Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 91: Chương 91: Mồi nhử




Mồi nhử

Edit: Yunchan

***

Đâu đâu cũng là rừng rậm um tùm, nhánh cây mọc ra chằng chịt bất quy tắc.

Một thiếu nữ nhan sắc tuyệt đẹp máu me đầm đìa bị treo ngược trên cành cây, cách mặt đất chừng một trượng.

Hàn Ngâm dừng lại cách đó không xa, tay chống cằm khen tấm tắc: “Tư thế tuyệt hảo.”

Thiếu nữ nghe cô nói thế, vừa thẹn vừa giận, há mồm mắng xối xả: “Thả ta xuống mau! Các ngươi là bọn đê tiện vô sỉ, không dám hạ thủ trước mặt, lại dùng chiêu đánh lén hạng ba này!”

Hàn Ngâm bĩu môi: “Nói cứ như cô hành động quang minh chính đại lắm ấy, cũng lẽo đẽo bám theo bọn ta chờ đánh lén còn gì.”

Cô gái kia nghẹn lời, lập tức cuống tới độ nức nở: “Cô thả ta xuống mau, chúng ta đánh nhau công bằng!”

Rành rành tu vi cô ta cao hơn, còn dám nói công bằng? Chưa kể đang ở thế bất lợi mà còn không biết dịu giọng xin xỏ người ta.

Hàn Ngâm lờ cô ta đi, lúc chuyển sang Lạc Vân Khanh, ánh mắt đã thu lại vẻ trêu chọc, thay vào đó là đau buồn âm thầm: “Lạc sư huynh, cô ta dám chắc là bị ai đó treo lên, trong dãy núi Xích Luyện này có lẽ còn người khác ngoài chúng ta.”

Lạc Vân Khanh đang ngưng thần chú ý động tĩnh chung quanh, nghe vậy chỉ “Ừ” nhẹ một tiếng.

Hàn Ngâm lại hướng mắt nhìn lên cô gái trên cao, thấy cô ta bị treo ngược trong tư thế này thật giống với mồi nhử, chưa kể cô ta dám một thân một mình theo họ vào dãy núi Xích Luyện, truy lùng một Liễu yêu tu vi Đan Thành, suy ra ít nhất cũng phải tu vi Tụ Linh trở lên, muốn đánh lén cô ta cũng không phải chuyện dễ dàng gì, nhất là treo ngược cô ta lên xong mà cô ta còn mơ màng không biết rốt cuộc là ai đã hạ thủ.

Xét theo hướng này, trong lòng Hàn Ngâm càng thấy thấp thỏm hơn.

Tích Tích ở bên chợt lên tiếng: “Rốt cuộc chúng ta có nên thả cô ta xuống không? Cô ta máu me đầy người còn bị treo ở đây, chẳng bao lâu sẽ kéo mãnh thú tới cho xem.”

Đúng rồi! Máu của người tu tiên có linh khí, phần lớn mãnh thú không thể kháng cự lại sự hấp dẫn của mùi này, ví như đàn cá bạc trong hồ Lạc Tinh bị một giọt máu của cô dẫn tới điên cuồng, hơn nữa trong dãy núi Xích Luyện này thưa dấu chân người, trừ thiếu nữ này và người treo ngược cô ta ra, có lẽ chỉ còn lại họ.

Cái mồi nhử này rõ ràng đang nhắm vào họ...

Hàn Ngâm vội kéo ống tay áo Lạc Vân Khanh, la lên thúc bách: “Sư huynh, muội cảm thấy không ổn, chúng ta đi nhanh lên thì hơn.”

Lạc Vân Khanh không phản đối, thế nhưng trước khi đi vẫn dùng phi kiếm chém đứt sợi dây mây trói cô gái kia.

Dây mây đứt phựt, thân thể cô gái rớt nhanh xuống, nhưng chỉ rơi được vài thước đã dừng lại, vẫn treo ngược ở giữa không trung, vả lại tiếng kêu thảm thiết của cô ta lại vang lên lần nữa, máu tươi trên người cô ta bắt đầu chảy xuống thành dòng, máu rơi lên thảm lá rụng, phát ra tiếng tí tách như mưa rào.

