Tạo Hóa Kim Tiền
Edit: Yunchan
***
Trời định giao phó trọng trách cho ai đó, thì trước hết làm khổ tâm chí họ, làm nhọc gân cốt họ, để đói thân xác họ.(*)
(*) Mạnh tử – Cáo tử hạ.
Linh khí khổ cực tu luyện thành bị tiêu tan hết, đả kích này khiến Hàn Ngâm xụi lơ rất lâu, nhưng sau đó cô chợt nhớ ra đã từng đọc được câu này trong sách cách đây vài ngày, làm tâm trạng cô nhất thời vực dậy.
Chẳng phải chỉ lãng phí gần ba tháng thôi sao, bây giờ có gào khóc cũng chẳng làm nên chuyện gì, chi bằng cố gắng gấp đôi, luyện lại là được rồi!
Hàn Ngâm chẳng có thiên phú xuất chúng gì, nhưng lưu lạc mấy năm nay nên có thể sánh ngang với con gián, năng lực chịu đả kích là nhất đẳng, hơn nữa nghĩ là làm liền, lập tức ngưng thần tĩnh tọa, tiếp tục tu luyện.
Linh khí trong đan điền đã mất hết, nhưng kinh nghiệm tu luyện vẫn còn đây. Chưa đầy một nén hương, cô đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của linh khí, hơn nữa còn dầy đặc hơn trước gấp mấy lần, tốc độ đưa vào trong cơ thể cũng nhanh hơn trước rất nhiều.
Lần tu luyện này của cô cứ thế trôi qua bốn năm ngày, viên khí châu đáng lẽ cần hai tháng mới ngưng tụ thành, lúc này đã xoay quanh mờ ảo trong đan điền cô. Nhưng lạ là, màu sắc của viên khí châu này không còn là màu xanh biếc đơn thuần, mà lại kèm theo bốn màu đỏ trắng vàng đen, hòa tan lại với nhau tạo thành hào quang lấp lánh, rực rỡ muôn màu.
Hàn Ngâm mới vào Cửu Huyền chưa bao lâu, nền tảng nông cạn, nên không biết loại biến hóa này là tốt hay xấu. Nhưng tu vi mất đi lại có thể khôi phục hơn phân nửa trong thời gian ngắn như vậy, suy cho cùng vẫn là một chuyện đáng mừng. Khổ nỗi, một khi hưng phấn thì cô lại đói, nhìn con Thổ Linh trư đang nằm bò bên cạnh mình, bộ dạng đói lả tới nửa chết nửa sống, cô biết không thể ở lại đây thêm được nữa.
Cô sửa sang lại quần áo, đứng lên: “Chúng ta ra ngoài đi.”
Thổ Linh trư liếc mắt nhìn cô ngạc nhiên, hừ hừ trong miệng rồi thụt lùi hai bước.
Hàn Ngâm cố trấn an nó: “Nhiều ngày qua rồi, nói không chừng Tô Tinh Trầm đã đi mất, cứ ở lại đây không ăn không uống, thể nào chúng ta cũng chết đói.”
Thổ Linh trư liếc mắt qua vườn linh.
“Đừng liếc, ta không dám ăn mấy thứ linh quả này nữa đâu.”
Không dám ăn thì không dám ăn, nhưng nói đến đây óc Hàn Ngâm bỗng lóe sáng, cất bước đi vào trong vườn linh, định bụng hái mấy quả xuống. Nếu may mắn còn mạng mang về, thì chắc cũng bồi thường được cho Mộ Thập Tam, để sau này hắn đừng dí theo cô đòi linh hoa linh thảo nữa.
Nhưng tay cô vừa chạm vào một quả, chợt nghe một tiếng hừ khẽ ngạo mạn vang lên: “Phí phạm của trời!”
Quỷ thật...
Ở đây sao lại có người nói chuyện!
Hàn Ngâm hoảng hốt rụt tay về, nhưng quay đầu nhìn dáo dác vẫn không phát hiện ra ai khác.
Cô nhìn thẳng Thổ Linh trư: “Nha Nha, là ngươi à?”
Thổ Linh trư nằm bẹp tại chỗ, liếc mắt nhìn cô ỉu xìu.
