Lối ra hãm hại
Edit: Yun.chan
***
Hàn Ngâm đã quấn người là giở đủ chiêu trò, để tránh phiền phức, Mộ Thập Tam sụp mắt ngẫm nghĩ một chút, dường như cũng không có gì không thể nói.
Nghĩ rồi hắn cười khẽ: “Ngày xưa ta chỉ vô tình nói đỡ cho cô ta một câu, ta gần như quên mất rồi, nhưng không ngờ cô ta vẫn nhớ, lúc nãy cô ta cảm ơn ta, ta mới nhớ hình như có chuyện như vậy.”
Cũng nhờ đó hắn mới tin thân phận mà Giang Tĩnh Dạ tự xưng, nếu không đột nhiên từ đâu trồi ra một “Cố nhân”, khiến trong lòng hắn cũng có chút hoài nghi.
Hàn Ngâm không dằn được cơn tò mò, truy hỏi ráo riết: “Ngài nói đỡ cho cô ta cái gì?”
Mộ Thập Tam liếc cô một cái rồi đáp: “Nha hoàn nhỏ tuổi trong thế gia đại tộc, những ai có dung mạo và giọng nói hay sẽ bị lựa chọn, đưa đi học múa luyện đàn, khi đó cô ta bị chọn nhưng lại khóc lóc giãy giụa không muốn đi, đúng lúc đó ta đi ngang qua nhìn thấy, bèn thuận miệng nói mình thiếu một nha hoàn để sai bảo, gọi người mang cô ta đến viện của ta.”
Hàn Ngâm chưa được trải nghiệm sự phú quý của thế gia vọng tộc bao giờ, nhưng có nghe mấy lời buôn chuyện ở đầu đường cuối ngõ, biết rằng những ca cơ vũ nữ được bồi dưỡng ra không phải bị chủ nhân dùng để tự tiêu khiển, để khách vui đùa, thì chính là bị đưa tới các nhà quan lớn quyền quý để kết giao, hơn phân nửa đều rơi vào kết cục phiêu linh bi thảm. Nghĩ rồi cô gật đầu tư lự, tiếp lời: “Vậy ngài cũng được coi là nửa ân nhân của cô ta rồi, nói thế, cô ta cảm kích ngài, mấy năm qua đi vẫn không quên được, cũng là điều dễ hiểu thôi.”
Khóe môi Mộ Thập Tam giật giật, ân nhân thì ân nhân, cái nửa ân nhân này cô lấy ở đâu ra vậy!
Hàn Ngâm vẫn đang lặng lẽ quan sát hắn, càng nhìn càng thấy hắn mi mục anh tuấn, phong tư trác tuyệt, nếu nói bạch y Cửu Huyền khoác lên người Lạc Vân Khanh là xuất trần thoát tục, thì khi mặc trên người hắn chính là tự do phóng khoáng, một lạnh lùng, một tỏa sáng, cho người ta cảm giác khác nhau nhưng lại xuất sắc giống nhau, người như vậy đích xác khiến người ta nhìn qua một lần là khó quên, chuyện đã qua nhiều năm, mà Giang Tĩnh Dạ còn nhớ được hắn, cũng chẳng phải là chuyện gì quá lạ lùng.
“Sư thúc.” Cô đột nhiên hỏi: “Chuyện nhà ngài, ngài...”
Nét mặt Mộ Thập Tam không nhìn ra được vẻ bi thương, hắn chỉ thản nhiên cắt lời cô: “Ta đã biết từ lâu rồi.”
Chuyện như vậy, rất khó chôn vùi trong thời gian ngắn, mấy năm trước, khi hắn vừa có thể xuống núi thì đã biết rồi.
Hàn Ngâm nhẹ giọng hỏi: “Vậy ngài có biết đó là do thiên tai hay nhân họa không?”
“Vế sau.” Mộ Thập Tam lại không dối gạt cô.
Trông hắn dửng dưng như thế, Hàn Ngâm cũng hơi hiểu ra: “Ngài đã báo thù?”
“Không sai.” Ánh mắt hắn trở nên thâm thúy, không bàn chuyện này nữa mà chỉ nói một tiếng: “Đi thôi.”
Trong lòng Hàn Ngâm rất hiếu kỳ, là pháp lực của ai hùng mạnh đến vậy, có thể hủy diệt toàn bộ Diệp gia trong im lặng, vả lại quan trọng nhất là, người đó lợi hại đến thế, làm sao Mộ Thập Tam lại tìm được hắn, báo gia thù? Chẳng qua hiếu kỳ thì hiếu kỳ, Mộ Thập Tam rõ ràng đã không muốn nói, cô cũng không trông mong hỏi được nguyên nhân. Dù sao đây cũng là vết thương chôn sâu trong lòng hắn, cô đâu phải người không có mắt, chỉ vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình mà cứa vào vết sẹo của người khác.
