Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 94: Chương 94: Ngươi muốn chết!




Ngươi muốn chết!

Edit: Yunchan

***

Vết thương trên cổ đau tới tê dại, từng dòng sinh mạng đang phun ra theo dòng máu chảy.

Đây không phải là chuyện đáng ăn mừng gì, nhưng ngay khoảnh khắc Hàn Ngâm chìm vào đáy nước, cô lại cảm giác mình may mắn vô cùng.

Đương nhiên, cô không điên, chẳng qua cô cảm thấy máu phun ra có thể che mờ mặt nước, cũng che khuất tầm mắt của đàn cá bạc đang ùa tới che trời lấp đất, nhờ đó ít nhất cô còn có thể tranh thủ chút thời gian quý báu để bỏ chạy.

Cô vừa thi thuật khép miệng hệ Thủy lên người mình để giảm bớt thương thế, vừa dốc hết sức lặn sâu xuống đáy, hy vọng có thể thoát được đòn giết chóc tiếp theo của Tô Tinh Trầm.

Nhưng rất khó!

Tô Tinh Trầm nhẫn nại đứng ở bên giữ sức chờ tấn công lâu như vậy, là muốn bất ngờ đẩy cô vào chỗ chết, cô có thể tránh được một đòn trí mạng của hắn dựa vào trực giác đã may lắm rồi, dám chắc không có cơ hội thứ hai.

Hàn Ngâm cắn chặt môi, mặc kệ thế nào, cô không muốn từ bỏ, cô vẫn muốn sống, nhất định phải sống...

Tô Tinh Trầm chém trượt một nhát, lòng cũng chùng xuống theo, ngay sau đó hắn lập tức đuổi theo, muốn tế Hàn Ngâm dưới kiếm trong thời gian ngắn nhất.

Lúc này đây, hắn vô cùng nghiêm túc!

Hắn đợi ở bên hồ Lạc Tinh này suốt mấy tháng, vì đã liệu trước Hàn Ngâm sẽ tới đây tìm Hỗn Nguyên tâm pháp, tất cả mưu tính và sắp xếp chỉ vì một mục đích muốn trừ khử cô một cách gọn gàng, đoạt lấy Tạo Hóa Kim Tiền trong tay cô. Tục ngữ có câu quá tam ba bận, Hàn Ngâm thoát chết khỏi tay hắn hai lần đã là giới hạn, lúc này đây, hắn nhất định phải giết chết nha đầu khốn kiếp tu vi nông cạn mà lại giảo hoạt đa đoan, quỷ kế chồng chất như cô để rửa mối nhục lần trước!

Hai người đều dùng Thủy Độn thuật, một đuổi một chạy.

Bản thân Tô Tinh Trầm chuyên tu pháp thuật hệ thủy, nên tất nhiên độn pháp cũng nhanh hơn Hàn Ngâm rất nhiều, nhưng hắn vào nước chậm hơn Hàn Ngâm chốc lát, lúc đầu còn bị đàn cá bạc cản mất tầm nhìn, vì thế đuổi theo một hồi mới nhìn thấy bóng dáng tháo chạy của cô phía trước, và cả Tạo Hóa Kim Tiền tỏa ánh vàng đang cố gắng hút luyện đàn cá bạc trong tay cô.

Trong phút chốc lòng hắn sôi sục dòng máu nóng kích động và hưng phấn điên cuồng không thể kiềm chế, chỉ cần đuổi theo một chút nữa là hắn có thể dùng phi kiếm đang nắm chắc trong tay, đâm thủng lưng cô!

Nhưng ngay vào giờ khắc này, bên cạnh Hàn Ngâm bỗng vọt ra một đàn cá phù quỷ tỏa ra ánh sáng u lam xanh biếc, tất cả đều xông hết về phía hắn.

Tim Tô Tinh Trầm thót lên, hận cô đến nghiến răng, ý nghĩ muốn cướp đoạt Tạo Hóa Kim Tiền càng cháy bỏng trong tim!

Không sai, hắn đã tu tới cảnh giới Đan Thành, có thể hóa màn băng để vào nước bình yên vô sự, nhưng điều kiện tiên quyết là trên người hắn không bốc ra mùi máu tươi, có thế công kích của đàn cá bạc lên hắn cũng không tới mức điên cuồng, số lượng cũng không nhiều tới ngàn vạn thế này!

Lúc này đối mặt với số lượng lớn cá phù quỷ, tấm màn băng trên người hắn chỉ duy trì được chốc lát đã bị cắn phá, nếu hắn không dùng Thủy Độn thuật thoát khỏi bầy cá kịp lúc, thì e là trên người đã tứa máu.

