Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 78: Chương 78: Muội cách xa ta ra một chút




Muội cách xa ta ra một chút.

Edit: Yunchan

***

Nhân sinh không có chuyện gì là vui vẻ trọn vẹn.

Hàn Ngâm cũng thật không ngờ, cô trì hoãn năm ngày hành trình vì Hồ Khản, nhưng vẫn để lại một sự tiếc nuối còn dang dở.

Sáng sớm hôm ấy, cô cáo từ Hồ gia, ôm Thổ Linh trư theo Lạc Vân Khanh rời khỏi thành, chân cứ bước tới trước, rồi lại không dằn lòng được ngoái đầu nhìn lại bóng dáng Hồ Khản đang đứng tiễn ở cửa, lúc này đã gần bị màn sương sớm che mờ.

“Lạc sư huynh.” Cô ngập ngừng: “Muội biết sự trong sạch của nữ tử rất quan trọng, nhưng người thân bất do kỷ bị vấy bẩn sự thuần khiết, có đáng bị người đời phỉ nhổ không?”

Tựa như Uyển Như, họ Lý, người thê tử chưa xuất giá mà Hồ Khản đã định việc cưới xin, cô bị chính cha ruột giao cho Cừu Thất để gán nợ, đương nhiên Cừu Thất không chạm vào cô, bởi vì dân cờ bạc như hắn biết rõ thiếu nữ đã phá thân không có giá bằng hoàng hoa khuê nữ. Do đó lập tức sang tay cho chủ nợ của hắn, đợi tới khi Hồ Khản hỏi ra tung tích, mang bạc chạy tới chuộc cô về, thì cô đã bị cầm thú chà đạp sự thuần khiết.

Sau đó là một hồi dằn vặt.

Hồ Khản vô cùng thống khổ chán nản, còn cha mẹ Hồ Khản, họ vốn là người tốt, nhưng khi đối diện với chuyện này cũng chỉ có thể ném ra hai chữ “Từ hôn”, còn nói nữ tử chưa gả thất thất còn không bằng quả phụ thủ tiết, cho dù bị ép buộc, nhưng đồn ra ngoài cũng làm ô danh Hồ gia.

Lý Uyển Như đã trải qua nỗi đau bị cha ruột bắt đi gán nợ, tiếp đó lại bị cầm thú lăng nhục, khó khăn lắm mới thoát khỏi hang sói, nào ngờ lại bị nhà chồng chê bỏ, những đả kích dồn dập này đã gieo vào đầu cô ý định từ bỏ cuộc đời, trong năm ngày này cô luôn tìm cách tự sát ba lần bốn lượt, có một lần mọi người lơ là, suýt chút nữa đã không cứu được mạng cô, về sau cô thấy cố tự sát cũng tốn công vô ích, do đó hoàn toàn chết tâm, bắt đầu không ăn không uống, vẻ ngoài ngày một tiều tụy.

Việc này như một mối họa từ trên trời rơi xuống, khiến Hàn Ngâm lại càng thêm khắc sâu chân lý cuộc đời vốn là bất đắc dĩ và bi ai.

Tục ngữ có câu tự làm tự chịu, có nhận trái đắng cũng do sự lựa chọn và hành động của bản thân, dù phải hứng chịu cũng không oan uổng, nhưng Lý Uyển Như rõ ràng chẳng làm gì cả, thế mà lại phải nhận lấy toàn bộ trái đắng do người khác gieo, Hàn Ngâm thật muốn hỏi cô một câu, rốt cuộc cô đã trêu ai ghẹo ai, sao lại bất hạnh như vậy!

Lạc Vân Khanh hạ thấp tầm mắt: “Trong việc này hỗn tạp nhiều thứ tình lý nhân tâm, đạo đức lễ pháp, rối rắm khó tả, mọi người sinh ra đều được giáo dưỡng khác nhau, cho nên đương nhiên cách nhìn cũng khác nhau. Huống chi hồng trần thế tục này, có quá nhiều người nhìn không thấu phá không ra, muội có thể nghĩ việc này không đúng, nhưng vẫn không thể nào thuyết phục để họ tiếp thu suy nghĩ của muội.”

Nói cũng đúng.

