Tâm khế
Edit: Yunchan
***
Ngọn lửa liếm vào cành khô, phát ra tiếng lách tách.
Nồi cháo cá gác trên lửa đã sôi lục bục, hơi nóng hầm hập mang theo mùi thơm nức mũi tỏa ra khắp nơi.
Hiên Viên Túc đã hơi khỏe lại, ngồi bên cạnh trừng cặp mắt tròn xoe mà thèm tới rệu nước miếng: “Thơm quá, ăn được rồi chưa?”
Hàn Ngâm cười khì, múc một chén cháo, rắc lên ít rau thơm dại rồi đưa cho nó: “Nóng lắm, đệ húp từ từ thôi.”
Hiên Viên Túc gật đầu, nhận lấy chén cháo thổi phù phù, biết rõ còn nóng nhưng vẫn bị mùi thơm dụ dỗ tới nỗi cầm lòng không đặng, nhấp thử một hớp, kết quả bị bỏng tới hít hà, hốc mắt rưng rưng, vậy mà vẫn tiếc không nỡ nhổ cháo ra.
Hàn Ngâm bị nó chọc cho phì cười, nhận lại chén cháo, điều động linh khí bên trong đan điền, trên tay liền kết một lớp sương lạnh, dùng để hạ nhiệt chén cháo là đúng điệu.
Hiên Viên Túc hâm mộ hết sức: “Nếu đệ cũng tu luyện được thì hay rồi.”
Nhìn gương mặt trẻ con và cặp mắt trong trẻo phản chiếu ánh lửa của nó. Hàn Ngâm chợt động tâm, nổi lên tâm tư muốn thu nó làm đồ đệ một lần nữa. Nhưng cô biết nếu đề cập chuyện này vào ba bốn ngày trước thì có lẽ còn khả năng, hôm nay thì hoàn toàn không thể. Thế là cô đành phải dằn suy nghĩ này xuống.
Trong khi đó Tạ Nhuận Dương đã điều động linh khí trong cơ thể lần thứ ba. Nhưng chẳng biết Hoa Lộng Ảnh hạ loại độc gì, hết sức cứng đầu, dù làm cách nào hắn cũng không ngưng tụ được một luồng linh khí, đành phải thôi, quay sang hỏi với giọng lo lắng: “Những đệ tử tiên môn kia lúc này chắc đã ra khỏi cốc, Hàn tông chủ và Mộ tiên trưởng không đổi nơi dừng chân sao?”
Hắn hỏi là vì lo sau này người tiên môn biết được tung tích của họ rồi đuổi tới đây.
“Không sao.” Mộ Thập Tam dựa vào cây nhắm mắt dưỡng thần, cười lười nói: “Lúc ta độ thăng tiên kiếp, có vài chưởng môn tiên môn chưa từ bỏ ý định vẫn ở lại mai phục bên cạnh. Đáng tiếc số họ không may, đụng phải sát thần Ma môn Mật Hạt Nhi nên bị thua thiệt không nhỏ. Có lẽ lúc này đã như chim sợ cành cong, không chừng còn nghĩ những đệ tử tiên môn bị thả về là cái bẫy của ta và mật Hạt Nhi lập ra, không dám tùy tiện tới quấy nhiễu đâu. Huống chi chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, biết đâu họ cũng đoán ta sẽ đổi chỗ dừng chân, chưa chắc sẽ tìm đến.”
Nói rồi hắn mở mắt ra, ánh mắt phản chiếu ánh lửa đảo qua đây, Tạ Nhuận Dương lập tức có ảo giác như bị nhìn thấu tất cả, dù lòng hắn thẳng thắn vô tư không có ác ý gì mà cũng phải co rúm lại. Sau đó sực nhớ ra người trước mặt này độ tuổi không lớn hơn mình, mà đã độ thăng tiên kiếp, đạt tới tu vi Tọa Vong, khiến hắn sinh ra cảm giác kính phục và cảm thán trong vô thức.
Mộ Thập Tam cười nhạt: “Ngươi đang tò mò hiện nay ta có quan hệ gì với Ma môn à?”
Tạ Nhuận Dương chần chừ một chút rồi gật đầu.
