Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 76: Chương 76: Tiên khí tung hoành




Tiên khí tung hoành

Edit: Yunchan

***

Nếu như nói Hàn Ngâm ở trong giới tu tiên chỉ là nửa thùng nước lắc lư, cái gì cũng mù tịt, thì khi đến dưới chân núi, cô lại như cá gặp nước, thành thạo hoạt bát hẳn lên, còn người cái gì cũng mù tịt, lại biến thành Lạc Vân Khanh.

Dĩ nhiên, Lạc Vân Khanh thỉnh thoảng cũng xuống núi, loại thường thức như mua đồ phải trả ngân lượng thì hắn sẽ không phạm sai lầm, nhưng một số sinh hoạt chi tiết, vì hắn chưa từng trải qua, nên dù lưu ý cũng khó tránh khỏi xảy ra sai sót, thế là Hàn Ngâm lắc mình một cái, hô biến thành nửa sư phụ của hắn.

Tỷ như mới xuống núi, nơi đầu tiên họ đặt chân là thành Thiên Thù, vừa vào tới thành Hàn Ngâm đã muốn kéo hắn đi dạo chợ.

Lạc Vân Khanh trầm mặt nói: “Chơi bời lêu lổng mất ý chí.”

Hàn Ngâm mở to mắt kinh ngạc: “Lạc sư huynh, huynh xuống núi làm gì?”

“Trải nghiệm hồng trần.”

“Đúng rồi, là trải nghiệm hồng trần, chứ không phải cưỡi ngựa xem hoa. Giống như huynh bỏ ngự kiếm phi hành đổi sang đi bộ, giẫm lên vạn dặm sơn hà, nếu cứ giữ rịt tư thế của người tu tiên cao vời vợi, tách biệt hồng trần, thì còn nói gì là trải nghiệm nữa?”

Lần đầu tiên Lạc Vân Khanh bị cô nói cho nghẹn lời, mím chặt môi nhìn cô một lát mới nói: “Nếu như thế, muội dẫn đường đi.”

Hàn Ngâm chưa từng tới thành Thiên Thù nên nào biết đường, nhưng phần lớn thành trì trong Cửu Nguyên đều bố trí theo ô vuông cửu cung, tổng thể như một bàn cờ khổng lồ, đường thẳng đan vào nhau ngang dọc, do đó dù có nhắm mắt lại, cô cũng có thể tìm được chỗ muốn đi dựa vào kinh nghiệm, nếu không được nữa thì dưới mũi còn có một cái miệng, chẳng lẽ còn không biết hỏi đường sao?

“Cho qua cho qua cái!”

Trong đám đông, cô như hóa thành con cá chạch luồn lách thoăn thoắt, Lạc Vân Khanh bị cô kéo ống tay áo nên buộc lòng phải đi theo, trong lòng khó tránh khỏi nghi hoặc, không biết dắt theo cô xuống núi, rốt cuộc là đúng hay sai đây.

Sau một quãng thời gian tu luyện, hiện tại Hàn Ngâm đã không còn dáng dấp xanh xao vàng vọt như một năm trước nữa, hai má đầy đặn hồng hào, làn da cũng trắng sáng hơn rất nhiều, cộng thêm được linh khí trên núi Cửu Huyền nuôi dưỡng, hằng ngày cô lại ít ăn khói lửa, đọc nhiều sách, nên vẻ giảo hoạt con buôn đã giảm đi đáng kể, thay vào đó là vẻ linh động trong veo.

Kể ra, dầu gì cô cũng là người tu tiên, mặc dù chưa thành tiên, nhưng cũng nhiễm ba phần tiên khí mờ ảo, thoạt nhìn khác hẳn người thường, bởi thế rất bắt mắt trong đám đông, ấy là chưa nói tới Lạc Vân Khanh tuấn nhan lạnh lùng sau lưng cô, toàn thân toát ra luồng tiên khí không thể che giấu, còn siêu phàm thoát tục hơn cả cô. Thế nên khi hai người đi băng băng qua đoạn đường này đã thu hút vô số ánh mắt của người qua đường, ngoái đầu nhìn theo.

Hàn Ngâm lập tức cảm thấy không ổn, nhanh nhảu kéo Lạc Vân Khanh vào một hiệu may, đưa tay chỉ vào đống y phục nam treo trong đó: “Bộ này, bộ này, rồi bộ này nữa, gói lại hết cho ta.”

Hỏa kế trong cửa tiệm vừa thấy đại gia ghé thăm, lập tức cúi đầu khom lưng tiếp đón niềm nở.

Lạc Vân Khanh hỏi cô: “Mua y phục làm gì?”

“Thay đó!” Hàn Ngâm cười tủm tỉm, đi chọn quần áo cho mình, chỉ cần không phải màu trắng thì đều mua tất.