“Đây là...” Hàn Ngâm kinh ngạc, đổi sang một góc độ khác để nhìn kỹ hơn, nương theo vạt nắng lọt qua tàng cây chằng chịt, cô mới phát hiện ra trên người cô gái kia không chỉ có dây mây, mà còn có sợi cước mảnh trói chặt hết tứ chi, hiện tại dây mây đã bị chém đứt, dây cước phải chịu hết toàn bộ trọng lượng cơ thể, nên chẳng khác nào lưỡi dao sắc bén cứa sâu vào da thịt cô ta, ghim tới tận xương.

Hoàn toàn không cần phải nghe tiếng rên xiết, cũng chẳng cần nhìn tới gương mặt méo mó của cô ta, cũng biết được cô ta phải chịu thống khổ nhường nào, chưa kể máu chảy dữ dội thế này, nếu không cứu kịp thì chẳng bao lâu cô ta sẽ chết vì bị vắt kiệt máu.

Mắt Lạc Vân Khanh bỗng nhiên khép chặt rồi mở ra ngay lập tức, hắn rít qua kẽ răng ba chữ: “Tỏa Linh ti!”

Chả trách phi kiếm của hắn không thể chặt đứt, chả trách cô gái kia là người tu tiên mà lại bị người ta treo ngược lên vẫn không có khả năng tự cứu mình.

Hai mắt Hàn Ngâm đột nhiên trợn to, vì trong ký ức của cô loại thủ đoạn ngược đãi điên cuồng mà lại tàn nhẫn đẫm máu như thế, chỉ có một người sử dụng.

“Tô Tinh Trầm!” Cô nắm thật chặt cổ tay của Lạc Vân Khanh: “Sư huynh! Có thể là Tô Tinh Trầm!”

Không sai, chính là Tô Tinh Trầm!

Trước đây lúc Tô Tinh Trầm luyện thành Tỏa Linh ti đã từng cho hắn xem qua!

Chuyện cũ nghĩ lại mà còn hãi hùng...

“Muội với Tích Tích đi trước đi.” Lạc Vân Khanh đẩy tay Hàn Ngâm ra, muốn lên cứu người trước.

Tô Tinh Trầm cũng tu thủy hành linh khí như hắn, mà Tỏa Linh ti này cần thủy hành linh khí mới mở được.

“Sư huynh, huynh đừng đi!” Hàn Ngâm hoảng loạn đuổi theo: “Huynh biết rõ cái bẫy này Tô Tinh Trầm bày ra là vì huynh mà, chúng ta đi nhanh lên có được không?”

Phải! Ai sáng suốt cũng có thể nhìn ra, cô gái kia chính là mồi mà Tô Tinh Trầm dùng để nhử hắn.

Tô Tinh Trầm đoán chắc rằng hắn sẽ dùng phi kiếm chặt đứt dây mây, đoán chắc khi hắn nhìn thấy cô gái này bị Tỏa Linh ti treo ngược lên sẽ nổi giận, đoán chắc rằng hắn sẽ cứu...

Nếu Tô Tinh Trầm đã đoán được tất cả, thì hắn có cứu người hay không thật ra cũng không quan trọng nữa.

Trong lòng Lạc Vân Khanh còn ôm một chút hy vọng, vừa cứu người vừa giục Hàn Ngâm: “Có nghe thấy không, muội và Tích Tích đi nhanh lên!”

“Không!” Hàn Ngâm giậm chân phiền não, cô không đi!

Cô không phải đồ ngốc, hiểu rõ với thực lực của Tô Tinh Trầm muốn đối phó với họ cơ bản chẳng cần giở mánh khóe này, hắn làm vậy chỉ vì không muốn có sơ sót nào, như mèo vờn chuột vậy, trước khi giết họ phải vũ nhục họ một phen.

Thế thì, họ chỉ còn mỗi đường đập nồi dìm thuyền mà thôi, tập trung lại mới có thể kiếm được cơ hội, nếu tách nhau ra chạy thì thể nào cũng bị đánh gục từng người một!