“Ta và Ma môn vĩnh viễn chỉ có quan hệ tính kế và bị tính kế.” Mộ Thập Tam đáp thản nhiên: “Ngươi có thể trở về nói với Hiên Viên chưởng môn, nể tình tiên môn bồi dưỡng ngày xưa, nếu tiên môn không phạm ta, thì ta sẽ không tới tìm tiên môn gây phiền phức. Nhưng nếu tiên môn chưa từ bỏ ý định diệt trừ ta, thì ta cũng không ngại mượn thế lực Ma môn để đáp lễ.”
Dù tiên đạo kỵ giết chóc, hắn cũng không thích giết người, nhưng dầu sao người tu tiên cũng cần phải sống mới tu tiếp được. Hắn sẽ không lấy tính mạng của mình và Hàn Ngâm ra để mạo hiểm, nói nhân đạo với kẻ muốn giết mình. Quan trọng là tiên đạo mà hắn giác ngộ xưa nay không giống với người khác. Không câu nệ hình thức, chỉ cần bản tâm không bị cơn khát máu giết chóc che mờ, thì đó chính là tu tiên đạo. Còn chuyện hàng yêu phục ma đối với hắn cũng coi như dính vào máu tanh, phạm vào sát giới.
Tạ Nhuận Dương thấy ánh mắt của Mộ Thập Tam thanh minh, biết Mộ Thập Tam không phải đang dọa dẫm, bèn vội đáp ứng. Nhưng hắn vẫn thấy hiếu kỳ, không hiểu người mặc kệ quy củ, không kiêng kỵ gì như Mộ Thập Tam, tại sao lại không sa vào ma đạo, toàn thân vẫn toát ra tiên khí xuất trần. Thế là hắn thử hỏi vài nghi vấn trong quá trình tu luyện trước đây, nghĩ biết đâu có thể tìm được giải đáp từ Mộ Thập Tam.
Tâm trạng Mộ Thập Tam hiện tại coi như không tệ, bèn thuận miệng chỉ điểm hắn đôi câu. Nhưng chỉ với mấy câu ít ỏi đã khiến cho hắn xúc động, cúi đầu rơi vào suy tư.
Trong khi đó Hàn Ngâm và Hiên Viên Túc vừa nghe vừa tiêu diệt non nửa nồi cháo cá. Mộ Thập Tam đảo mắt nhìn sang, giơ tay gõ đánh cốp lên trán Hiên Viên Túc: “Đủ rồi, ngươi không thể ăn nữa.”
Hiên Viên Túc bị đau, định nhảy chồm lên kháng nghị, nhưng cảm giác được hắn nhắc nhở vì muốn tốt cho mình, đành phải rưng rưng nước mắt nhẫn nhịn. Ai ngờ đảo mắt đã thấy hắn cướp cái chén trong tay hàn Ngâm.
“Chén đó ta ăn rồi!” Hàn Ngâm đâu dễ bắt nạt, lập tức kêu lên.
Mộ Thập Tam không đếm xỉa tới cô, thẳng tay cướp luôn cả nồi: “Còn lại đều là của ta.”
Khi Tạ Nhuận Dương lấy lại tinh thần, cảnh tượng lọt vào mắt chính là Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam vì một chén cháo cuối cùng mà thiếu chút nữa xảy ra ẩu đả. Hiên Viên Túc ở bên cạnh há hốc mồm, hắn cũng thộn mặt ra.
“Hai vị.” Hắn tốt bụng nhắc nhở: “Nếu không đủ ăn, thì nấu thêm một nồi là được mà.”
Ai ngờ hai người lúc này lại cùng chung mối thù, đồng thanh hỏi vặn lại hắn: “Ngươi đi nấu sao?”
Tạ Nhuận Dương:...
Hình tượng ơi hình tượng, sụp đổ tan tành!
Một tiên trưởng tu vi Độ Kiếp, một Tông chủ Ngũ Hành tông, tuy tuổi của cả hai không lớn, nhưng lúc đứng đắn thì cũng có vài phần bí hiểm. Có ai ngờ được lúc họ tranh đồ ăn lại chẳng khác gì với thiếu niên thiếu nữ tầm thường thế này chứ!
Đã thế Mộ Thập Tam còn phất tay đuổi người: “Được rồi, các ngươi ăn uống no nê rồi thì đi đi.”
