Không thẹn với lương tâm
Edit: Yunchan
***
Lạc Nguyên, thành Bình Xương.
Một đôi thiếu nam thiếu nữ dắt theo một đứa trẻ trạc sáu bảy tuổi, thong thả dạo bước trên phố.
Thiếu nữ cùng lắm chỉ quá cập kê, mặc chiếc váy màu đỏ tươi, mái tóc dài đen nhánh chỉ được búi lên bằng một cây trâm bạch ngọc, trừ chiếc túi thêu đeo bên hông ra, toàn thân chẳng còn phục sức gì. Trên gương mặt thanh tú cũng chẳng thoa son phấn, nhưng không biết tại sao lại như phủ một lớp châu quang mờ nhạt, toát lên hương vị thoát tục, cặp mắt cũng xinh xắn linh động, khiến người ta đảo mắt qua một lần đã khó lòng dời mắt.
Thiếu niên bên cạnh cô nom lớn hơn cô chừng ba bốn tuổi, nhưng có vẻ chưa tới đôi mươi, buộc tóc bằng trâm trầm hương, vận trường bào tố lam, bên hông buộc một chiếc túi thêu đồng dạng.
Vóc dáng của thiếu niên sáng láng, dung mạo tuấn tú xuất chúng, khóe môi hơi nhếch lên để lộ ý cười biếng nhác, toát ra thần khí nhàn tản thờ ơ. Nhưng vẻ lười nhác thờ ơ đó lại bắt chặt lấy hồn người, khiến người ta không dằn lòng được muốn ngắm nhìn lâu hơn nữa.
Dĩ nhiên hai người này chính là Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam, dù họ đã thay y phục phàm tục, cố hết sức thu lại linh khí trên người, nhưng trong đám đông hỗn loạn vẫn hết sức bắt mắt.
Đứa trẻ đi trước người họ, da dẻ hồng hào trắng trẻo, tuổi vẫn còn nhỏ mà dáng dấp đã có đôi phần xuất chúng, nhưng mặt mũi thì căng lên, hình như đang tức giận lắm, ai ngó nó, nó cũng trừng ngược lại. Kết quả người nhìn nó mỗi lúc một nhiều, thậm chí có những người thích đùa dai, trong ánh mắt còn mang theo ba phần khiêu khích, cứ như đang cố tình chọc tức nó.
“Đám người này thật đáng ghét!” Hiên Viên Túc nghiêm trang hừ lạnh: “Cứ ngó ta mãi làm gì!”
Ban đầu Hàn Ngâm cũng thấy phiền, nhưng bây giờ đã chai rồi, cô đưa tay nhéo má nó, nói: “Có lẽ do ngươi nhìn khả ái quá đó mà, nếu ngươi không thích thì cứ bước lại đòi tiền. Liếc một cái thì trả một đồng tiền, nói không chừng đi hết con phố này, tiền kiếm được đủ cho chúng ta vào tửu lâu chén một bữa no nê.”
Hiên Viên Túc đẩy tay cô ra, quạu quọ nói: “Tưởng ta ngốc à!”
Hàn Ngâm cười khì, ừ, thì cô nghĩ nó ngốc đó, trẻ con mới tí tuổi đầu đã giả làm ông cụ non, làm người ta muốn bắt nạt chết đi được.
Thế nhưng, suy cho cùng nó vẫn là trẻ con, từ nhỏ Hiên Viên Túc đã sống ở trong Toàn Cơ phái, chưa từng tới giới phàm tục dạo chơi bao giờ, do đó hờn dỗi một hồi đã bị sạp nhỏ đủ loại màu sắc bên vệ đường hấp dẫn ánh mắt, mặt mày háo hức, bỏ lại Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam lủi vào trong đám đông, thoáng cái đã mất dạng.
Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam cũng không để ý tới, cứ mặc cho nó đi chơi, vì họ chỉ cần dò linh thức là có thể tìm được vị trí chính xác của nó trong đám đông, cũng chẳng sợ nó chạy lạc mất.
Thứ họ quan tâm là một tiểu cô nương khác.
Hàn Ngâm lơ đãng quay đầu lại nhìn vài lần, hỏi: “Cô bé còn đi theo sau chúng ta không?”
Mộ Thập Tam hơi ngưng thần, gật đầu đáp: “Ở ngoài mười dặm, còn chưa vào thành.”
