là bánh bơ xốp, thì Hàn Ngâm bỗng thò tay qua đẩy hắn: “Mộ sư thúc, tiếp theo phải làm gì?”

Mộ Thập Tam bực mình lườm cô: “Không biết.”

Hàn Ngâm đẩy nữa: “Ta xin ngài mà, giúp người thì giúp cho trót đi mà, ngài chắc chắn biết mà.”

Mộ Thập Tam bị cô quấn đến nhức đầu, tiện tay vung lên, lập tức một lá bùa lóe sáng vàng nhạt bắn ra từ lòng bàn tay hắn, quấn hai vòng quanh người Hàn Ngâm, dừng lại trước mặt cô, sau đó đập liên tiếp vào Nê Hoàn cung(*) của cô, rồi biến mất không còn tung tích.

(*) Giữa hai chân mày đi vào 3 thốn.

Hàn Ngâm khẽ run, lập tức bừng tỉnh, nhớ lại trong Cửu Huyền tâm pháp có giải thích về bùa chú, thứ nhất nói đây là quyết chỉ vận dụng linh khí để thi triển pháp thuật, thứ hai là bí văn thượng cổ đã thất truyền từ lâu, chỉ có người tu tiên có thể giác ngộ được thiên đạo mới có thể tự nhìn ra đôi chút, nó sẽ diễn sinh ra cái loại pháp thuật ảo diệu khác nhau, sau đó ghi chép lại, rồi truyền lưu hậu thế.

Cô vội vã dồn tinh thần để suy tưởng, mãi đến khi thu được đạo bùa kia về cho mình, trữ lại vĩnh sinh bất diệt trong Nê Hoàn cung, lúc này mới mở mắt ra, mỉm cười: “Tạ ơn sư thúc.”

Mộ Thập Tam hừ nhẹ một tiếng, chẳng buồn liếc cô lấy một cái, chỉ thuận miệng chỉ cho cô vài cách điều động linh khí bên trong đan điền để thúc giục pháp môn của bùa, trí nhớ của Hàn Ngâm rất tốt, nên thuộc nằm lòng từng cái một.

Nếu Thổ Linh trư đã đồng ý nhận chủ thì sẽ không còn phản kháng nữa, ngoan ngoãn phun nội đan quý giá mà bản thân tu luyện ra, mặc cho Hàn Ngâm dùng linh khí của mình thúc ra huyễn phù đánh vào trong nội đan, sau đó mới nuốt ực nội đan vào lại.

Đến tận bây giờ Hàn Ngâm đã hiểu tại sao Thổ Linh trư lại khó dễ không muốn nhận chủ, bởi vì huyễn phù là do linh khí của cô biến thành, sau khi đánh vào trong nội đan, chẳng khác nào để lại trên người Thổ Linh trư một dấu ấn ký linh thức của cô, chỉ cần cô suy nghĩ một chút, là có thể biết hết tâm tư của nó trong nháy mắt, cũng có thể dùng suy nghĩ để xua nó đi làm bất cứ chuyện gì, thậm chí là thúc giục huyễn phù, hủy nội đan của nó.

Mất tự do hoàn toàn. Thật là đáng thương.

Lúc cô mở trói cho Thổ Linh trư, thấy trong mắt nó lấp lánh ánh lệ, cảm thấy nên dỗ dành nó một chút, bèn vỗ nhẹ vào đầu heo nói: “Ngươi yên tâm đi, ta không có hứng thú gì với suy nghĩ của một con heo, về sau ngươi có thể tiếp tục nhớ nhung heo ca ca, heo đệ đệ của ngươi, ta cam đoan tuyệt đối sẽ không rình coi suy nghĩ riêng tư của ngươi đâu...”

Cô còn chưa dứt câu, Mộ Thập Tam đã hết nhịn nổi cười phá lên: “Ta xin ngươi, con heo này là đực!”

~ Hết chương 20 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.