Khóc nữa ta sẽ lật tẩy cô!
Edit: Yunchan
***
Lạc Vân Khanh đăm chiêu một thoáng.
“Cô hãy nói ra nguyên nhân hại người trước, sau đó ta sẽ suy xét.”
Nữ tử váy đỏ thướt tha đứng dậy, ấm ức giải thích: “Việc này không thể trách nô gia.”
Mặc dù Hàn Ngâm xót xa cho cảnh ngộ của cô ta, nhưng nghe thấy câu này vẫn không dằn lòng được, lên tiếng phản bác: “Sao lại không thể trách cô, lẽ nào những người đó cam tâm tình nguyện chết?”
“Đúng thế!” Nữ tử váy đỏ liếc Lạc Vân Khanh một cách u oán rồi nói: “Nô gia tới nhà vào phòng, tự nguyện làm ấm giường là lần đầu tiên, mọi khi chỉ đến mồng một và ngày rằm mới đi tản bộ ngắm trăng trong rừng liễu này, thỉnh thoảng gặp vài tên nam tử tầm thường, nô gia tri thư đạt lễ, nên bối rối muốn tránh đi, đáng tiếc đã mất thân thể, hồn phách lại bị giam trong đồ rửa bút thiên trường địa cửu, chân bủn rủn đuối sức, chạy bất cẩn nên trật chân té ngã, những nam tử này tự động đuổi theo nô gia, buông lời trêu ghẹo, cuối cùng còn nhào lên người nô gia...”
Nói tới đây, cô ta che mặt lại với vẻ vô cùng e thẹn: “Ôi ôi ôi! Loại chuyện này các người có thể nghe không biết ngượng, nhưng nô gia không thể nói mà không biết ngượng, nói tóm lại là bọn họ cam tâm tình nguyện, nô gia cũng đâu để bọn họ thiệt thòi gì, mấy tên nam tử thô tục quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời như họ, có thể chết phong lưu như vậy, coi như không uổng một kiếp người rồi.”
Tri thư đạt lễ! Bối rối muốn tránh! Trật chân té ngã! Trêu ghẹo nhào tới! Còn ngay ngoài đồng...
Được rồi, không biết Lạc Vân Khanh nghe xong lời này có cảm giác gì, chứ Hàn Ngâm lại nghe ra trong giọng điệu giả vờ giả vịt còn mang vẻ tự phụ tự luyến này, sặc mùi muốn nghênh mà còn chối! Chết người nhất là trong đó còn phảng phất mùi lả lơi đưa tình, kệch cỡm kiểu cách! Lực sát thương khủng khiếp, khiến nét mặt Hàn Ngâm từ mây nhạt gió lành sang ngả nghiêng trong gió, khóe miệng giật giật, quả thực không biết diễn tả loại cảm giác sấm sét đùng đùng lại bối rối quẫn bách này thế nào, đành phải lấy tay xoa xoa cánh tay, cố xoa hết da gà đang nổi khắp người xuống.
Thế mà nữ tử váy đỏ còn thở dài yếu đuối, vung cánh tay nhỏ lên biến ra một khe suối sâu, cô ta ngồi xuống vuốt mặt mình rồi lại lên tiếng xót xa cho thân phận: “Thật ra nô gia cũng không muốn thế đâu, nhưng còn cách nào chứ, ai bảo vẻ ngoài của nô gia chim sa cá lặn thế này, hoa nhường nguyệt thẹn thế này, vì vậy mới có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, không thể tránh được.”
“Đủ rồi.” Vẻ mặt Lạc Vân Khanh tuy không thay đổi, nhưng rõ ràng đã mất kiên nhẫn, cắt ngang lời cô ta: “Cô nói chuyện chậu bảo vật đi, tại sao lại bị người ta nhận sai.”
“Chuyện này sao.” Nữ tử váy đỏ trái lại khá thẳng thắng, ngồi trên hòn đá mọc đầy rêu xanh bên dòng suối, nâng má tư lự: “Thuật dưỡng hồn cực kỳ ác độc, nên đương nhiên phải bị trời phạt, tên thuật sĩ kia cuối cùng cũng không có kết cục tốt. Nhưng chuyện đã qua hơn hai trăm năm, khi đó nô gia vẫn chưa được như hôm nay, chỉ thoát được một phách, tách ra để đi lại thôi. Bởi vậy mặc dù đã thoát khỏi tay hắn, nhưng bị nhốt trong khoảng trời chật hẹp này, cũng không thể nắm giữ được sinh tử của mình.”
