Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 22: Chương 22: Sư thúc khốn kiếp




SƯ THÚC KHỐN KIẾP

Edit: Yunchan

***

Mộ Thập Tam không vội tháo cô xuống, chỉ tiện tay kéo cái ghế qua, ngồi ở dưới nhìn cô.

“Ngươi tìm ta làm gì?”

Hàn Ngâm tức tối nói: “Con Thổ Linh trư kia là Phương Dữ sư huynh bắt để tặng cho ta!”

Cô phát ra lời lên án cực kỳ súc tích, ai ngờ Mộ Thập Tam bị bóc mẽ hành vi xấu xa mà nét mặt lại chẳng có chút xấu hổ nào, chỉ hơi cong môi đáp: “Ngươi thấy mình bị thiệt, muốn đổi ý?”

“Không đến mức bị thiệt, nhưng mà...” Cô nhìn hắn làm ra vẻ đáng thương, định lấy lý thu phục, lấy tình lay động: “Mộ sư thúc, nội trong hai năm ta phải tu tới Nhập Khiếu, bằng không sẽ không thể ở lại Cửu Huyền, không thể hầu hạ lão nhân gia ngài nữa, chuyện gọi đến là đến này, chi bằng ngài...”

“Coi như chưa từng nghe?”

Hàn Ngâm chật vật nặn ra một nụ cười: “Sư thúc ngài quả là hiểu lòng người.”

“Ừ.” Hắn khép mắt lại một lát, tới khi mở ra nét mặt lại mang ý cười: “Được rồi, ta đã quên hết lời ngươi nói.”

“Rất cảm tạ...” Hàn Ngâm nói được giữa chừng thì thấy hắn đứng dậy đi về phía hậu điện, cô không dằn được cơn sốt ruột, la lên: “Sư thúc, ngài còn chưa thả ta xuống mà!”

Mộ Thập Tam như không nghe thấy gì, hoàn toàn không đếm xỉa tới cô.

Hàn Ngâm la hét thêm hai tiếng, thấy hắn sắp rời khỏi tầm mắt mình thì còn gì mà không rõ nữa? Buộc lòng phải thỏa hiệp: “Sư thúc, lò luyện đan của ngài ở đâu...”

Hàn Ngâm và Thổ Linh trư được giải cứu xong, ngồi dưới đất mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Mộ Thập Tam vứt tới hai bộ y phục: “Ta đây buồn ngủ không có thời gian luyện đan, ngươi đã chịu khó tới sớm như thế thì đi giặt bộ y phục này trước đi.”

“Giặt quần áo!” Hàn Ngâm kêu ầm lên: “Ngài dùng Địch Trần chú(*) không phải là xong rồi sao!”

(*) Gột rửa bụi bẩn.

“Không xong, dùng pháp thuật thì tiện thật, nhưng thiếu mùi nắng thì ta cứ có cảm giác như quần áo chưa được giặt.”

Hàn Ngâm:...

“Còn nữa, cơ quan bẩy rập trên điện ta đã bỏ đi rồi, người chớ lười biếng, giặt quần áo xong thì tự đi tìm việc làm, tới giờ Tuất ta dậy, ta muốn nhìn thấy đồ ăn.”

Hàn Ngâm:...

Từng gặp bao nhiêu tên mặt dầy, nhưng chưa gặp ai mặt dầy như tên này!

Hàn Ngâm quăng bộ đồ trong tay đi muốn bùng nổ, nhưng đúng lúc này đầu óc xoay chuyển, chẳng biết sao lại nhớ tới câu “Chấp nhận thua cuộc” của Lạc Vân Khanh, oán khí ứ đầy một bụng thoắt cái trút ra hết sạch, bình tĩnh trả lời: “Được, sư thúc.”

Mộ Thập Tam nhướng mày có hơi bất ngờ, nhìn cô một cái, rồi quay người bỏ đi.

Kể ra tay chân Hàn Ngâm cũng khá nhanh nhẹn, cô chạy hộc tốc tới Liễm Vụ Phong một chuyến, lĩnh Ích Cốc hoàn về, còn tiện thể mua thêm vài thứ, sau đó giặt giũ phơi phóng, tưới nước cho linh hoa linh thảo đằng sau Tương Ly điện, tới khi làm xong hết công việc thì cùng lắm mới đến giữa trưa.

Lúc này cách giờ Tuất còn hơi lâu, nên cô quyết định tu luyện ngay tại Tương Ly điện. Lạ là một đêm không ngủ, còn làm quần quật cả buổi trời, vậy mà lúc tu luyện lại thu nạp linh khí nhanh hơn mọi khi rất nhiều. Viên khí châu cỡ hạt gạo trong đan điền quay tít bất định, dần dà còn phủ lên một tầng lục sắc mờ mờ, lúc thì xanh biếc như núi xa, lúc thì xanh thẳm như đầm lạnh phủ khói mờ, thay đổi muôn hình, biến ảo bất định.

Tới khi Thổ Linh trư kéo góc áo cô, cô mở mắt ra, chợt cảm thấy sự vật sáng rõ hơn trước kia mấy phần, hơi khang khác, nhưng rốt cuộc là khác ở đâu thì trong phút chốc cô không nói ra được, chỉ cảm thấy tâm tư an hòa, tinh thần minh mẫn khoan khoái, làm cô không kiềm lòng được cười toe toét.

Bây giờ chưa tới giờ Tuất, Hàn Ngâm vội vàng chuẩn bị đồ ăn cho Mộ Thập Tam trước.

Cô không có tay nghề nấu nướng cao siêu gì, nhưng vì lang bạt từ nhỏ, nên bình thường cũng hay tự nấu thứ gì để ăn, tài làm chín thực vật cô cũng có, chẳng qua không đạt tới mức thanh nhã thôi.