Nhưng chưa kịp vui vẻ bao lâu, trước mặt lại có một đàn cá phù quỷ xông về phía hắn, hắn mới dùng Thủy Độn thuật xong, linh khí trong đan điền vẫn chưa kịp quay vòng, hoàn toàn không thể dựng lại màn băng. Hắn chẳng thể làm gì hơn là dùng phi kiếm hộ thân, cố sức phóng ra khỏi bầy cá. Thế nhưng lần này không tránh được bị thương nhẹ, dụ bầy cá bạc gần đó lần theo mùi máu tanh, đồng loạt truy kích qua đây.

Tô Tinh Trầm nén giận, dùng phi kiếm, thủy độn và màn băng chống đỡ luân phiên mới cầm cự qua vài đợt tấn công của lũ cá điên cuồng, thân thể bị thương không ít hơn Hàn Ngâm là mấy. Có điều Hàn Ngâm có Tạo Hóa Kim Tiền hộ thân, còn hắn thì chỉ có thể dựa vào pháp thuật của mình để đọ sức với bầy cá bạc bị mùi máu tươi hấp dẫn kéo tới ngày một đông, thỉnh thoảng còn phải bớt thời gian dùng thuật khép miệng để trị liệu thương thế, do đó tốc độ cũng chậm lại rất nhiều, phải mất chừng một khắc sau mới đuổi kịp cô lần nữa.

Khi khoảng cách của cả hai đã đủ gần, linh khí bên trong đan điền bị hắn dồn hết vào phi kiếm một cách tàn bạo, trên thân kiếm nhất thời trào ra luồng khí cực hàn, ngay cả dòng nước ấm chung quanh cũng lạnh xuống trong nháy mắt.

Một đòn này, hắn nắm chắc mười phần.

Phi kiếm mang theo hàn ý lạnh thấu xương bắn vụt khỏi tay hắn, và hệt như hắn dự liệu, nó lập tức đâm sâu vào lưng Hàn Ngâm, máu tươi loan ra giữa lòng hồ, ban đầu là từng dòng máu nhạt hệt như những sợi tơ hồng, nhưng chẳng mấy chốc nó đã vẩn đục cả lòng hồ. Tới khi Tô Tinh Trầm áp sát lại thì máu của cô đã nhuộm đỏ cả tầm nhìn hắn.

Hả...

Lòng Tô Tinh Trầm đột nhiên chùng xuống, vội vã vận linh lực nhìn kỹ lại, thấy màn máu tươi đặc quánh bao quanh người mình đã tan mất, trước mắt hắn trống rỗng, trừ nước ra, cũng chỉ có phi kiếm của hắn đang chậm rãi chìm xuống đáy hồ.

Huyễn cảnh!

Hàn Ngâm quả nhiên quỷ kế đa đoan!

Tô Tinh Trầm nghiến răng ken két, đã mở to mắt nhìn cô chằm chằm, cứ tưởng rằng lần này cô sẽ không trốn thoát nữa, nhưng giá nào hắn cũng không ngờ được cô lại sử dụng huyễn thuật, mà hắn nhất thời không quan sát kỹ, lại mắc lừa cô lần hai!

Ôm theo cơn phẫn nộ ngút trời, hắn nhanh chóng lục soát trong nước, nhưng tầm nhìn dưới nước dù sao cũng không bằng trên bờ, hắn lại không biết Hàn Ngâm chạy hướng nào, chỉ còn biết nhắm đại một hướng để lần theo, chờ tới khi tìm thấy thì cô đã ngoi lên mặt nước, đang dùng Khinh Hồng thuật giẫm sóng chạy trốn.

Lúc này đây, nếu thất thủ lần nữa, Tô Tinh Trầm nghĩ hắn có thể trực tiếp đi mua mì sợi thắt cổ tự sát được rồi!

Hắn hoàn toàn không giữ lại chút sức lực nào, bàn tay phóng ra hơn mười lưỡi băng và phi kiếm, cản hết tất cả phương hướng có thể tránh né, quyết tâm phải hạ sát Hàn Ngâm chỉ với một đòn duy nhất.

Lúc này Hàn Ngâm cũng đã phát hiện ra sự truy kích của hắn, nhưng dẫu sao tu vi của cô cũng có hạn, đợt chạy trốn vừa rồi và sử dụng số lượng lớn cá phù quỷ đã hao tổn hết linh khí bên trong đan điền của cô, bây giờ tới một pháp thuật phòng hộ nhỏ cô cũng không thi triển nổi, làm sao có thể tránh được thế tấn công khốc liệt của hắn đây...