“Hàn Ngâm!” Giọng Lạc Vân Khanh càng nghiêm khắc hơn, đã gần với tiếng quát ra lệnh không cho phép kháng cự: “Muội đi ngay cho ta!”

Tiếc rằng một khi Hàn Ngâm đã hạ quyết tâm thì hoàn toàn không nghe ai nói, vừa tìm đan dược cầm máu trong túi Càn Khôn, vừa đáp trả lại hắn bằng giọng điệu tương tự: “Sư huynh không cần nói nữa, muội giá nào cũng không đi đâu! Vả lại muốn ra khỏi dãy núi Xích Luyện này không phải chuyện ngày một ngày hai, nếu hắn đã theo dõi chúng ta, thì dù bỏ lại huynh, bọn muội cũng chẳng chạy được bao xa!”

Lạc Vân Khanh quá ngốc! Hắn đúng là quá ngốc! Hắn cho là Tô Tinh Trầm tới để đối phó với hắn, cho nên mới đặt ra cái bẫy này, vậy mà hắn vẫn vì nghĩa không chùn chân bước thẳng tới, ôm chút hy vọng có thể kéo dài thời gian, mong Tô Tinh Trầm đối phó hắn xong, có thể sẽ xem thường đi xử cái đứa có tu vi nông cạn như cô.

Hàn Ngâm thầm nở nụ cười khổ, phải thôi, hắn vẫn chưa biết, chưa biết mục tiêu thật sự của Tô Tinh Trầm là cô chứ không phải hắn. Bất kể thế nào cô cũng không trốn thoát nổi, mà đã trốn không thoát, vậy chi bằng cứ thẳng thắn mà đối mặt vậy!

Thấy cô đã quyết lòng, Lạc Vân Khanh chỉ còn biết thở dài một hơi, mím chặt môi không nói thêm gì nữa, chuyên tâm mở Tỏa Linh ti.

Chuyện Tô Tinh Trầm, Tích Tích cũng biết được chút ít, do đó chỉ ngoan ngoãn đứng im bên cạnh, mãi đến khi màn tranh chấp tới hồi kết mới nhanh chóng bước lên, giúp Lạc Vân Khanh cứu người.

Ba người cùng hợp tác, nên cô gái kia đã được cứu xuống rất nhanh.

Lúc này Hàn Ngâm đã tìm ra đan dược cầm máu, thầm nghĩ lát nữa có lẽ sẽ phải đấu một trận sống mái, nên vội vàng lục túi thuốc Mộ Thập Tam đưa cho để chọn vài thứ dự phòng, ai ngờ lại lục ra được một hộp Huyết Ngọc Sinh Cơ.

“Hừ! Coi như số cô may!” Hàn Ngâm hung bạo nhét hai viên đan dược vào miệng cô gái đã hôn mê, sau đó lại hung tợn lột xiêm y của cô ta ra, chấm Huyết Ngọc Sinh Cơ rồi bôi lung tung lên vết thương.

Lạc Vân Khanh thấy cô không nói không rằng đã lột cô gái kia chỉ còn mỗi cái yến, quả thật có chút xấu hổ, vội vã quay lưng lại, hỏi cô một câu để làm dịu bầu không khí căng thẳng: “Huyết Ngọc Sinh Cơ ở đâu ra?”

Hàn Ngâm đáp thật thà: “Mộ sư thúc đưa trước khi xuống núi.”

Lạc Vân Khanh im bặt.

Sau khi cô gái kia bị cơn đau lay tỉnh, phát hiện quần áo trên người mình đều bị lột gần như sạch trơn, lập tức hoảng loạn, nghẹn ngào nói: “Cô... cô muốn làm gì...”

“Câm miệng! Không thấy ta đang bôi thuốc cho cô sao hả?” Đang ở thời khắc sống còn nên Hàn Ngâm đặc biệt cáu kỉnh, biết rõ cô gái này bị biến thành mồi nhử chỉ do thân bất do kỷ, nhưng lòng vẫn oán hận nên không có tâm trạng giải thích, vừa hung tợn bôi thuốc lên người cô ta, vừa đưa cho cô ta túi nước, quát: “Uống!”