Hàn ngâm trỗi lên nghi ngờ, chuyển sang trừng quả trên cây...
Đừng nói những linh hoa linh thảo này sống lâu quá nên thành tinh nhé?
Cô hít sâu một hơi, thử duỗi ngón tay chọc nhẹ vào quả, chẳng có động tĩnh gì.
Cố sức chọc mạnh hơn, vẫn chẳng thấy ừ hử gì.
Không biết quả tinh này có sợ ngứa không, Hàn Ngâm chuyển từ chọc sang gãi.
Lúc này chợt có động tĩnh, giọng ngạo mạn kia mắng oang oang: “Đồ ngu!”
Vì đã đề phòng trước nên cô cũng xác định rõ nơi phát ra âm thanh, đó là...
Hàn Ngâm trợn tròn mắt, đúng run một hồi, sau đó cúi đầu, lôi miếng Tạo Hóa Kim Tiền luôn giấu sâu trong ngực ra, nói với giọng không dám tin: “Là ngươi?”
Tạo Hóa Kim Tiền phản chiếu ánh mặt trời, nằm im lìm trong lòng bàn tay cô, nhìn qua thì chẳng có bất kỳ thay đổi nào, nhưng cô tin chắc lúc nãy mình không nghe lầm, giọng nói đó chắc chắn phát ra trên người cô, mà thứ cô mang theo chỉ có mỗi miếng vàng lai lịch bất minh, thần bí khó lường này thôi.
Hàn Ngâm chờ một hồi, thò tay búng nhẹ vào miếng vàng: “Rốt cuộc có phải là ngươi hay không hả, ho he một tiếng nào.”
Tạo Hóa Kim Tiền chẳng phản ứng gì.
Cô sực nhớ tới điều gì, nhướng mày nở nụ cười: “Ta đã nói mà, vật chết như miếng vàng này tới linh tính còn chả có, làm sao nói năng gì được, nhất định là ta nghe lầm...”
Lời còn chưa dứt, mắt tiền hình vuông bỗng nhiên vặn vẹo, mở ra khép vào hệt như môi người ta lúc nói chuyện: “Đồ người trần mắt thịt ngu xuẩn!”
Chính là cái giọng ngạo mạn này, siêu vang, gần như rít gào, vang tới nỗi màng tai Hàn Ngâm đau nhói, suýt chút nữa là hất văng nó ra để che lỗ tai.
“Là ngươi thật à...” Cô cười khổ.
Vào những lúc rảnh rỗi, thỉnh thoảng cô cũng hay tìm Phương Dữ nói chuyện phiếm. Hắn từng nói, bình thường người tu tiên luôn mang theo dụng cụ đấu pháp để phòng thân. Đại khái chia làm ba loại, phù khí, pháp khí và pháp bảo. Trong ba loại này, chỉ có pháp bảo là có linh tính của riêng mình, cũng là thứ hiếm nhất. Nếu Tạo Hóa Kim Tiền này được xưng là chí bảo của Cửu Huyền, thì nhất định nó là pháp bảo không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ...
Linh tính không phải là linh thức, pháp bảo có thể mở miệng nói tiếng người quả là của quý hiếm có!
Cứ nhìn Thổ Linh trư thì biết, nhóc con này vốn là linh thú, biết chạy, biết nhảy, biết ăn, biết uống, còn biết kêu ục ịt, nhưng bắt nó kêu ra một câu tiếng người thì còn khó hơn lên trời. Thế mới thấy, một vật chết như pháp bảo vừa sinh ra linh thức của mình, vừa có thể nói chuyện, đây rõ là còn gian nan hơn phàm nhân tu tiên gấp mấy trăm lần.
Nghĩ tới đây, Hàn Ngâm không khỏi kính nể ra mặt: “Thảo nào Tô Tinh Trầm muốn trộm ngươi, chưởng môn thì không tiếc huy động nhân lực để tìm ngươi về cho bằng được.”
Tạo Hóa Kim Tiền dương dương đắc ý: “Biết là tốt rồi! Nhóc tì vô tri, còn không nhanh nhanh quỳ xuống, dập đầu ba cái với bổn đại gia?”