Ngay tại thời khắc sinh tử này, hình nhân thế thân đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hàn Ngâm, nhưng hắn cũng không kịp cản Tô Tinh Trầm hoặc sử dụng bất cứ pháp thuật gì, hắn chỉ có thể kéo cô vào lòng, ôm cô quay người lại, dùng toàn bộ cơ thể của mình để ngăn cản đòn tấn công trí mạng.

Dù vậy, vai phải và cánh tay phải của Hàn Ngâm vẫn trúng liền ba lưỡi băng, bị sức mạnh tàn bạo như vậy đập trúng khiến tầm mắt cô trở nên đen tối, ngực khó thở, ngay sau đó lưỡi băng ghim trên vết thương đột nhiên nổ tung khiến nửa người cô nhầy nhụa máu thịt, đau đớn rát bỏng và lạnh lẽo thấu xương lan khắp người như ngọn lửa cháy trụi cả cánh đồng, khiến cổ họng cô tanh nồng, suýt chút nữa phun ra máu.

Cùng lúc đó, Mộ Thập Tam đang khoanh chân tĩnh tọa trong Tương Ly điện bỗng thấy ngực thắt lại, mở choàng mắt ra, vẻ lười nhác và uể oải trước nay bị quét sạch, đáy mắt sâu hút như hàn đàm vạn năm.

Tần Vô Ưu đang ở bên đổi trà cho hắn, bỗng nhiên sửng sốt, hỏi: “Sư phụ, người làm sao vậy?”

Mộ Thập Tam hoàn toàn không để ý tới cô ta, tức tốc nhắm mắt lại vận linh khí trong đan điền để chống đỡ sự phản phệ của pháp thuật, ngoài ra, quan trọng nhất là hắn còn phải cố hết sức duy trì linh thức trên hình nhân thế thân, không để đợt sóng tấn công dũng mãnh vừa rồi đánh tan, không thì Hàn Ngâm sẽ chết chắc.

Trên hồ Lạc Tinh, Tô Tinh Trầm lại thất bại trong gang tấc một lần nữa, trong lòng có cảm giác thất bại cùng cực, chưa kể lúc nãy khi nhìn thấy hình nhân thế thân này chiến đấu với Hóa Xà từ xa hắn đã kinh sợ một lần, lần này lại bị thuật ẩn thân của nó làm khiếp sợ lần hai.

Loại thuật ẩn thân im hơi lặng tiếng, khiến hắn không tài nào cảm giác được thế này, ít nhất phải đến cấp Túy Dưỡng hậu kỳ mới sử dụng được, Mộ Thập Tam, lẽ nào hắn...

Nhưng xét cho cùng Tô Tinh Trầm vẫn là người điềm tĩnh tâm cơ, hành sự quyết đoán, ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu chớp nhoáng, ngay sau đó hắn đã hét lên một tiếng, điều khiển phi kiếm đánh về phía hình nhân thế thân.

Thời cơ mất rồi sẽ không trở lại!

Với tu vi của hắn hiện tại thì không tài nào đánh nhau sống mái với cao thủ Túy Dưỡng hậu kỳ, thế nhưng hắn nhìn ra lúc hình nhân thế thân này gánh lấy công kích của hắn nhằm vào Hàn Ngâm, ánh mắt thanh minh của nó đã tan rã trong tích tắc, thậm chí huyễn phù trên người còn bị vỡ ra thành đốm vàng bay lả tả, điều này chứng tỏ nếu hắn có thể thừa thắng xông lên, dám chắc có thể phá hỏng được loại phù khí cổ quái này.

Kiếm hòa theo ánh sáng lạnh, lao vút tới như kinh hồng.

Phi kiếm tấn công dồn dập, hình nhân thế thân ứng phó một cách chật vật, ánh mắt vừa sáng sủa trở lại đã bị đánh tan lần hai, ngay cả hỏa liên trong lòng bàn tay cũng bị dập tắt ngay lập tức.

Toàn thân Hàn Ngâm đau rát lại còn mất máu quá nhiều, đầu óc váng vất từng cơn, nhưng cô biết bây giờ là thời khắc nguy cấp sinh tử tồn vong, cô không thể ngất! Tuyệt đối không thể ngất! Cô dựa vào ý chí mạnh mẽ cố ép bản thân tỉnh táo lại, sau đó dùng chút linh khí ít ỏi vừa ngưng tụ lại bày ra hai lớp pháp thuật phòng hộ ở trước mặt mình và hình nhân thế thân, ngăn được thế tấn công của Tô Tinh Trầm một cách thành công.

