Say bí tỉ
Edit: Yunchan
***
Hiên Viên Huyền mở hơn mười con hạc giấy liền, nhưng chẳng ai đoán đúng, trong lòng cũng thất vọng phần nào, nhưng y không biểu hiện ra mặt, chỉ nhìn quanh bốn phía, cố tình câu giờ, chờ mong những con hạc giấy khác bay tới.
Lúc này Hàn Ngâm đã kéo Hiên Viên Dạ quay lại phía sau Lệ Thanh Hàn, thấy chưa có ai đoán đúng, cô cũng thất vọng ra mặt: “Như vậy cũng không biết phần thưởng là cái gì nữa.”
Hiên Viên Dạ vừa nghe đã mừng rỡ: “Cái này ta biết, phần thưởng của trận này là...”
Hắn còn chưa nói hết câu, ánh mắt của Lệ Thanh Hàn đã hung hăng phóng tới.
Đương nhiên, người Lệ Thanh Hàn trừng thật ra là Hàn Ngâm, nhưng làm sao Hiên Viên Dạ biết được? Hắn cứ tưởng vị sư bá này không thích hắn nói chuyện với Hàn Ngâm, nên vội ngậm miệng lại, rồi liếc qua Lạc Vân Khanh đang nhìn hắn như suy nghĩ điều gì, lòng hắn lại càng chát đắng hơn.
Bên này so nét mặt, bên kia Mộ Thập Tam lại cười khẽ, ngay sau đó nhấc bút vẽ vài nét, rồi phóng hạt giấy đi.
Hiên Viên Huyền thấy hạc giấy bay tới hai mắt liền vụt sáng, tới khi mở ra, đập vào mắt là nét bút tài hoa phóng khoáng, trên đó viết hai chữ “Rừng Minh“.
Y mừng rỡ trong lòng, vội nhìn về hướng người thả hạc, thấy chỗ ngồi của Cửu Huyền có một vị thiếu niên bạch y tuấn tú đang nâng chén cười lười biếng với mình, sau đó ngửa đầu uống cạn. Y cũng bật cười sang sảng, tiếp thiếu niên kia một chén rượu, rồi mở tờ giấy trong tay ra cho mọi người xem: “Mộ tiên trưởng học sâu hiểu rộng, đây chính là rượu Rừng Minh của Phù Dư quốc, hương rượu ngấm tận xương. Song khi uống còn phải pha thêm thanh tửu hai mươi năm và thanh tửu mới ủ, nếu không uống vào sẽ say mấy ngày không tỉnh lại.”
Lời này vừa thốt ra, bên dưới chợt rộ lên tiếng tán dương bình luận. Chỉ có vài đệ tử Cửu Huyền biết danh Mộ Thập Tam là đen mặt, âm thầm xỉ vả sư thúc nhà mình làm mất thể diện, chả trách tu tiên không tu tới đâu, hóa ra vì tâm tư đều đổ hết vào ăn uống. Dù bây giờ có nhận được lời khen tặng thì cũng chẳng kiếm được vinh dự gì cho môn phái, trái lại còn khiến người ta nghĩ đệ tử Cửu Huyền họ toàn là một đám quần là áo lượt!
Trên thực tế họ nghĩ cũng không sai. Một số người từng nghe nói Mộ Thập Tam mang danh bao cỏ thì trên mặt đều nở ra ý cười sâu xa, chẳng qua Mộ Thập Tam vẫn hờ hững như không, còn Hàn Ngâm thì mừng húm, chờ xem phần thưởng thắng được là gì.
Dầu sao Hiên Viên Huyền cũng là chưởng môn một phái, xuống tay đương nhiên không thể keo kiệt, thế là y nhanh chóng bảo đệ tử mang tới mười hai viên ngọc thạch hình giọt nước dài nửa tấc. Sắc ngọc đỏ như lửa, nom khá giống với ngọc bội đỏ của trưởng lão Cửu Huyền, nhưng nhìn kỹ lại thì bất đồng, những viên ngọc thạch này nhìn thì như ngưng tụ xuyên thấu, nhưng bên trên lại phủ một tầng ánh sáng đỏ mờ mờ.
Chỉ cần là người có thẩm mỹ quan bình thường thì đều sẽ thích những thứ xinh đẹp.