Hàn Ngâm cười chịu thua: “Cô bé thật là lớn gan, trên người mang theo linh hoa ngàn năm tu tiên giả thèm muốn mà còn dám đuổi theo chúng ta chạy khắp nơi.”
Mộ Thập Tam cũng cười nhẹ: “Có lẽ không dám quay về Điệp Huyết cốc thôi, mấy hôm nay người chạy vào đó tầm bảo không được, ôm cây đợi thỏ rất nhiều. Cô bé không có chỗ để đi nên đành phải theo chúng ta, may mà bên cạnh có con nhện bích tu vi mấy trăm năm, chỉ cần không gặp người tu vi trên Đan Thành thì tự bảo vệ mình cũng không đáng lo.”
Nói tới đây, hắn đảo mắt nhìn Hàn Ngâm: “Thật sự không có ý định thu cô bé làm đồ đệ sao?”
Vấn đề này khiến Hàn Ngâm đau đầu rất lâu, cô thở dài nói: “Ta còn chưa nghĩ ra, để xem tình hình hai hôm nữa rồi bàn tiếp.”
Kể lại mấy hôm trước khi nghe tiểu cô nương nói ra lai lịch xong, Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam thương lượng một chút, cuối cùng quyết định thả cô bé đi. Không phải họ không muốn có linh hoa ngàn năm kia, đối với Mộ Thập Tam thì chẳng có ích lợi gì, nhưng đối với Hàn Ngâm vẫn cực kỳ có ích.
Có điều, người tu tiên có thể ỷ mạnh hiếp yếu, có thể giết người đoạt bảo, có thể bất chấp đạo đức nhân ái, nhưng không thể không vấn bản tâm.
Xưa nay họ không tự xưng là người tốt, nhưng vẫn còn giới hạn lương tri, nếu ra tay giết tiểu cô nương kia, có giành được linh hoa thì khi tự vấn lương tâm cũng sẽ thấy hổ thẹn và bất an. Như thế rất dễ nhiễm phải tâm ma, phá hủy tâm cảnh bình lặng. Đây là chuyện xấu đối với tu luyện, đặc biệt lúc đột phá bình cảnh tu vi sẽ gặp phải trở ngại rất lớn, vì tu luyện không chỉ tu thân mà còn phải tu tâm, tu để không thẹn với lương tâm.
Có lẽ những người tu tiên khác làm chuyện này sẽ không thấy thẹn với lương tâm. Nhưng chuyện đó có liên quan gì tới họ đâu. Họ thấy thẹn, cho nên mới để cho tiểu cô nương kia đi, đây là quyết định xuất phát từ bản tâm, hai người chẳng thấy có gì đáng tiếc. Nhưng nào ngờ sau một thoáng sững sờ, chẳng biết tiểu cô nương kia nghĩ hai người họ tu vi cao thâm, hay vì không còn chỗ nào để đi nên muốn tìm một chỗ dựa an toàn, mà lại muốn bái họ làm vi sư.
Mộ Thập Tam thấy một nhóc con Hiên Viên Túc sát phong cảnh đã đủ phiền, hơn nữa trong tay cũng chẳng thiếu chuyện phiền phức chưa xử lý, hiện tại nào có lòng dạ thu đồ đệ, nên đương nhiên cự tuyệt.
Hàn Ngâm bị lời thề độc kia thúc bách, dù không muốn đi nữa thì cũng cần thu đồ đệ, nhưng trong tay cô chỉ có hai quả Ngũ Hành, chỉ có hai cơ hội lựa chọn, làm sao có thể tùy tiện thu đồ đệ? Huống chi lai lịch của tiểu cô nương kia không bình thường, còn không thể xác định cô bé có nói thật hoàn toàn hay không, cũng như không biết bản tính cô bé tốt xấu thế nào, nên tất nhiên cũng cự tuyệt.
Đây là chuyện lớn, quyết định xem tương lai cô có thể hoàn thành lời thề độc kia hay không, cho nên thà thiếu chứ không ẩu.
Hai người cự tuyệt xong thì không để chuyện này trong lòng nữa, bàn bạc với nhau một chút, quyết định lặng lẽ lẻn về Cửu Huyền, đón Sở phu tử ra rồi bàn tiếp, thế là bèn dắt Hiên Viên Túc rời khỏi núi hoang.