Hàn Ngâm có chút không nỡ, tóm bím tóc nhổng lên trời của Hiên Viên Túc, nói: “Bảo Xích Ly đưa họ về nhé.”
Mộ Thập Tam đồng ý, tiện tay triệu hồi Xích Ly ra căn dặn vài câu, bảo nó phi hành chậm chút, vì Tạ Nhuận Dương và Hiên Viên Túc hiện tại không chịu được luồng khí lưu lạnh thấu xương khi bay nhanh trên cao.
Tạ Nhuận Dương sợ người trong Toàn Cơ phái lo lắng cho họ, một lòng muốn về nhà nên không từ chối, sau nhiều lần nói cám ơn, bèn bế Hiên Viên Túc ngồi lên Xích Ly.
Hiên Viên Túc ngồi lọt thỏm trong lòng Tạ Nhuận Dương, cặp mắt đen lúng liếng nhìn lại Hàn Ngâm: “Hàn tỷ tỷ, lúc nào rảnh tỷ nhất định phải tới Toàn Cơ phái chơi với đệ.”
Nó vừa nói ra câu này, Tạ Nhuận Dương liền nở nụ cười khổ, biết thân phận của Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam bây giờ rất bất tiện, không hợp qua lại với Toàn Cơ phái. Nhưng trong lòng hắn cũng biết ơn cứu mạng của hai người, nên không ngăn lời mời của Hiên Viên Túc.
Hàn Ngâm gật đầu nghiêm trang: “Được!”
Mãi đến khi đưa mắt nhìn Xích Ly đi xa rồi, Hàn Ngâm mới nói nốt nửa câu sau: “Nếu tổ phụ của đệ không tính sổ với bọn ta, bắt bọn ta bồi thường tổn thất trong Vân Trung điện thì được.”
Mộ Thập Tam nghe vậy thì bật cười sặc sụa. Quả thật có thể tưởng tượng ra bộ dạng đau lòng quằn quại của Hiên Viên Huyền. Vì dưới sự oanh tạc dồn dập của thăng tiên kiếp ba ngày ba đêm, Vân Trung điện đã sập thành đống phế tích từ lâu. Những thứ khác chẳng kể làm gì, chỉ riêng số rượu ngon cất kỹ bị hủy sạch, đã đủ khiến Hiên Viên Huyền oán hận cả đời.
Tiễn người đi xong, Hàn Ngâm không kiêng dè gì nữa, quay người lại ôm lấy Mộ Thập Tam, nói: “Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Tâm thần Mộ Thập Tam rung động, cúi thấp đầu nhìn cô cười: “Có lẽ Hiên Viên Huyền không có ý định dẫn người đến làm khó chúng ta, chờ Xích Ly về rồi, chúng ta tới Điệp Huyết cốc tìm cỏ phản hồn cứu tỉnh con heo ngủ của nàng trước nhé.”
Hàn Ngâm còn hơi lo: “Tài Bảo vẫn chưa về.”
Mộ Thập Tam cười khẽ: “Thế càng tốt.”
“Hả?” Hàn Ngâm không hiểu ngước mặt lên nhìn hắn.
Hắn lại bất ngờ cúi đầu hôn lên môi cô: “Như vậy sẽ không ai tới quấy rầy chúng ta.”
Trong đêm tối yên ắng, gió mang theo hơi lạnh se sắt, giọng trầm thấp êm ái của hắn gảy nhẹ bên tai hệt như lời thì thầm, bấy nhiêu đã đủ khiến Hàn Ngâm ngẩn ngơ, đã vậy còn ngửi thấy mùi trầm hương tỏa ra thoang thoảng trên người hắn, làm tâm hồn cô xao động, không cầm lòng được bèn vươn nhẹ đầu lưỡi, hôn đáp lại hắn.
Cánh tay đang ôm cô của Mộ Thập Tam bỗng nhiên siết chặt, nụ hôn bất tri bất giác càng thêm sâu.
Giờ phút này, giữa hai người họ đã không còn bất cứ trở ngại nào. Cần lựa chọn, cần tâm ý kiên định, từ lúc Hàn Ngâm đứng bên cạnh hắn không chút do dự, không màng thân bại danh liệt, không màng tới con mắt của thế tục, không màng tới tiền đồ long đong, giúp đỡ hắn đánh trả lại tiên môn, thì cô đã xác định rồi.