Khi hai người trở lại Vân Trung điện, ánh mắt lạnh lùng của Lạc Vân Khanh đang nhìn chằm chằm vào bức họa cuối cùng, Giang Tĩnh Dạ đang ngồi một mình bên kia, vành mắt ửng đỏ trông như vừa mới khóc.
Mộ Thập Tam vào điện liền hỏi Lạc Vân Khanh: “Chuyện Hàn Ngâm tiếp quản Ngũ Hành tông, ngươi nghĩ nên báo lại với chưởng môn thế nào?”
Rõ ràng Lạc Vân Khanh đã cân nhắc rất lâu, vừa được hỏi đã đáp ngay: “Báo lại sự thật.”
Vừa trông thấy Lạc Vân Khanh, Hàn Ngâm lại nhớ tới màn khóc lóc bị hắn bắt gặp lúc nãy, khiến cô hơi thiếu tự tin, bèn nhỏ giọng nói: “Không nói có được không? Dù sao người của Ngũ Hành tông đã chết hết từ lâu rồi, không nói cũng chẳng ai biết mà.”
Mộ Thập Tam cười khẽ: “Vậy ngươi giải thích lai lịch của con Hải Trãi này thế nào đây?”
Hự, suýt quên béng nó.
Hàn Ngâm quét cặp mắt không có ý tốt qua Hải Trải, lèm bèm: “Đã bảo nghe lệnh ta ngàn năm mà không thể sai bảo nó hết mức thì đúng là lỗ to.”
Nó đã tạo nghiệt gì, sao lại gặp phải toàn đồ lưu manh thế này!
Hải Trãi nội thương ghê gớm, chạy vào góc điện khóc hu hu, nhưng một giây sau đã bị Hàn Ngâm tóm đuôi lôi ra, hỏi nó cách ra khỏi tiên phủ động thiên này. Nó đành phải hậm hực phun ra một chiếc nhẫn ngũ hành, nói: “Đây là tín vật của Tông chủ Ngũ Hành tông, dùng nó có thể mở ra trận pháp giấu phía sau bức họa.”
Ặc, trên cái nhẫn này toàn là nước bọt của Hải Trãi.
Hàn Ngâm ghét bỏ dùng liên tù tì ba bốn đạo Địch Trần chú liền, sau đó mới nhận lấy, hành động này rõ ràng đã làm tổn thương nặng nề lòng tự trọng của Hải Trải, nó trực tiếp nằm vật ra đất gào khóc lăn lộn.
“Đừng khóc nữa, điếc cả tai.”
Chẳng biết cô đang dỗ hay chỉ trích người ta, chỉ thuận miệng nói một câu rồi đi xem chiếc nhẫn ngũ hành kia. Chiếc nhẫn này được làm từ chất gỗ đặc biệt, tạo hình cũng khác xa bình thường, trên mặt nhẫn chia làm năm cạnh, trên cạnh cẩn năm viên linh thạch với năm màu xanh, đỏ, vàng, trắng và đen. Chưa kể toàn thân nó được khắc hoa văn cổ xưa, trên đường nét hoa văn còn lập lòe năm tia sáng cùng màu với năm viên liên thạch.
Mộ Thập Tam chỉ nhìn thoáng qua rồi nói: “Pháp khí thượng phẩm, vật liệu chế tạo chiếc nhẫn này có bảy phần là cát Tinh Thần, thứ khảm trên đó chính là tinh túy chắt lọc ra từ linh thạch ngũ hành, xem ra lời thề độc kia của ngươi không tính là thiệt thòi đâu.”
Hắn nói tốt, thì chiếc nhẫn này nhất định không tồi.
Ánh mắt Hàn Ngâm nhìn nhẫn Ngũ Hành bỗng trở nên phức tạp, không biết là hài lòng hay đau lòng, nguyên nhân hài lòng, tất nhiên là do thó được của hời, nguyên nhân đau lòng cũng cực đơn giản, để có được chiếc nhẫn này, cô phải trả giá quá cao!
Nhóm ba người Mộ Thập Tam bèn chia nhau ra tìm trận pháp giấu trên bức họa, Hàn Ngâm thì dựa theo lời chỉ điểm của Hải Trãi, phá cấm chế trên nhẫn Ngũ Hành, luyện hóa nó thành của mình. Sau đó cô chợt nghe thấy Giang Tĩnh Dạ mắng một câu: “Tên điên!”