Có Xích Ly và Hải Trãi làm tọa kỵ, họ muốn về Cửu Huyền thật ra rất nhanh chóng tiện lợi, khổ nỗi Hiên Viên Túc vốn tính trẻ con, từ lâu đã muốn dạo chơi phàm tục, nên nằng nặc yêu cầu dọc đường đi ngang qua các thành trấn thì vào đó dạo chơi, Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam cân nhắc một lát đành đồng ý.
Thứ nhất hiện tại họ chính là nhân vật mà các phái tiên môn muốn nhanh chóng diệt trừ, thận trọng đôi chút cũng chẳng mất gì, không thì dù không gây phiền phức cho mình, thì cũng rước rắc rối về cho Cửu Huyền. Thứ hai họ không phải mới sinh ra đã đầu nhập tiên môn, nên biết rõ trải nghiệm hồng trần có thể tôi luyện tâm tính, hỗ trợ tu luyện, hơn nữa cũng không muốn dạy ra một đồ đệ tinh khiết như tờ giấy trắng, tầm mắt hẹp như ếch ngồi đáy giếng, vừa thò chân khỏi cửa mặt đã phát ngốc.
Cứ thế, họ chỉ cưỡi Xích Ly phi hành ở nơi hoang vắng không người, một khi tới gần thành trấn thì sẽ dừng lại ở rất xa, đi bộ vào thành, thời gian dừng lại ở dọc đường khá lâu.
Hai ngày đầu hãy còn yên ổn, Hiên Viên Túc rất háo hức, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, dạo chơi tới quên trời quên đất. Còn Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam, hai người chưa cùng nhau tới thành trấn phàm tục bao giờ, bây giờ hòa vào không khí náo nhiệt của hồng trần thế tục, cũng thể nghiệm được chút hứng thú “Cao nhân lánh mình nơi phố thị”(*).
(*) Nguyên văn: “Đại ẩn ẩn vu thị”, xuất phát từ câu “Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều” có nghĩa là: Những người có năng lực muốn nhờ vào hoàn cảnh mà quên đi thế sự, lánh đời ở nơi thế ngoại đào nguyên, đây là “tiểu ẩn”, còn những người có năng lực thực sự lại giấu mình nơi phố thị, ở những nơi ấy là đất ngọa hổ tàng long, đây là “trung ẩn”, và đạt tới trình độ cao nhất là những người giấu mình nơi triều đình, họ âm thầm lặng lẽ, không nổi bật nhưng lại là “đại trí giả ngu”, hững hờ với thế sự, đó mới là ẩn sĩ chân chính.(Theo dịch giả Tử Phong)
Về sau họ bắt đầu không yên lòng, vì Mộ Thập Tam thỉnh thoảng sẽ khuếch tán linh thức tra xét tình hình bốn phía, lúc nào cũng phát hiện tiểu cô nương kia còn cố chấp bám theo họ. Mặc dù bị bỏ lại rất xa, nhưng chỉ cần họ tạm ở lại trong thành trấn thì cô bé sẽ từ từ đuổi kịp, mấy ngày liên tiếp, không ngừng không nghỉ.
Điều này khiến họ thật sự kinh ngạc!
Mộ Thập Tam đã sớm dùng linh thức dò xét tiểu cô nương kia, phát hiện tuy trên người cô bé mang theo chút khí tức linh động, thể chất cũng tốt hơn người thường rất nhiều, nhưng có vẻ chưa từng tu luyện. Chỉ bằng đôi chân và thỉnh thoảng mới cưỡi lên con nhện kia, muốn đuổi kịp họ không phải là chuyện dễ dàng gì.
Bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, họ bèn cố tình thả chậm tốc độ lại, thậm chí còn vòng đường xa, vì muốn xem thử đến cùng thì tiểu cô nương kia nhẫn nại tới đâu, phải đuổi theo họ tới khi nào thì mới chịu từ bỏ. Kết quả thật ngoài tưởng tượng, đã gần nửa tháng trôi qua, vậy mà cô bé kia vẫn còn theo sát họ, hoàn toàn không có ý định bỏ cuộc.
Cứ thế, trong lòng Hàn Ngâm dần vang lên tiếng thì thầm, còn bị khơi lên cơn xúc động đồng bệnh tương liên. Vì trước đây cô cũng hạ quyết tâm như thế, bám chết lấy Lạc Vân Khanh, tuyệt đối không chịu để cơ duyên có thể thay đổi vận mệnh của bản thân khó lắm mới gặp được trôi qua một cách vô ích.