Lá khô trong núi rụng đầy một vùng, cô nhặt một ít về, nhóm lửa bên cạnh điện.

Trong lòng đất bên dưới đống lửa chôn củ mài, bên trên thì bắt một cái vại ngói, trong vại nấu gạo tre(*) đỏ, rồi xiêng thêm một con thỏ đã được làm sạch, quết lên mình nó một lớp mật ong dại thật dầy.

(*) Gạo tre là loại quả kết thành từ hoa tre, lúc tre ra hoa kết quả cũng là thời khắc cuối cùng trước khi nó lụi tàn.

Mùi hương tỏa đi theo gió rất nhanh, dụ con Thổ Linh heo chạy đến, chạy vòng quanh đống lửa, kêu ục ịt chảy nước dãi. Hàn Ngâm cũng kề mũi tới, hít vào một hơi thật sâu.

Cô dốt thật!

Những món này đều là đặc sản của núi rừng, ở trong mắt người tu tiên chẳng đáng bao nhiêu tiền, cô chỉ cần bỏ ra một ít Tinh linh thạch là mua được rồi. Biết sớm thế, cô đã chẳng ngậm đắng nuốt cay uống Ích Cốc hoàn suốt hai tháng trời. Có điều Phương Dữ nói lương thực ngũ cốc sinh ô uế, Ích cốc mới là chính đạo, rốt cuộc cô có nên ăn hay không đây...

Đang do dự, chợt nghe có người mắng sau lưng: “Ngu ngốc!”

Cô quay đầu thì nhìn thấy Mộ Thập Tam còn đang ngái ngủ, khó hiểu hỏi: “Ta làm sai chỗ nào nữa à?”

Mộ Thập Tam bước tới ngồi xuống đất, lờ đờ nói: “Ta hỏi ngươi, mỗi tháng ngươi lĩnh Ích Cốc hoàn là để làm gì?”

Hỏi vậy cũng hỏi!

Hàn Ngâm ngẩn ra, đáp thật thà: “Ích cốc.”

“Tại sao phải ích cốc?”

“Để giúp tu hành.”

“Ăn thức ăn thì cản trở tu hành đúng không?”

“Đúng vậy.”

Mộ Thập Tam mắng: “Ngươi coi, ngươi biết rất rõ mà vẫn nhóm lửa ở đỉnh núi này, sợ người ta không biết ngươi lén nấu đồ ăn à?”

Hàn Ngâm không nhịn được lên tiếng phản bác: “Sư thúc, vậy ngài biết rõ ăn thức ăn sẽ cản trở tu hành, tại sao còn ăn?”

Mộ Thập Tam đáp cực nhanh: “Không được ăn thì ta còn trường sinh làm gì?”

Hàn Ngâm:...

Mộ Thập Tam mặc kệ cô có phản ứng gì, kéo cô lại nói đông nói tây, còn truyền cho cô tất cả bí quyết ăn lén, thỉnh thoảng còn bảo cô đưa vại mật, đưa ít muối và vân vân. Tới khi cô hoàn hồn lại thì toàn bộ đồ ăn trước mặt đã bị cuốn sạch sẽ, lúc này hắn mới hài lòng đứng lên, duỗi người nói: “Ta ăn no rồi.”

Hàn Ngâm chẳng thể làm gì hơn là lặng lẽ bỏ viên Ích Cốc hoàn vào miệng, nuốt xuống cùng nước mắt.

Cái tên sư thúc này!

Quả thực chính là một tên khốn kiếp từ đầu tới chân, không thể ôm chút xíu hoang tưởng tốt đẹp gì với hắn được!

Đang bận xỉ vả trong lòng, Mộ Thập Tam lại ném trái cây cho cô: “No chết được, thứ này không ăn nổi, cho ngươi.”

Hàn Ngâm ngẩn ra, cúi đầu nhìn, quả này chỉ lớn bằng trái hạnh chín, lớp vỏ ngoài trơn mịn mà lại hơi trong suốt, có thể nhìn thấy thấp thoáng thịt quả màu hổ phách bên trong, bóp thử hai cái, cảm giác mềm mềm, cô không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Đây là quả gì thế?”

Mộ Thập Tam không trả lời cô, chỉ nói: “Ta phải luyện đan, ngươi ăn xong rồi đi làm việc.”

Hàn Ngâm kề quả lên miệng cắn thử một cái, dòng nước thơm ngọt nhất thời ngập đầy khoang miệng.

Thổ Linh trư đảo quanh bên cạnh cô, ủi mạnh vào chân cô.

Hàn Ngâm hỏi nó: “Ngươi cũng muốn ăn?”

Thổ Linh trư gật đầu ngay tắp lự, còn phát ra tiếng ục ịt nịnh hót.

Quả này không lớn, cũng không có hạt, Hàn Ngâm cắn thêm một miếng thì chỉ còn lại một nửa. Cô vừa định ném nửa còn lại cho Thổ Linh trư, không ngờ Mộ Thập Tam đã vào trong điện lại thụt lùi hai bước, nói vọng lại: “Quên nói, không được đút cho heo!”

Giờ khắc này, Hàn Ngâm thấy rõ mồn một ánh mắt Thổ Linh trư trừng Mộ Thập Tam toát ra vẻ oán hận, cô không thể làm gì hơn là vỗ vỗ đầu heo, xoa dịu: “Hết cách rồi, ai bảo hắn là sư thúc của ta, ta chỉ có thể nghe lời hắn thôi.”

Nói xong, cô không nhìn tới ánh mắt thèm thuồng của con heo nữa, yên lòng yên dạ ăn một hơi hết nửa quả còn dư.

~ Hết chương 22 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.