Ai điên?
Cô tò mò giương mắt nhìn, kết quả đen hết cả mặt. Hóa ra trận pháp đằng sau bức họa đã tìm được rồi, thế nhưng nó lại khổng lồ rối rắm tới mức cô chỉ nhìn thoáng qua đã suýt té xỉu, thứ này hoàn toàn không cùng đẳng cấp với loại trận pháp cỡ nhỏ như Truyền Tống trận khắc trên mai rùa dưới đáy hồ Lạc Linh!
Trận pháp cỡ này, dù là người kiến thức hạn hẹp như cô cũng biết, nó không phải thứ dùng sức người có thể phá hỏng được, vả lại rất có khả năng lỡ tay làm đổ sụp tất tần tật, tới lúc đó linh khí trong tiên phủ động thiên này cũng tan tác theo, tuyệt đối là chuyện liên quan tới mạng người.
Nghiêm Tử Ngọc ơi Nghiêm Tử Ngọc, ngài phải làm mọi chuyện ra thế này mới chịu sao?
Sau khi thấy trận pháp này, sắc mặt mọi người đều có chút khó coi, chỉ có ánh mắt Mộ Thập Tam lóe lên, còn có tâm trạng xoa cằm phát biểu một câu: “Không tồi, không uổng công tới đây lần này.”
Hàn Ngâm nhìn hắn hoang mang: “Mắt trận ở đâu?”
Cô hoàn toàn không tìm được, nhưng chuyện này cũng chẳng tính là quá mất mặt, những người khác cũng không tìm được y hệt cô, tới Mộ Thập Tam cũng phải nhìn đăm đăm trận pháp, trầm ngâm một hồi mới chỉ ra được.
Nhẫn Ngũ Hành đẩy vào trong mắt trận, theo trận pháp đang từ từ khởi động, Hàn Ngâm cũng có thể cảm giác được linh khí Ngũ hành chung quanh đột nhiên trở nên loãng hơn, cứ như bị hút hết vào trong trận pháp kia vậy. Qua một hồi lâu, một cánh cửa được ngưng tự từ vô số huyễn phù mới hiện ra trước mắt họ.
Mộ Thập Tam nhìn chằm chằm huyễn môn kia với ánh mắt không mấy tín nhiệm, gọi giật Giang Tĩnh Dạ đang muốn bước vào lại, sau đó thò tay ra, xách Thổ Linh trư đang nằm bò trên vai Hàn Ngâm lên: “Ngươi đi vào dò đường trước đi.”
Giọng vừa dứt, tấm thân mập mạp của Thổ Linh trư đã vẽ ra một đừng cong hoàn hảo trên không, rồi biến mất hoàn toàn bên trong huyễn môn. Sau đó Hàn Ngâm lập tức cảm thấy nó dò linh thứ tới, trong đầu oang oang tiếng heo gào.
“Cứu mạng với, ta không muốn chết —–”
Âm cuối bị kéo dài tới vô hạn, sau đó biến mất bất thình lình.
Hàn Ngâm đen mặt dò linh thức qua, hỏi nó: “Sao rồi?”
Thật lâu sau Thổ Linh trư mới đáp lại cô một câu: “Khỏe.”
Sau đó Mộ Thập Tam hơi nhíu mày, ánh mắt thâm trầm nhìn Giang Tĩnh Dạ và Lạc Vân Khanh nối gót nhau bước qua huyễn môn, lúc này mới than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ theo sát phía sau.
Hàn Ngâm muốn gọi hắn lại, hỏi hắn rốt cuộc thấy lạ ở đâu, nhưng không kịp, đành phải một tay dắt Hải Trãi, một tay thu hồi nhẫn Ngũ hành, tranh thủ trước khi huyễn môn biến mất hoàn toàn, chạy vào.
“Á —-”
Vừa vào huyễn môn, cô cũng không nhịn được thét lên một tiếng.
Cảm giác hai mắt như bị bôi đen, hụt chân té cắm đầu xuống vách núi này rốt cuộc là cái gì đây!
Sầm Nguyên, trấn Huyền Độ.
Đêm khuya thanh vắng, gió lạnh trăng mờ.
“Cốc, cốc cốc —-”
Lâm lão đầu trong trấn đang gõ mõ cầm canh đi qua con phố vắng, thỉnh thoảng còn dùng chất giọng thê lương mà vang xa của mình để hô lên một tiếng: “Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa.”