Hàn Ngâm than thầm, bởi vậy mà cô đã để lại ba lọ Ích Cốc hoàn cho Hồ Khản, bảo hắn lúc Lý Uyển Như tuyệt thực thì hãy cho cô uống một viên, giữ lại tính mạng của cô, về những chuyện khác thì Hàn Ngâm không có ý kiến gì. Tuy Hàn Ngâm biết có thể mắng Hồ Khản, bắt hắn cưới Lý Uyển Như, nhưng chỉ cần cái gai trong lòng hắn chưa nhổ bỏ, thì mối nhân duyên này nhất định không thể mỹ mãn, trái lại còn khiến vợ chồng bất hòa, dằn vặt lẫn nhau.

Được rồi, xưa nay hễ là chuyện bất lực thì cô luôn không nghĩ nhiều, đã chẳng được gì còn tự làm mình suy sụp thêm!

Cô ngước mặt hỏi Lạc Vân Khanh: “Sư huynh, tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Đương lúc Lạc Vân Khanh đang cân nhắc, Hổ Khản bỗng nhiên đuổi theo sau lưng: “Chờ đã, hai người chờ đã...”

Hàn Ngâm nhướng mày, quay người lại, nhìn thẳng Hổ Khản: “Sao?”

Xét cho cùng, tên này vẫn làm cho cô hơi giận, chẳng phải chỉ là sự thuần khiết thôi sao, có cái gì ghê gớm đâu! Nói một câu không may, nếu sau này cô gặp chuyện tương tự, nam nhân muốn cưới cô cũng đối xử với cô như thế thì cô sẽ....

Hừ hừ! Cô sẽ dứt khoát tung chân ra đạp, cho tên đó lăn khỏi cô bao xa thì lăn!

Chẳng qua là...

Hơi bị xa!

Cô là người tu tiên, nghĩ tới chuyện cưới hỏi xa vời này làm gì!

Hồ Khản lại không để ý tới thái độ của cô, chỉ lo dúi vào tay cô một thứ: “Cái này... cái này cho hai người.”

“Cái gì đây.” Hàn Ngâm cúi đầu nhìn thử, lập tức sửng sốt.

Lạc Vân Khanh cũng có vẻ bất ngờ, nhìn chằm chằm vào hai quả trứng gà hồng hồng Hồ Khản vừa nhét vào tay mình, khóe miệng bỗng cong lên một đường khó thể nhận ra.

“Trứng... trứng hỉ...” Lúc nói câu này Hồ Khản hết nhìn đông lại ngó tây, mắt ngó lung tung chứ không nhìn họ: “Ờ... ta nghĩ kỹ rồi, ta muốn cưới nàng ấy, nhưng hai người không đợi được tới đám cưới của ta, ăn trước hai cái trứng hỉ này hưởng chút không khí vui mừng là được rồi...”

Vẻ mặt Hàn Ngâm như không tin: “Ngươi chắc là mình nghĩ thông suốt rồi chứ? Nếu chưa nghĩ thông, thì cưới còn chẳng bằng không cưới, đừng miễn cưỡng làm gì.”

“Nghĩ... nghĩ thông suốt rồi!” Hồ Khản rống cổ, cao giọng nói: “Lão tử ta chính là đồ lưu manh vô lại, trước đây đã làm không ít chuyện vô liêm sỉ, ta còn sợ Lý Uyển Như gả vào nhà biết việc này sẽ coi thường ta, trong lòng cũng thầm nghĩ không xứng với nàng, bây giờ ta hết sợ rồi, ta với nàng ấy huề nhau!”

Hàn Ngâm trợn to mắt, chuyện này mà cũng huề nhau được sao...

Hồ Khản vừa nói vừa giở ra bộ mặt đê tiện, nhỏ giọng nói: “Vả lại không nói dối các người, cô nương Uyển Như này vốn không tệ, ta cưới nàng ấy trong tình huống này, nàng ấy sẽ ôm lòng cảm kích, sau này còn không một lòng một dạ với ta, hiếu thuận với cha mẹ ta gấp trăm lần à? Chuyện tốt này có đốt đèn cũng tìm không ra, ta có ngốc mới bỏ qua!”

Lạc Vân Khanh ho nhẹ một tiếng, miễn bình luận.

Thế mà Hồ Khản còn chưa đê tiện hết, nghiêm túc dặn dò họ: “Cái đó, lát nữa hai người ăn trứng, nhớ phải luộc chín, nếu không đập ra tay lại dính đầy lòng trứng!”