Hai mắt Hàn Ngâm lại sáng lên, trong cơn kích động cô cũng vứt luôn ánh mắt giết người của Lệ Thanh Hàn qua một xó, gặng hỏi Hiên Viên Dạ: “Mấy viên đá xinh đẹp đó là gì thế?”
Hiên Viên Dạ nhìn Lệ Thanh Hàn cảnh giác, rồi dùng giọng cực nhỏ, nhỏ đến mức gần như thì thầm để trả lời cô: “Đó là Hỏa ngọc phát sáng của Phù Dư quốc, ban đêm có thể soi sáng hơn mười bước. Mười hai viên Hỏa ngọc chồng lên nhau có thể đốt đỉnh đồng, vào đông đặt trong phòng sẽ ấm áp như mùa xuân.”
Hàn Ngâm gật đầu ra vẻ suy tư: “Hình như xài tốt hơn Dạ Minh châu.”
Hiên Viên Dạ bật cười: “Đương nhiên tốt hơn Dạ Minh châu, đây là linh thạch hệ hỏa, dùng để khảm vào binh khí hoặc luyện pháp khí đều được cả.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Hiên Viên Huyền đã cho mở vò rượu thứ hai, lần này không cần vất vả pha rượu, mà các đệ tử Toàn Cơ phái trực tiếp châm rượu cho từng người trên bàn tiệc.
Mộ Thập Tam lắc lắc chén rượu, rũ mắt nhìn dịch thể màu đỏ tươi trong trẻo tỏa ra hương mật trong chén, còn chưa uống đã thốt ra một câu: “Hiên Viên Dạ, ngươi cút ra xa cho ta.”
Hiên Viên Dạ đứng sóng vai với Hàn Ngâm nói nói cười cười, trong lòng đang vui vẻ ngọt ngào, thình lình bị Mộ Thập Tam mắng một câu như vậy thì hoang mang ra mặt, không biết mình đã đắc tội gì với vị tiểu sư thúc này, bèn ấm ức nói: “Tại sao?”
“Ở đây có ai không biết ngươi là tôn nhi của Hiên Viên chưởng môn? Ta đoán rượu, ngươi lại đứng cạnh ta, dù đoán đúng thì người khác cũng tưởng ngươi nói cho ta biết, tại sao vô duyên vô cớ ta lại bị tiểu tử ngươi liên lụy chứ?”
Lý do của Mộ Thập Tam vô cùng chính đáng, tới Lệ Thanh Hàn cũng không soi ra được lỗi sai, nên đương nhiên Hiên Viên Dạ cũng không thể phân bua.
Hàn Ngâm không biết tâm tư của Hiên Viên Dạ, chưa kể cô cũng là người đen tối, bụng dạ toàn ý xấu, mới đó còn ngoi lên ý đồ làm bậy, nếu Mộ Thập Tam không cùng phe với cô, dám chắc cô cũng sẽ hoài nghi có phải Hiên Viên Dạ tiết lộ đáp án hay không. Bởi thế cô chỉ cảm thấy sư thúc anh minh, suy nghĩ chu toàn, nên cũng nhanh tay đuổi người: “Vậy đệ đứng xa ra nhanh nhanh lên, càng xa càng tốt.”
Lúc này Hiên Viên Dạ thật muốn khóc ngay tại chỗ, nhưng dù không cam lòng tới đâu cũng đành phải đứng ra xa, ấm ức nhìn Hàn Ngâm.
Đuổi được tên đáng ghét đi rồi, tâm trạng Mộ Thập Tam bỗng tốt hẳn lên, vừa ung dung thả hồ điệp mang rượu cho Hàn Ngâm, vừa viết tên rượu thả cho Hiên Viên Huyền.
Loại rượu lần này là Mai Hoa Trụ của Lâm Ấp, có điều hai chữ hoa mai trong tên thật ra chẳng liên quan gì tới cây mai, mà nó làm ra từ quả của cây Dương Mai(*). Trên núi Lâm Ấp mọc đầy quả Dương Mai lớn như chung rượu, lúc còn xanh thì cực chua, đến khi đỏ lại ngọt lịm như mật, rượu ủ ra từ quả Dương Mai cực kỳ đắt tiền, vì màu rượu tươi đẹp như hoa mai đỏ, nên được đặt cho cái mỹ danh là Mai Hoa Trụ.