Nể thì nể, nhưng cô cũng không phải chưởng quỹ béo ở tửu lâu Cát Tường đâu nhé, chuyện cúi đầu trước tiền này thì miễn đi!
Hàn Ngâm vội vàng đánh lạc hướng: “Lúc trước ngươi không ừ hử một tiếng, sao hôm nay lại đột nhiên la ó thế?”
Lỡ lộ rồi nên Tạo Hóa Kim Tiền cũng không thèm giả bộ nữa, kêu lên đau đớn: “Là bị ngươi chọc tức!”
Hàn Ngâm đáp rất chi vô tội: “Ta chọc ngươi lúc nào?”
Vừa nói tới đây, Tạo Hóa Kim Tiền đã nhảy chồm lên: “Linh quả năm trăm năm mà ngươi nói hái là hái, ăn một mình thì thôi, đã vậy còn nuôi heo! Trời ơi, nuôi heo! Nguyên Nhất chân nhân nếu như có biết, sợ là phải bò từ dưới Cửu Tuyền lên liều mạng với ngươi!”
Linh quả năm trăm năm...
Được rồi, Hàn Ngâm thừa nhận cô bị hù choáng rồi.
“Mấy chuyện này bổn đại nhân đều nhịn được, không so đo với đồ ngu xuẩn vô tri như ngươi, nào ngờ ngươi ăn no căng bụng xong còn tính gói mang về!” Tạo Hóa Kim Tiền vẫn chửi hăng say: “Biết linh quả ngươi định hái hồi nãy là cái gì không?”
Hàn Ngâm nói thật thà: “Không biết.”
“Thọ Nguyên quả!”
“Có tác dụng gì?”
“Ăn vào một quả sẽ sống thêm năm mươi năm, nhưng quả này chỉ rời cành nửa canh giờ thì sẽ héo...”
Tạo Hóa Kim Tiền tiếp tục mắng chửi xa xả, Hàn Ngâm lại hoàn toàn không lắng tai nghe kỹ, trong đầu cô bây giờ toàn là mấy chữ kia —-
Sống thêm năm mươi năm!
Đời tu tiên gian khổ, chẳng ai nói chính xác được mình sẽ chết vào gian đoạn mấu chốt nào. Mấy năm sau, thậm chí là mấy chục năm sau cũng chưa chắc tiến thêm được tấc nào nữa, thế nhưng tuổi thọ của con người có hạn, trước khi Đan Thành cùng lắm là thọ một trăm năm, sau khi Đan Thành mới có thể sống lâu hơn một trăm năm. Có rất nhiều người chưa tu luyện thành tiên mà thọ mệnh đã hết, phải ôm hận xuống cửu tuyền. Bởi thế đan dược và linh quả kéo dài tuổi thọ là thứ mà người tu tiên luôn khát khao mơ ước. Có thể sống thêm mười năm hai mươi năm, khả năng tu tiên thành công lại nhiều thêm một hai phần, huống chi là năm mươi năm!
Nghĩ đến đây, hai mắt Hàn Ngâm bỗng vụt sáng.
Thật là muốn ăn quá đi!
Tạo Hóa Kim Tiền như đi guốc trong bụng cô, quay qua tạt cho cô một gáo nước lạnh: “Thôi mơ đi, một cây Thọ Nguyên quả chỉ có một quả, hái hết quả cũ sẽ sinh quả mới, nhưng phải năm mươi năm mới chín, hiện tại quả mới trên cây này chỉ có bốn mươi năm, vẫn chưa chín đâu, ngươi ăn cũng vô ích.”
Hàn Ngâm thở dài thất vọng: “Còn gì có thể ăn được không?”
Nếu pháp bảo này chịu chỉ cho cô, có lẽ cô vẫn có thể ở lại trong thạch thất này thêm dăm ba ngày nữa.
Ai dè tính khí của miếng Tạo Hóa Kim Tiền này chẳng tốt tý nào, còn hỏi vặn lại cô với cái giọng hết sức kiêu căng: “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”
...
~ Hết chương 30 ~
Trút nỗi lòng xong rồi, giờ đăng 2 chương chúc mừng năm mới nào ^^