Tạo Hóa Kim Tiền nghẹn cả buổi trời, cuối cùng trong mắt tiền cũng nghẹn ra vô số mũi tên ba cạnh, toàn bộ đều bắn vụt về phía Tô Tinh Trầm. Mũi tên ba cạnh này được luyện ra từ hỗn hợp huyết tinh và Xích Diễm thiết, mặc dù chỉ là ám khí phổ thông luyện ra trong lúc nguy cấp, nhưng bản thân hai thứ nguyên liệu này đều mang theo hỏa hành linh khí, số lượng lại rất nhiều, thế nên vẫn có thể bức Tô Tinh Trầm ra xa nửa trượng, để tránh cho màn băng trước người mình bị phá vỡ.

Nhờ đó, ánh mắt tan rã của hình nhân thế thân đã ngưng tụ lại lần hai, khóe môi hơi nâng lên, bật ra một câu lạnh như băng: “Tô Tinh Trầm, ngươi muốn chết!”

Vừa dứt lời, giữa mi tâm của hình nhân thế thân liền lập lòe một đóa hỏa liên màu đỏ kim, quanh người hắn lập tức xoáy lên vô số đạo huyễn phù kim sắc, tốc độ xoay vòng của những huyễn phù này càng lúc càng nhanh, chỉ trong chớp mắt đã khóa kín Hàn Ngâm và hắn ở trung tâm.

Hàn Ngâm bị bao phủ bên trong, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, hai mắt nhắm lại mất kiểm soát.

Tô Tinh Trầm ở bên ngoài vòng huyễn phù, thấy những huyền phù này uốn lượn thành một con hỏa long thần thái dữ tợn, giương nanh múa vuốt, hơn nữa còn phả ra hơi thở nóng rực khiến người ta nghẹt thở, làm hồ nước bên cạnh hắn nổi sóng, như sẽ sôi trào bất cứ lúc nào, đàn cá bạc vẫn chạy nhảy sinh động lại thi nhau chết hàng loạt, xác cá nổi thành mảng, trên mặt nước thoáng chốc đã trải rộng một lớp cháy đen, toàn bộ đều là xác cá.

Tô Tinh Trầm là người co được dãn được và biết nắm bắt thời cơ, thấy tình hình trước mắt không ổn thì lập tức bổ nhào xuống hồ không chút do dự, toan dùng Thủy Độn thuật để chạy thoát.

Ngay lúc này, hỏa long bất ngờ tách ra khỏi vòng huyễn phù chung quanh hình nhân thế thân, đánh úp về phía hắn, còn chưa tới gần đã há rộng miệng, phun ra ngọn lửa đỏ kim ngập trời.

Ngọn lửa chạm vào mặt hồ chẳng những không tắt, trái lại còn bùng cháy dữ dội hơn như chạm phải dầu sôi, mọi chuyện diễn ra chỉ trong tích tắc, tới khi Hàn Ngâm mở mắt ra thì đã thấy mười trượng trước người mình ngoài ánh lửa hừng hực ra thì chẳng còn gì khác, mà hỏa long kia đã chui vào lòng hồ, bặt tăm cùng Tô Tinh Trầm.

Hàn Ngâm vốn đã trọng thương kiệt sức, lúc này còn bị cơn sóng nhiệt bức ra từ ngọn lửa kia đánh tới, trước mắt lập tức tối sầm, ngất lịm đi. Hình nhân thế thân đang ôm cô sau khi tung ra đòn trí mạng đã hao hết linh lực, ánh mắt cũng tan rã dần. May mà lúc này Lạc Vân Khanh không màng nguy hiểm, hóa màn băng đạp sóng chạy vội tới, khi đến gần họ thì lập tức đưa tay ra, đỡ lấy Hàn Ngâm suýt chút nữa đã rơi vào nước, mà hình nhân thế thân thì bị Tạo Hóa Kim Tiền hút thẳng vào trong mắt tiền.

Cùng lúc đó, Mộ Thập Tam ở Tương Ly điện lập tức cảm giác được linh thức của hắn trên hình nhân thế thân đã bị đánh tan triệt để, cơn phản phệ mạnh mẽ làm cổ họng hắn tanh nồng, hắn cố nuốt xuống dòng máu trào ra trong miệng, dẫn linh khí trong đan điền điều tức một hồi, sau đó đứng lên bước ra ngoài.

Tần Vô Ưu đuổi theo sau lưng hắn hỏi: “Sư phụ, người đi đâu vậy?”

Mộ Thập Tam đáp lạnh nhạt: “Tản bộ.”

~ Hết chương 94 ~

Hu hu, sư thúc trở lại rồi, trở lại thiệt rồi!!!! Kích động quá bà con ơi!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.