Lạc Vân Khanh chỉ nghĩ trước đây cô ăn mặc thiếu thốn, nên bây giờ có tiền thì hưởng thụ xa xỉ, vốn định khuyên cô tu tiên lấy tu tâm làm trọng, ngoại vật đều là mây bay gió thổi sẽ tan. Nhưng khi thấy gương mặt hưng phấn của cô, lời chực tới bên môi lại không thốt ra được, sợ làm giảm mất sự hào hứng của cô, nên chỉ đành nói nhàn nhạt: “Nếu thế, muội mua được rồi, không cần chọn cho ta.”

Ai ngờ Hàn Ngâm lại nghiêm mặt lắc đầu: “Không được! Dù muội không đổi, thì huynh cũng phải đổi!”

Lạc Vân Khanh nhếch môi, nhìn cô không hiểu.

Hàn Ngâm kéo hắn qua một góc, nói nhỏ: “Người xứng y phục, ngựa xứng yên...”

Lạc Vân Khanh hiểu lầm nên cắt ngang lời cô: “Y phục Cửu Huyền đã tốt rồi.”

“Đâu chỉ tốt không, mà là tuyệt hảo!” Hàn Ngâm hướng mắt lên người hắn: “Người tuyệt hảo mặc đồ tuyệt hảo, đứng trên đường chính là phong thái bất phàm, tiên khí tung hoành, còn thiếu treo lên mặt một cái bảng hiệu, viết bốn chữ to, ta là thần tiên!”

“Ục ịt!” Thổ Linh trư ở trong lòng Hàn Ngâm phát ra một tiếng, không biết có phải là tiếng cười hay không.

Trên mặt Lạc Vân Khanh như thoáng lướt qua màu đỏ khả nghi, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại như ban đầu, lạnh giọng nói: “Nếu thế...”

“Nếu thế —-” Hàn Ngâm cất cao giọng: “Hỏa kế, ngươi dẫn vị gia này đi thay xiêm y đi!”

Khi từ tiệm may đi ra, Hàn Ngâm đã đổi sang bộ váy gấm màu tím nhạt, Lạc Vân Khanh bên cạnh cô cũng thay vào bộ cẩm bào màu xanh nhạt. Tuy bây giờ hai người đứng trong đám đông vẫn bắt mắt, nhưng y phục của thế nhân đã thêm vào chút vẻ phú quý gấm vóc, làm phai đi phần nào tiên linh khí bồng bềnh, trông đã không còn quá khác biệt nữa.

Hàn Ngâm lặng lẽ quan sát Lạc Vân Khanh, lòng thầm than: Cũng chỉ có thể hóa trang thành kiểu này thôi, nếu không lúc lên đường bảo hắn thay trang phục thư sinh, còn mình cải trang thành thư đồng cũng được, chứ với dung mạo khí chất này của hắn mà tròng vào trang phục giản dị thô tục, thì chẳng hợp chút nào!

Lạc Vân Khanh cũng đảo mắt quan sát cô, thấy cô gói hết đồ mới mua vào bao rồi đeo lên lưng, bèn hỏi: “Sao không dùng túi Càn Khôn?”

“Vác theo hành lý mới giống đang lên đường đi xa, nào có ai lặn lội đường xa mà đi tay không đâu?” Hàn Ngâm cười: “Lạc sư huynh, có biết tại sao lần đầu muội gặp huynh, lại nghĩ huynh là Hồ ly đại tiên không? Bởi vì trên người huynh hoàn toàn không nhiễm tý hơi thở thế tục nào, khi đó muội lại không biết trên đời này có thứ như tu tiên, chỉ biết được mỗi Hồ Ly đại tiên thôi.”

Hồi tưởng lại chuyện cũ, rồi nhìn sang Hàn Ngâm, tuy nụ cười trước mắt vẫn như năm xưa, nhưng Hàn Ngâm hiện tại đã có chút bất đồng, tâm trạng Lạc Vân Khanh cũng có chút phức tạp.

Lần đầu gặp Hàn Ngâm, hắn thật lòng không có ấn tượng tốt với cô, dẫn cô về núi chẳng qua chỉ vì tuân thủ lời hứa. Nhưng chẳng hiểu sao, sau khi cô thành sư muội của hắn, sự quan tâm của hắn đối với cô lại bất giác nhiều lên, thậm chí lúc Tô Tinh Trầm bắt cô đi rồi, ngày nào hắn cũng bị bao vây bởi một loại cảm giác tự trách. Nếu Lệ Thanh Hàn không cấm hắn rời Tẩy Tâm nhai nửa bước, thì có lẽ hắn đã đi tìm Tô Tinh Trầm liều mạng...

Mặc dù, hắn biết làm vậy là rất ngốc.

Nhưng Hàn Ngâm là do hắn dẫn lên Cửu Huyền, là hắn nghịch chuyển vận mệnh của cô, đồng nghĩa với từ nay về sau cô sẽ biến thành một phần trách nhiệm không thể chối bỏ của hắn. Mặc kệ hắn có tình nguyện hay không, sự quan tâm và lo lắng của hắn dành cho cô, cũng đã định trước là hơn những người khác đôi phần. Hắn hy vọng nhìn thấy cô đi trên con đường tu tiên một cách suôn sẻ, cho đến khi phi thăng thành tiên.