Nói đến đây cô ta than nhẹ: “Nô gia chẳng đã nói rồi sao, thuở sinh tiền có lén học một chút huyễn thuật của hắn, đến khi bị phong ấn trong đồ rửa bút này, có lẽ vì hắn nghĩ nô gia không thoát khỏi lòng bàn tay hắn, lại muốn nô gia vơ vét của cải cho hắn hưởng lạc, cho nên chẳng những không đề phòng nô gia, mà có lúc còn cao hứng truyền cho nô gia ít huyễn thuật. Năm rộng tháng dài nô gia học cũng được nhiều hơn, lúc này nô gia mới biết khí vật dưỡng hồn cần chôn sâu trong đất, được khí địa âm bồi dưỡng, mai sau mới có thể đạt được thành tựu. Thế nên sau khi thuật sĩ chết nô gia bèn làm chút tiểu pháp che mắt, dụ người ngoài tin đồ rửa bút này là chậu bảo vật.”
“Phàm phu tục tử đều là hạng tham lam vô độ.” Nữ tử váy đỏ bật cười đắc ý: “Trên đời này lại chẳng có bức tường nào không lọt gió, bất cứ ai có được “Chậu bảo vật” này, đến cuối cùng vẫn sẽ dẫn tới sự dòm ngó của bọn quyền cao chức trọng. Giao ra thì không cam lòng, không giao lại không địch nổi cường quyền, họ chỉ còn cách chọn một chỗ tốt để chôn mối họa này, sau nhiều lần trắc trở, cuối cùng nô gia đã được chôn ở đây. Đáng lẽ phải trên trăm năm nô gia mới tu ra được một phách, nào ngờ lại có một kẻ ngu si cắm cành liễu trong đất. Liễu thuần âm, cũng vô cùng có ích cho tu vi của nô gia, do đó từ mười năm trước nô gia đã tu ra huyễn thân, có thể đi lại quanh đây mười dặm.”
Cô ta càng nói càng rạng rỡ mặt mày, vẻ phóng túng hiện lộ liễu trên nét mặt, chưa kể khoảng trời trong đồ rửa bút do cô nắm trong tay, nên cũng biến hóa theo nội tâm của cô ta, biến ra một trời hoa đào bay phấp phới, sắc đỏ nhuộm thắm dung nhan, mùi hương ướp lên vạt áo, khung cảnh quả là vô cùng kiều diễm ướt át.
Khóe miệng Hàn Ngâm giật giật, liếc mắt qua Lạc Vân Khanh, thấy ánh mắt hắn trầm xuống, biết rằng hắn đã có dự định trong lòng.
Quả nhiên, hắn lập tức lạnh giọng nói: “Về tình thì đáng thương, nhưng về tội thì không thể tha.”
Nét mặt của nữ tử váy đỏ đột nhiên đại biến, mưa hoa đang tung bay chung quanh thoắt cái đã chuyển sang trời đông tuyết trắng, cô quỳ xuống trên nền tuyết, váy đỏ phủ lên tuyết trắng, tôn lên vẻ xinh đẹp động lòng người.
Cô nghẹn ngào khóc không thành tiếng: “Công tử vô tình như thế thật sao?”
Trên mặt Lạc Vân Khanh thoáng qua vẻ chán ghét: “Vậy cô có từng hạ thủ lưu tình với những người bị mình hãm hại?”
Nữ tử váy đỏ kêu lên oan ức: “Không giống, bọn họ là cam tâm tình nguyện!”
“Cam tâm tình nguyện?” Lạc Vân Khanh lạnh nhạt nói: “Lúc cô thải nạp dương tinh, cô có nói cho họ biết họ sẽ chết chưa, lúc cô hóa thành chậu bảo vật mê hoặc lòng người, cô có nói cho họ biết vì thứ này họ sẽ cửa nát nhà tan chưa?”
“Không phục! Nô gia không phục!” Nữ tử váy đỏ vẫn còn biện giải: “Là do bọn chúng tham tài háo sắc, gieo gió gặt bão! Nếu là quân tử thấy sắc không mê, thấy của rơi không nhặt, thì cho dù nô gia có làm cách nào cũng không bị mê hoặc, đó là tự làm tự chịu!”
Sắc mặt Lạc Vân Khanh càng lạnh đi trông thấy: “Dù cho họ có gieo gió gặt bão, thì cũng không tới lượt cô lấy mạng họ, trên đời này người người có khuyết điểm, thì người người đều có thể giết sao!”
Nữ tử váy đỏ vẫn còn mạnh miệng, khóc nấc lên: “Nói theo cách của công tử, vậy cho dù nô gia gieo gió gặt bão cũng không tới lượt công tử lấy mạng nô gia! Đáng ra phải giữ lại cho ông trời trừng trị nô gia, như vậy mới phải lẽ!”
Hàn Ngâm im lặng nãy giờ bỗng nhiên cười tủm tỉm, cướp lời: “Cô sai rồi!”