(*) Dương Mai hay còn gọi là dâu rượu hoặc thanh mai đỏ.
Rượu trái cây vào miệng thơm ngọt, Hàn Ngâm uống hết một chung mà còn thòm thèm, bèn hướng cặp mắt chờ mong về phía Mộ Thập Tam, khiến hắn mỉm cười, lặng lẽ tuồn thêm cho cô một chung nữa. Cô uống tới nỗi gò má hơi choáng, ngà ngà say, lá gan cũng to lên, hóng hớt quay qua hỏi Lạc Vân Khanh hạt châu đen như nước sơn nhưng lại phát sáng như ánh trăng đó là thứ gì.
Lạc Vân Khanh lạnh mặt nhìn Hàn Ngâm một cái, có vẻ muốn mặc kệ cô, nhưng trời sinh hắn không có tính che che giấu giấu, lại thấy vẻ mặt chờ mong của cô, nên vẫn bất đắc dĩ nói cho cô biết: “Đó là Chiêu Lương châu, là linh châu hệ thủy, có thể tránh nắng nóng, sinh ra từ con trai đen trong âm tuyền dưới núi hàn, nhưng loại trai này thường cư trú ở gần Ngũ sơn, rất khó tìm, hơn nữa ngàn năm mới sinh một hạt châu, hạt châu càng sinh ra càng nhỏ, hạt châu mà Hiên Viên chưởng môn tặng có đường kính chừng ba tấc...”
Câu tiếp theo hắn không nói được nữa, vì hai mắt Hàn Ngâm đã sáng rực lấp lánh, rõ là đã tính đến bước dùng hạt châu đó vào đâu rồi. Đương nhiên, tính tham tài của Hàn Ngâm hắn biết rõ, điều đó không làm hắn đến mức phiền muộn, thứ làm hắn buồn bực thật sự chính là cô hoàn toàn không có tâm hối cải, đã xem mọi thứ của Mộ Thập Tam thành của mình luôn rồi.
Quả nhiên, Lạc Vân Khanh không nhìn lầm Hàn Ngâm tý nào, lát sau cô đã giở giọng buồn phiền, than: “Hạt châu lớn quá cũng không tiện, khảm vào đâu đó thì khỏi cần nghĩ đi, còn treo trên đầu hay đeo bên hông ấy hả, chẹp, hạt châu to còn hơn nắm tay nhìn khó coi chết được, nhưng lúc đánh nhau lấy ra đập người hình như có thể suy nghĩ lại.”
Nghe thấy câu này, không riêng gì Lạc Vân Khanh đen mặt, mà Lệ Thanh Hàn cũng hết nhịn nổi, quay đầu lại lớn tiếng răn đe: “Rốt cuộc ngươi có để sư phụ ta đây vào mắt không hả?!”
Hàn Ngâm oan ức, đối đáp trôi chảy: “Sư phụ, đệ tử luôn để người trong lòng mà.”
...
Mộ Thập Tam thầm nhịn cười.
Lệ Thanh Hàn thì thấy mình có khả năng bị Hàn Ngâm làm tức chết, lại thấy sắc mặt cô ửng đỏ, mắt hơi say, rõ ràng là đã uống rượu. Thế là ánh mắt ngập tràn lửa giận chuyển sang Lạc Vân Khanh, bắt đầu giận chó đánh mèo: “Ai bảo ngươi cho nó uống rượu!”
Lạc Vân Khanh cúi đầu cười khổ.
Hàn Ngâm vội vã kêu oan cho hắn: “Lạc sư huynh không cho đệ tử uống rượu.”
“Vậy chính là ngươi!” Lệ Thanh Hàn trừng sang Phương Dữ: “Sư huynh muội các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu, đều cùng một giuộc như nhau! Chờ về núi, toàn bộ tới Tẩy Tâm nhai suy ngẫm hết cho ta!”
Đang đứng bên xem náo nhiệt, sao chớp mắt cái đã bị lửa bén tới thân thế này?
Phương Dữ vô tội thoáng cái cứng họng, không biết nên nhận sai hay là thanh minh cho mình, vẻ mặt rất chi là đặc sắc.