Cả đời chưa từng bị người ta đối xử như mẹ kế thế này, nếu như bình thường, với tính tình cao ngạo cô ta đã đạp cho Hàn Ngâm một đạp, nhưng hiện tại bản thân bị trọng thương, có muốn đạp cũng lực bất tòng tâm. Huống chi vừa rồi nghe họ đối thoại, cô ta cũng biết người đánh lén mình là kẻ khác, như vậy Hàn Ngâm ít nhiều cũng có ân cứu mạng, cô ta không thể làm gì hơn là cắn răng chịu đựng, làm theo mệnh lệnh của Hàn Ngâm.

Huyết Ngọc Sinh Cơ trị ngoại thương rất hiệu quả, vết thương của cô ta nhanh chóng khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, nhưng Hàn Ngâm lại chẳng vui vẻ gì, loại thuốc quý giá thế này, bôi một phát đã hết veo nửa hộp!

Cô nhét nửa hộp thuốc còn dư vào trong ngực, sau đó lấy một bộ xiêm y sạch sẽ từ trong túi Càn Khôn ra, ném cho cô gái kia, nói: “Mặc vào!”

Cô gái kia bị mất máu quá nhiều nên hết sức yếu ớt, gương mặt vốn đã trắng nay lại càng cắt không còn giọt máu. Nhưng dầu sao cô ta chỉ bị vết thương ngoài da, uống thuốc vào, còn bôi thêm Huyết Ngọc Sinh Cơ, nên cơ thể cũng không còn quá đau đớn nữa, do đó run run đứng lên, không ngại xiêm y của Hàn Ngâm nhỏ hơn mình mà mặc vào hết sức nhanh chóng.

Thấy cô ta phối hợp như vậy, địch ý của Hàn Ngâm cuối cùng cũng giảm bớt chút đỉnh, nói: “Cảnh cáo trước, cứu cô không mong cô báo đáp, nhưng lát nữa nếu bọn ta gặp nguy hiểm, chỉ hy vọng cô đừng đâm sau lưng bọn ta.”

Cô gái kia tuy thảm hại nhưng vẫn còn ngạo khí, hất mặt nói: “Ta họ Giang, Giang Tĩnh Dạ! Cô yên tâm, nợ nần giữa chúng ta sau này sẽ tính, trước đó, ta sẽ ghi ân cứu mạng của các người!”

Cô ta nói được câu này, Hàn Ngâm lại bắt đầu thấy thích cô ta rồi, nhưng vì bận cứu cô ta nên đã chậm trễ hồi lâu, thật tình không có thời gian để nói thêm gì nữa, chỉ khịt mũi ném ra một câu: “Thế thì hay.”

Lạc Vân Khanh thấy đã cứu được người bèn lên tiếng thúc giục: “Đi mau, không thể ở lại đây nữa.”

Chính xác là không thể ở lại đây nữa!

Tô Tinh Trầm đã mất công đặt mồi nhử, giờ cá đã cắn câu mà hắn còn chưa ló đầu ra, chuyện này gây ra áp lực tâm lý rất lớn cho Hàn Ngâm, khiến cô cảm giác đằng sau sự tĩnh lặng này đang chực sẵn một cái bẫy khủng khiếp hơn, chưa biết lúc nào cuồng phong sẽ ập tới, đương nhiên nên đi nhanh chừng nào thì tốt chừng đó.

Thế nhưng, bẫy chính là bẫy, luôn có giây phút được khởi động!

Họ vừa mới chạy được chừng hai ba trượng, mặt đất dưới chân đã rung chuyển dữ dội, rung đến mức không tài nào giữ được thăng bằng, nhất là Giang Tĩnh Dạ, cô ta bị mất máu nên đuối sức, bước chân loạng choạng, đảo lên một phát đã ngã xuống đất đầu tiên.

~ Hết chương 91 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.