Nữ tử váy đỏ liếc xéo Hàn Ngâm: “Sai chỗ nào?”
Hàn ngâm duỗi ngón trỏ ra lắc lắc: “Thứ nhất, cô đã chết, không có mạng, sao mà lấy.”
Nữ tử váy đỏ nghẹn họng.
Hàn Ngâm duỗi tiếp ngón giữa ra: “Thứ hai, trên đời này không ai có thể hạ thủ diệt cô, chỉ mỗi huynh ấy là đủ điều kiện để xử cô.”
Nữ tử váy đỏ không phục: “Sao được chứ?”
“Cô đãng trí thật.” Hàn Ngâm cũng liếc xéo cô ta: “Vì cô nảy lòng tham muốn hại huynh ấy chứ sao! Cô muốn hại huynh ấy, huynh ấy diệt cô, chẳng phải là nhân quả tương báo, đúng quá còn gì? Cũng như những người bị cô làm hại đó, họ cũng đâu nảy lòng tham hại cô mà cô lại giết họ, đương nhiên là cô tạo nghiệt rồi!”
Nữ tử váy đỏ lại câm nín.
“Cuối cùng ta nói trắng ra cho cô biết.” Hàn Ngâm bồi thêm: “Cô thôi kêu oan đi, cô hại người là vì tư lợi, chứ đâu phải thay trời hành đạo, oan uổng cái búa á!”
Lạc Vân Khanh liếc mắt nhìn Hàn Ngâm, nói trắng thì nói trắng, nhưng có cần thô lỗ như vậy không?
Hàn Ngâm chẳng mấy để tâm, chỉ biết chặn miệng của tà ma cho cô ta hết đường cãi chối là được, ai thèm quản nó thô lỗ hay không!
Nữ tử váy đỏ cũng biết xuôi theo chiều gió, lập tức òa khóc dập đầu với Lạc Vân Khanh: “Nô gia biết sai rồi, xin công tử chừa cho nô gia một con đường sống, nô gia xin thề sau này tuyệt đối không làm ác hại người nữa.”
Ánh mắt Lạc Vân Khanh vẫn lạnh lẽo như trước giờ: “Hiện tại cô không phải người cũng chẳng phải quỷ, chỉ có một huyễn thân tồn tại hậu thế, cho dù tu đến khi ba hồn bảy phách đều tách khỏi vật dưỡng hồn, nhưng chung quy cũng không thuộc về trời đất, tất chịu phạt ngũ lôi oanh đỉnh. Huống chi cô làm hại quá nhiều người, khi nhận lôi kiếp ắt sẽ rất nặng, căn bản không có hy vọng vượt qua, thế thì còn cố chấp làm gì nữa. Thà để ta độ cô siêu sinh, nhập vào luân hồi thì hơn.”
Hắn không phải đang đe dọa, mà sự thật là vậy.
Hồn thể càng sợ lôi kiếp hơn nhục thân, chỉ cần chạm vào sấm sét sẽ hồn phi phách tán ngay lập tức.
Nữ tử váy đỏ lại tấm tức: “Nô gia tình nguyện bị sét đánh chết cũng không muốn đầu thai làm người!”
Trừ những vong hồn có oán khí quá nặng ra, Lạc Vân Khanh chưa từng thấy loại hồn phách nào thà bị nhốt trong đồ rửa bút nhỏ hẹp, chứ không muốn đầu thai siêu sinh, bèn khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
Nữ tử váy đỏ đáp hùng hồn: “Đầu thai rồi ai biết được là nam hay nữ, xấu hay đẹp, giàu hay nghèo, số tốt hay xấu? Vả lại trừ khi có cơ duyên tu tiên, còn lại cùng lắm cũng chỉ thọ trăm năm, nô gia không muốn trơ mắt nhìn bản thân già đi, cũng không muốn răng rụng sạch nằm trên giường chờ chết!”
Có vài việc nếu nói không thông, thì không cần phải nhiều lời nữa!
Lạc Vân Khanh trầm mặc một hồi, rồi chậm rãi rút phi kiếm ra khỏi bao: “Cô hại quá nhiều người, chỉ đền một mạng đã lợi cho cô rồi.”
Nữ tử váy đỏ thấy hắn không lay chuyển tý nào, cả kinh tới mức hồn vía lên mây, tiếng khóc cũng thê lương hơn: “Công tử tha mạng... nô gia thật sự biết sai rồi...”
Lạc Vân Khanh chuyển linh khí vào thân kiếm, trên thân kiếm lập tức tỏa ra ý lạnh rét căm.
Đúng lúc này Hàn Ngâm đột nhiên lên tiếng: “Lạc sư huynh.”