Còn Hàn Ngâm ấy à, hiện đã hơi say nhưng vẫn chưa có ngốc, bình tĩnh ngẫm lại, giờ phút này nói gì sai đó, vì sư phụ thấy cô là đã tức, nên muốn gom cho cô nhiều tội, trở về xử cho cô một trận nhớ đời! Do đó cứ ngậm chặt miệng, không thèm ừ hử gì nữa là hay nhất. Không thì Phương Dữ xui xẻo còn chưa đủ, tới chuyện Mộ Thập Tam cho cô uống rượu cũng bại lộ luôn một thể, vậy chẳng khác nào tự dâng roi cho sư phụ đánh sao?
Lệ Thanh Hàn chưa nổi điên xong, quát tiếp: “Đi ra xa, úp mặt vào cái cây kia cho ta!”
Hàn Ngâm chẳng thể làm gì hơn là quay người đi xa, ngoan ngoãn nghiên cứu vỏ cây tùng trăm năm trước mặt mình. Chẳng qua cô ngoài mặt thì nghe lời, nhưng chuyện mờ ám thì vẫn không thôi được, hai tai vẫn dựng thẳng lên nghe tiếng huyên náo trên sân, bởi cách xa đám đông, nên cô uống rượu Mộ Thập Tam đưa tới một cách đường hoàng mà chẳng thèm kiêng nể gì nữa.
Uống nhiều loại rượu dễ say hơn uống một loại rất nhiều, huống chi Hiên Viên Huyền toàn lấy ra rượu ngon năm mươi năm trở lên. Mùi vị của chín loại rượu khác nhau, nhưng giống nhau ở chỗ khi rượu trôi qua cuống họng đều lành lạnh trơn tuột. Tửu lượng của Hàn Ngâm không tính là quá tốt, nên đã gần như say mèm, cảm thấy thân thể nhẹ bẫng như sắp bay lên, hơn nữa còn muốn cười mà chẳng có lý do gì. Mặc dù đầu óc vẫn coi như minh mẫn, biết mình đang ở phương nào, đang làm chuyện gì, có thể suy nghĩ. Nhưng lại có một loại vui vẻ sinh ra tự tận đáy lòng, loại cảm giác mà cô chưa bao giờ trải nghiệm qua.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ lạ, thể xác và tinh thần đều nhẹ nhàng bay bổng, áp lực và buồn bã chôn sâu trong lòng trở nên không quan trọng nữa, thậm chí cô còn sinh ra cảm giác không sợ hãi bất cứ thứ gì, dù bảo cô chạy tới ôm hôn Mộ Thập Tam trước mặt mọi người ngay lúc này, cô cũng thấy chẳng có gì to tát. Đương nhiên, không sợ thì không sợ, cô vẫn chưa đến mức thực thi đâu. Ví như bình thường cô có đủ sức để nghiền chết một con kiến, nhưng cô sẽ không nghiền chết nó thật vậy.
Chậc, được rồi, cô thừa nhận, cô thật lòng rất muốn chạy tới hôn Mộ Thập Tam một cái, chẳng qua lý trí vẫn còn ở đây, cô biết sau khi tỉnh lại mình nhất định sẽ hối hận, hơn nữa đứng ở đây thể nghiệm cảm giác nhẹ bẫng này cũng tốt chán. Thế là cô cứ tiếp tục úp mặt vào cây cười hì hì, hì hì.
Thi thoảng, có một hai đệ tử phái khác đi ngang qua đây, nhìn cô với ánh mắt quái gở, khi đi ra xa sẽ rỉ tai nhau xầm xì.
“Sư huynh, cô nương kia ở môn phái nào thế?”
Người bị hỏi ngoảnh đầu nhìn lại, trả lời chắc nịch: “Cửu Huyền.”
“Vậy ạ, hình như đầu óc hơi bất bình thường, không thì cười khúc khích với cái cây làm gì?”
“Xuỵt, đừng nói bậy, câu này để người khác nghe thấy thì phiền. Biết đâu... biết đâu cô ta chỉ đang luyện một loại pháp thuật kỳ quái nào đó thì sao...”
Màn đối thoại này tình cờ lọt vào tai Hiên Viên Dạ đứng ở đằng xa.
Hắn nhìn về phía Hàn Ngâm:...
~ Hết chương 142 ~