Hàn Ngâm nhăn mặt: “Sống á?”

“Ừ.” Hồ Khản xoa xoa tay cười hề hề: “Ta chẳng mới nghĩ thông suốt à, lấy đâu ra thời gian luộc trứng, hơn nửa màu đỏ trên vỏ trứng này là do mẹ ta nhuộm lên, loại son đó không biết đã để bao nhiêu năm, các người... lúc ăn phải cẩn thận...”

Chắc chắn là phải cẩn thận rồi, cả bàn tay Hàn Ngâm dính toàn là son sẫm màu, chóp mũi còn xộc vào một mùi mốc meo, xem ra màu son này để cũng lâu tuổi đời lắm rồi...

Sau khi chia tay Hồ Khảnh rời khỏi thành rồi, tâm trạng cô tốt hẳn lên, vừa nhảy chân sáo vừa hát nghêu ngao, có điều lúc đi tới một đầu ngã ba, cô phải ngừng lại, sực nhớ câu hỏi vừa rồi Lạc Vân Khanh còn chưa đáp.

Hàn Ngâm hỏi lại: “Chúng ta đi đâu đây?”

Lạc Vân Khanh chỉ vào con đường phía Nam, nói: “Đi đường này.”

Cô ngẫm nghĩ một lát: “Con đường này chắc là đi tới Tử Nguyên?”

Lạc Vân Khanh gật đầu: “Chúng ta sẽ đi qua dãy núi Xích Luyện trải dài mấy ngàn dặm nối giữa Tử Nguyên và Sầm Nguyên.”

Hàn Ngâm cười hỏi: “Ở đó có thể có thủy linh mạch không?”

“Không rõ lắm.” Lạc Vân Khanh dừng một lúc rồi nói tiếp: “Đi tìm hồ Lạc Tinh trước.”

Hồ Lạc Tinh!

Hàn Ngâm ngây ra một lúc, đây đã là lần thứ hai cô nghe thấy cái tên này rồi, làm cô khó tránh khỏi hiếu kỳ, hỏi: “Ở hồ Lạc Tinh đó có cái gì thế?”

Lạc Vân Khanh có vẻ không muốn trả lời lắm, chỉ đáp lấy lệ: “Không rõ lắm.”

“Sư huynh đang lừa người!” Hàn Ngâm bật thốt lên: “Huynh bảo muốn tìm hồ Lạc Tinh, Mộ sư thúc cũng nói bảo muội tiện đường thì tới hồ Lạc Tinh xem thử, nếu ở đó không có gì, tại sao ai cũng muốn đi...”

Đang nói giữa chừng thì thấy Lạc Vân Khanh nhìn mình chằm chằm, cô bỗng nhiên ý thức được hình như mình không nên nhắc tới Mộ Thập Tam, đành phải cười hì hì: “Xin lỗi sư huynh, muội thật tình có nhớ rõ lời huynh dặn, bớt qua lại với Mộ sư thúc, nhưng chúng ta ở cùng một ngọn núi Tập Hạc Phong, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, ờ... thỉnh thoảng đụng nhau nói một hai câu, chắc cũng không sao mà?”

Trên thực tế Tập Hạc Phong rất lớn, muốn ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp dường như hơi khó, cô cũng không chỉ thỉnh thoảng nói một hai câu với Mộ Thập Tam mà thôi, vả lại cô không hiểu lắm, rốt cuộc Lệ Thanh Hàn và Lạc Vân Khanh có thành kiến gì với Mộ Thập Tam, trong khi cô lại cảm thấy mình có thể học được từ Mộ Thập Tam khá nhiều thứ, hơn nữa ở cạnh hắn cũng khá thoải mái vui vẻ, ít nhất còn thoải mái hơn ở cạnh Vân Sơ Tâm, cô lại không tự chủ được bằng mặt không bằng lòng.

Lạc Vân Khanh biết lời cô nói không hoàn toàn là thật, nhưng hắn lại chẳng biết làm sao với cái tính bại hoại này của cô, huống chi hiện tại đã mang cô xuống núi, có nói nhiều về chuyện này cũng vô ích. Hắn chỉ còn biết thốt ra một câu nhàn nhạt: “Muội tự có chừng mực là được rồi.”