Hôm nay cô bé này có thân phận và bối cảnh khác cô, nhưng tình cảnh cùng đường bí lối và sự bướng bỉnh lại chẳng khác gì cô, khiến cô như thấy lại bản thân trước đây, không thể nào nhẫn tâm ném phứt chuyện này ra sau đầu. Song nếu bắt cô phải đánh cược cơ hội thành tiên của bản thân, lập tức hồi tâm chuyển ý nhận đứa đồ đệ này, thì cô không thể làm được. Cho nên cô muốn quan sát thêm mấy ngày, nếu thật sự không xong thì cứ mang cô bé này theo trước, chờ hoàn toàn hiểu rõ rồi thì hãy quyết định có cho cô bé ăn quả Ngũ Hành, chính thức thu làm đồ đệ hay không.
Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam ở đây nói chuyện về tiểu cô nương kia, trong khi Hiên Viên Túc thì đã chạy đi rất xa, chen vào đám trẻ con, tò mò nhìn một ông lão nặn mặt người.
Dọc đường tới đây, có nhiều người biết nó đi cùng với đôi thiếu nam thiếu nữ bề ngoài xuất chúng kia, bèn lân la hỏi thăm.
Đầu tiên là một công tử phú gia y phục hoa lệ, ôn tồn dụ dỗ nó: “Vị tiểu ca đây, đệ là con cái nhà ai? Vị cô nương đi chung với đệ lúc nãy là tỷ tỷ của đệ sao?”
Hiên Viên Túc nhướng cặp mày nhỏ, dời mắt nhìn qua người này, nghiêm túc hỏi lại: “Ngươi hỏi thăm chuyện này làm gì?”
Đương nhiên là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu! Nhưng công tử phú gia lại thấy không nên trả lời một đứa trẻ về vấn đề này, cho nên chỉ cười bí hiểm, tay dò vào ngực tìm tòi, lấy ra một xâu tiền, quơ quơ trước mặt nó: “Nếu đệ ngoan ngoãn nói cho ta biết, thì xâu tiền này sẽ đưa cho đệ mua đồ ăn vặt.”
Tuy Hiên Viên Túc từ nhỏ đã được bảo bọc rất kỹ, nhưng sau nhiều ngày bị hai tên vô lương Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam hun đúc, bây giờ nó tuyệt đối không còn được tính là người lương thiện. Nó nghe vậy thì chân mày hơi giãn ra, cặp mắt đen lúng liếng xoay tròn, thò tay nhận ngay xâu tiền: “Cho ta tiền trước thì ta mới nói.”
Công tử phú gia vừa nghe thế thì mừng húm, nào keo kiệt một xâu tiền, lập tức đưa qua, rồi giục nó: “Nói mau nói mau!”
Hiên Viên Túc nhận tiền, đếm lạch cạch ra bộ ra dạng, sau đó mới ngước khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ vô tội lên, toét miệng cười với người này, cất giọng non nớt: “Đó là mẹ ta!”
Một câu nói đã đập tan lòng háo hức dạt dào của công tử phú gia thành mây khói, nụ cười cứng ngắc trên mặt.
Một thiếu nữ khác bên cạnh cũng nảy sinh tơ tình, nghe nó đáp tới đây đã thấy không ổn, nhưng trong lòng vẫn giữ lại chút may mắn và thấp thỏm, vội vã hỏi nó: “Vậy vị công tử bên cạnh mẹ đệ thì sao...”
Hiên Viên Túc quan sát cô ta từ trên xuống dưới, trả lời không chút khách sáo: “Trả thù lao rồi ta mới nói.”
Cô gái kia không làm sao được, đành đếm năm đồng tiền đưa cho nó.
Hiên Viên Túc cũng không bắt bẻ nhiều ít, vẫn nhận lấy như thường, sau đó cười hì hì đáp: “Đó là cha ta!”
Thiếu nữ lập tức hệt như công tử phú gia, buồn bã không gì sánh được, trái tim thiếu nữ vỡ tan rơi đầy đất, lại ngoảnh đầu nhìn về phía Mộ Thập Tam phía xa xa, cắn môi, lòng thầm đau buồn, thật là hận không gặp người khi chưa lấy vợ!
~ Hết chương 188 ~