Hô mãi đến khi miệng khô ran, ông lão bèn dừng lại nốc một hơi rượu mạnh trong bình hồ lô, đang bị hơi rượu cay xè làm cho nhăn mặt nhíu mày hít hà, thì ông bỗng nhiên giật mình. Bởi vì nương theo ánh đèn lồng nhìn lên vũng bùn trước mặt, đột nhiên lại trồi ra một con heo đen tròn vo chỉ lớn như quả dưa.
Lúc heo đen nhỏ nhìn thấy ông lão rõ ràng cũng nghệt ra, sau đó liếc ông lão một cái rồi quay ngoắc người, ngoe nguẩy mông bỏ đi.
Lâm lão đầu giật mình dụi dụi mắt, lúc nhìn lại thì heo đen nhỏ đã biến đâu mất tăm. Ông lão tưởng do mình say nên hoa mắt, trong lòng lẩm bẩm một hồi, rồi xốc lại can đảm đi tiếp.
“Cốc, cốc cốc —-”
Lâm lão đầu dự định đi tới gốc cây khô trăm năm phía trước để nghỉ chân, nào ngờ chợt thấy trên cây khô nổ ra mấy tia sáng chói lóa, ngay sau đó một thiếu niên áo trắng tay cầm trường kiếm, mặt như sương lạnh, mím chặt môi bước ra từ thân cây khô vừa bị xẻ ra tan nát.
Thụ, thụ yêu!
Cây già sinh ra thụ yêu!
Ông lão sợ tới mức lùi lại hai bước, ngồi bệt ngay ra đất.
Thiếu niên kia nhìn ông lão một cái, hơi cau mày, rồi quay đầu bỏ đi không nói một lời.
Quả tim bị xách lên tận cổ của Lâm lão đầu còn chưa rớt xuống, trên bầu trời xa xăm lại đột ngột xuất hiện một bóng người màu trắng, tưởng đâu người nọ sẽ té rớt xuống đất phun máu chết ngay tại chỗ, ai dè ngay lúc này trên người hắn chợt bắn lên một tia sáng đỏ, một cự long khổng lồ như lửa xuất hiện theo, quẫy đuôi rồng bổ nhào xuống, đón vững người nọ trên lưng.
Không... không được...
Quá kinh khủng! Sắp bị hù chết rồi!
Lâm lão đầu lồm cồm bò dậy, bỏ chạy thục mạng. Nào ngờ mới chui vào một ngõ nhỏ lại nghe “Kẹt” một tiếng, cửa viện của một nhà bên đường bị mở ra, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần giận dữ lao từ bên trong ra, suýt thì va vào ông lão.
“Hồ tiên tỷ tỷ, nàng đừng đi!” Đằng sau cửa viện lao ra một thư sinh chân trần, y phục xộc xệch, hắn kéo ống tay áo của cô gái kia lại, van vỉ: “Đừng đi, nàng leo lên giường tiểu sinh, chẳng phải vì một đêm xuân sao?”
“Hạ lưu!” Thiếu nữ cắn răng, trở tay giáng cho thư sinh kia một bạt tai, rồi phóng thật nhanh tới đầu ngõ.
Thư sinh che mặt, trong tay vẫn nắm chặt miếng vải xé ra từ ống tay áo của cô gái kia, vẻ mặt ấm ức cầu xin: “Biết sớm đã không sờ đuôi hồ ly của nàng rồi.”
Lâm lão đầu coi như không thấy, thở hổn hển bỏ thư sinh kia lại, chạy sâu vào trong ngõ nhỏ.
Sắp chết rồi! Thế đạo này quá loạn! Thần thánh quỷ thần hồ yêu đều ra ngoài dạo đêm hết rồi!
Lão chạy mãi chạy mãi, chạy tới cuối ngõ mới nhớ ra đây là ngõ cụt, đằng trước không có đường ra, chỉ có một cái giếng.
Lâm lão đầu vừa định quay lưng chạy ngược lại, thì bỗng nhìn thấy dưới ánh trăng mờ tối có một đôi tay nhỏ bé thò ra từ miệng giếng, đôi tay kia quờ quạng giữa không trung một hồi, bám lên mép giếng, ngay sau đó có một người chậm rãi bò ra từ bên trong.
Cô ta cô ta, tóc tai bù xù.
Cô ta cô ta, mắt lóe hung quang.
Cô ta cô ta, trên tấm thân gầy guộc là bộ bạch y ướt nhẹp.
Cô ta cô ta...
Lâm lão đầu hụt hơi, ngã vật ra đất, bị dọa cho hôn mê triệt để.
~ Hết chương 106 ~
Đúng là băng nhóm phá làng phá xóm ==!