Hàn Ngâm thầm thở phào một hơi, vội vã đánh trống lảng: “Sư huynh nói mau đi, rốt cuộc hồ Lạc Tinh có cái gì?”

Lạc Vân Khanh hơi trầm ngâm: “Ta thật sự không rõ lắm, chỉ nghe nói trước khi vị Tông chủ của Ngũ Hành tông phi thăng, hình như đã xây một tòa tiên phủ ở hồ Lạc Tinh. Nhưng dầu gì nó cũng là chuyện của ngàn năm trước, chẳng biết lời đồn có đáng tin hay không, hơn nữa chưa từng nghe có ai tìm ra tòa tiên phủ này, ta nghĩ dầu gì cũng đã xuống núi, tiện đường mang muội tới đó tìm thử, chưa chắc sẽ có gặt hái gì, muội đừng ôm hy vọng quá lớn.”

“Sư huynh —-” Mắt Hàn Ngâm rưng rưng xúc động, tiện thể kéo cánh tay hắn áp sát tới: “Huynh đối với muội quá tốt, xuống núi rèn luyện còn không quên tìm Hỗn Nguyên tâm pháp cho muội...”

Cô không cố tình làm ra vẻ buồn nôn, mà do bản tính nịnh nọt bộc lộ ra ngoài một cách tự nhiên.

Nếu đổi lại là Mộ Thập Tam, có lẽ lúc này sẽ cười đầy xấu xa, hỏi cô nếu hắn đối xử tốt với cô như vậy thì cô sẽ lấy gì báo đáp. Thế nhưng người ở cạnh cô lúc này là Lạc Vân Khanh, từ trước đến này hắn không quen tiếp xúc gần gũi với đồng môn, bị cô dính lấy thế này, khiến cả người mất tự nhiên, lập tức căng cứng mặt, quanh thân tỏa ra ý lạnh tiêu điều, lạnh nhạt nói: “Lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì, muội cách xa ta ra một chút!”

“Không thả!” Hàn Ngâm không còn sợ hãi hắn như trước nữa, vẫn mặt dầy ôm chặt cánh tay hắn không tha, vì cô thấy loại cảm giác dựa dẫm này thật thoải mái, nó cho cô một loại cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.

Lạc Vân Khanh lại không thấy tốt một chút nào, ý lạnh quanh thân tỏa ra càng mãnh liệt, âm thầm bắt pháp quyết, lắc ống tay áo hất cô ra.

Và không ngoài dự đoán, Hàn Ngâm bị ném bay ra, mông chạm đất, chẳng qua da mặt cô rất dầy, bị hất ra nhưng chẳng có lấy tý thẹn thùng nào, đứng lên phủi phủi đất trên người, rồi tiếp tục bám theo hắn, đi tới đi tới, rồi chợt nhớ ra cái gì, lại thò tay ra kéo ống tay áo hắn theo bản năng: “Sư huynh —-”

Còn chưa nói xong, cô lại bị Lạc Vân Khanh hất ra ngoài.

Cái gì đây hả! Cô đâu có cố ý...

Hàn Ngâm bị té tới mức lòng đùa dai trỗi dậy, nghĩ bụng nếu Lạc Vân Khanh đã ghét người khác tiếp cận hắn như vậy, cô lại càng muốn chọc vào cái vảy ngược của hắn, để coi giới hạn chịu đựng của hắn tới đâu. Hoặc phải nói, nhìn gương mặt lạnh lùng, vạn năm bất biến của hắn, thỉnh thoảng cô cũng muốn nhìn thử khi trên gương mặt này hiện lên một loại tâm tình khác thì sẽ có dạng gì.

Thế là cô bò dậy, đuổi theo, thò tay ra kéo ống tay áo hắn tiếp. Kết quả đương nhiên là bị ném đi lần nữa! Vì vậy đi một đoạn, cô lại bị quăng ngã một đoạn, mặc dù lực ném của Lạc Vân Khanh lần sau sẽ nhẹ hơn lần trước, nhưng mãi tới khi màn đêm buông xuống, lúc họ tới được thôn làng tìm thấy một nơi ngủ trọ, cô cũng không thấy trên mặt hắn có chút xíu biến hóa nào, không khỏi than thầm —–

Sư huynh quả nhiên mặt đơ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.