“Thế nào?” Tay Lạc Vân Khanh khựng lại, nhưng mặt không đổi sắc.
“Cho muội được không?”
Ánh mắt Lạc Vân Khanh lập tức dời lên mặt cô.
Vẻ mặt Hàn Ngâm sặc mùi nịnh nọt: “Ý muội là, có thể cho muội cái đồ rửa bút này tặng kèm thêm cô ta được không?”
Sắc mặt Lạc Vân Khanh trầm xuống: “Muội muốn loại tà ma này làm gì?”
Việc này!
Nói thật thì, cô thấy huyễn thuật của nữ tử váy đỏ này chơi rất vui, hủy đi chi bằng giữ lại, biết đâu có lúc cần dùng tới thì sao, mà không dùng tới cũng chẳng sao, có túi Càn Khôn trong tay, mang nhiều thêm một món đối với cô cũng không phiền phức gì.
Nhưng nguyên nhân này tốt nhất là đừng nói với Lạc Vân Khanh thì hơn, do đó Hàn Ngâm chỉ cười tủm tỉm nói: “Giết đi cùng lắm chỉ là đâm đầu xuống đất, siêu độ cũng giống vậy thôi! Muội thấy như vậy thì lợi cho cô ta quá, hay là cho cô ta lấy công chuộc tội trước, chờ tới khi cô ta thật lòng ăn năn hối lỗi rồi, thì hãy thả cô ta đi đầu thai.”
Lạc Vân Khanh không nói tiếng nào, chỉ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt trong suốt thanh minh như hiểu rõ tất cả.
Tuy Hàn Ngâm bị hắn nhìn tới chột dạ, nhưng da mặt cô nào giờ rất dày, giả bộ không biết, chống đỡ một lát cũng qua trót lọt. Trong khi đó nữ tử váy đỏ thấy có một con đường sống, còn lòng dạ đâu để chọn ba lựa bốn, nói ngay lập tức: “Nô gia nguyện ý, nguyện ý lập công chuộc tội!”
“Vậy cô nhận ta làm chủ trước đi đã.” Hàn Ngâm cũng chẳng phải người dễ gạt gẫm.
Nữ tử váy đỏ vẫn chưa yên phận, còn cố cò kè trả giá: “Nô gia nhận công tử làm chủ không được sao?”
“Đừng lôi thôi! Nhận ta làm chủ hoặc là siêu độ đầu thai, tự cô chọn đi!” Về phía Lạc Vân Khanh, hắn không ý kiến, Hàn Ngâm coi như hắn đã ngầm cho phép.
Nữ tử váy đỏ giương đôi mắt đẫm lệ nhìn Lạc Vân Khanh, bộ dạng tủi thân như bị người ta bắt nạt.
Hàn Ngâm nói tiếp: “Lạc sư huynh, cho muội nói với cô ta mấy câu nhé?”
Lạc Vân Khanh trầm ngâm chốc lát, ngẫm lại từ khi Hàn Ngâm bái nhập Cửu Huyền đến nay, người làm sư huynh như hắn chưa tặng cho cô thứ gì, nếu cô hiếm khi đòi hỏi, thì hắn cứ chiều theo cô vậy, nói tóm lại nếu sau này có gì không ổn, hắn vẫn có thể diệt vật dưỡng hồn này bất cứ lúc nào, nghĩ rồi hắn hừ một tiếng, quay lưng đi.
Hàn Ngâm biết hắn là quân tử, chắc chắn đã che nhĩ thức lại, nên ngồi thẳng xuống trước mặt nữ tử váy đỏ, nhìn cô ta lom lom: “Cô khóc cho ai coi đó! Thật thà chút đi, nhận chủ thì thôi, không nhận chủ thì tức tốc tiễn cô về Tây Thiên, đừng tưởng ta không biết cô bóp méo sự thật, còn khóc sao? Khóc nữa ta sẽ lật tẩy cô, cho về tình cũng không thể thương!”
Nữ tử váy đỏ ỷ mình thông minh, đoán lời bịa đặt của mình sẽ không bị vạch trần, bây giờ nghe cô nói vậy thì kinh hãi ra mặt, chưa kể nhìn vẻ mặt Hàn Ngâm chẳng có tý phô trương thanh thế nào, mà trong lòng mình lại có quỷ thật, thế nên đành phải mềm giọng lại, dập đầu hạ bái mà lòng không cam chút nào: “Đàm Niệm Tuyết nguyện ý nhận cô nương làm chủ.”
Đương nhiên Hàn Ngâm sẽ không khách sáo với cô ta, lập tức vận khí trong đan điền, trong lòng bàn tay bèn hiện ra một đạo huyễn phù, ấn thẳng lên đồ rửa bút.
~ Hết chương 82 ~