Mộ Thập Tam không nói lời đường mật, chỉ đem tất cả tình yêu kiên định và sâu nặng chất đầy trong tim, hóa thành nụ hôn dịu dàng triền miên, thổ lộ với cô trong im lặng.
Hàn Ngâm đáp lại hắn cũng kiên định như thế. Cô biết hai người họ sẽ ở bên nhau mãi mãi, bất kể trời đất có hoang tàn sụp đổ, bất kể sinh tử hay họa phúc, suốt đời bầu bạn, không xa không rời.
Tay đan trong tay, bên nhau trọn đời.
Đống lửa cháy lách tách bên cạnh dần lịm tắt, nhưng ấm áp trong lòng cả hai đều không lụi tàn.
Hai người ngồi kề vai nhau dưới tàng cây, Hàn Ngâm dựa vào vai Mộ Thập Tam, ngước nhìn bầu trời trải đầy sao phía xa xôi, nhẹ giọng hỏi: “Ta từng lén đoán thân phận của chàng, nhưng đoán kiểu nào cũng không ngờ được nó lại ly kỳ tới mức này, cuộc sống trước đây của chàng, chắc là còn khổ cực hơn cả ta?”
Mộ Thập Tam không phải người mang lòng oán giận, thích chuốc khổ vào thân, nghe vậy thì cười nói: “Cũng tạm, bây giờ ta ngẫm lại, thấy Giang Cầm Sinh cũng khá đen đủi. Lão nơm nớp lo sợ chừng mười năm, vất vả toan tính, che đậy thân phận cho ta, tìm gia đình thích hợp để gửi nuôi ta, sau này còn phải giết người diệt khẩu, rồi đặc cách thu ta làm đệ tử quan môn trong lời dị nghị của mọi người, còn chỉ dạy ta tu luyện, dùng các loại linh dược để bồi dưỡng thể chất của ta. Kết quả lúc đoạt xá lại bị ta phản phệ, rơi vào bước đường hồn phách cũng không bảo toàn, không biết lúc đó lão có hối hận đã làm sai từ đầu hay không.”
Hắn nói như thế, cũng đồng nghĩa chút căm hận cuối cùng đối với Giang Cầm sinh đã hết. Vị sư phụ ôm lòng bất chính với hắn đó, kỳ thực cũng được coi là ân nhân đã cứu vớt và đào tạo hắn. Hôm nay mọi ân oán thị phi đã tan thành mây khói theo cái chết của Giang Cầm Sinh, hắn cũng chẳng cần phải bận lòng mãi không quên nữa.
Trên đời này, thứ quan trọng nhất không phải quá khứ, mà là hiện tại.
Mộ Thập Tam dời mắt ngắm Hàn Ngâm, trong lúc ánh mắt lưu chuyển, đầu ngón tay đã ngưng tụ một giọt máu màu đỏ kim, ấn nhẹ xuống mi tâm cô.
Trong lúc Hàn Ngâm còn đang ngẩn người kinh ngạc, giọt máu đã hóa ra mấy đạo phù màu đỏ kim, nhanh chóng chìm vào mi tâm rồi biến mất. Dù cô giơ tay lên sờ sờ, cũng không thấy có gì bất thường.
Cô khó hiểu hỏi: “Đây là...”
“Tâm khế.” Mộ Thập Tam mỉm cười.
Tâm khế là một loại khế ước linh hồn, chỉ cần hồn phách bất diệt, tâm khế sẽ tồn tại vĩnh viễn, dù có một ngày cô không tu thành tiên, sau khi chết tiếp tục chuyển thế, chuyển thế tiếp tục trọng sinh, tâm khế này cũng có thể giúp hắn tìm lại cô dù cách thiên sơn vạn thủy, mãi mãi không bao giờ đi lướt qua cô.
Đương nhiên, hễ lập khế ước thì đều phải bỏ ra một cái giá, và cái giá của tâm khế này chính là nếu cô chết, hắn cũng không thể sống một mình.
Không thể sinh cùng năm cùng tháng, nhưng nguyện chết cùng tháng cùng năm.
~ Hết chương 174 ~