Đáng mừng là hiện tại cô đang làm rất tốt, thậm chí còn tốt hơn kỳ vọng của hắn, ngoại trừ...

Lạc Vân Khanh dằn tâm tình xuống, thản nhiên đón lấy bọc đồ trong tay cô rồi nói: “Muội còn muốn đi đâu nữa? Đi thôi.”

Nửa canh giờ sau, hắn phát hiện câu hỏi của mình đúng là dư thừa, cơ bản không nên hỏi cô muốn đi đâu, mà phải hỏi đến cùng thì cô muốn đi bao nhiêu chỗ!

Quầy hàng bày trên chợ cô cũng muốn xem, thức ăn vặt bán bên đường cô cũng muốn thử, đã thế, cô còn trưng ra cái mặt đau khổ: “Lạc sư huynh, mấy thứ này hồi trước muội thấy nhiều rồi, thật ra không lạ gì, nhưng mà chưa bao giờ có tiền mua, hoàn toàn không biết mùi vị thế nào, muội chỉ nếm thử thôi, nếm thử cũng đâu có sao...”

Cô nói đến mức tội nghiệp như vậy, hắn cũng chỉ còn biết nhường một bước, gật đầu chịu thua. Ai dè cô lại không ăn một mình, món nào cũng phải mua ba phần, một phần cho cô, một phần cho Thổ Linh trư, còn một phần cho hắn!

Thổ Linh trư tất nhiên thứ nào tới miệng cũng không từ chối, reo lên ục ịt một tiếng, rồi tạp hết không còn một mẩu. Trong khi hắn lại không tài nào chấp nhận, chỉ có thể lạnh lùng cự tuyệt: “Ta không ăn mấy thứ này.”

Cô sẽ không khuyên hắn, chỉ cầm chiếc bánh nóng hoặc mứt hoa quả gì đó, cầm lên thật cao, rồi ngước mặt lên, ánh mắt nhìn hắn long lanh, nhìn mãi nhìn mãi...

Hắn không thể làm gì hơn là nhận lấy không cảm xúc, rồi ăn không cảm xúc.

Có mùi vị gì?

Đối với người đã quá lâu không ăn khói lửa nhân gian, khẩu vị vô cùng nhạt nhẽo như hắn, thì những món ăn này không phải quá mặn thì là quá ngọt, nếu không chính là quá chua hoặc quá cay, chỉ có hai chữ để đánh giá...

Khó ăn!

Nhưng nhìn sang cô, cô lại ăn nhiệt tình ngay bên đường, hoàn toàn không chú ý hình tượng, thậm chí miệng còn dính nước đường của bánh.

Đây thật là...

Lạc Vân Khanh chỉ có thể than thầm, cô đại khái vẫn chưa trưởng thành.

Đi dạo trong thành Thiên Thù với Hàn Ngâm nguyên một ngày, mua cả đống đồ chất thành bao lớn bao nhỏ, bị tiếng người huyên náo làm cho tâm bất định, chật vật lắm mới chịu được đến hoàng hôn, Lạc Vân Khanh thở dài một hơi, hỏi cô: “Bây giờ có thể tìm một chỗ nghỉ trọ, ngày mai lên đường ra khỏi thành chưa?”

“Chưa chưa.” Hàn Ngâm rút mứt quả đang ngậm trong miệng ra, duỗi một ngón tay ra so so, cười lấy lòng: “Chỉ còn một chỗ nữa thôi!”

Lạc Vân Khanh khoanh tay, bất đắc dĩ hỏi: “Ở đâu?”

Hàn Ngâm cười: “Tìm Hồ Khản.”

Trước khi cô xuống núi đã tính toán sẵn, định tìm Hồ Khản lo liệu hai chuyện giúp cô, một việc là bảo hắn bố trí trạch viện trong thành Thiên Thù thay cô, như vậy sau này cô xuống núi cũng có chỗ nghỉ chân, hơn nữa lỡ ngày nào đó Sở phu tử may mắn được cứu thì cũng có một nơi để ở. Chuyện còn lại là muốn hắn cách dăm bữa nửa tháng, mua vài thứ hiếu kính Mộ Thập Tam giúp cô. Tục ngữ nói cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn(*), Mộ Thập Tam đã tặng cho cô hình nhân thế thân, còn thêm cả bao to đan dược, nếu cô không đáp lễ chút ít, thì sau này còn mặt mũi nào tìm hắn xin thứ này thứ nọ nữa?

(*) Ăn của người thì nói năng với người cũng mềm mỏng hơn.

Kế hoạch của cô không có gì sai, sai ở chỗ lúc cô tới nơi Lưu Duyên tìm cho Hồ Khản, tính toán của cô đều thành công cốc, Hồ Khản không ở nhà, cha mẹ hắn nói hắn đã tới sòng bạc.

Vừa nghe thấy hai chữ “Sòng bạc”, nụ cười trên mặt Hàn Ngâm lập tức biến mất, xụ mặt kéo Lạc Vân Khanh đi một nước. Lúc nãy dạo phố cô có đi ngang qua sòng bạc, cho nên chẳng cần tìm người hỏi đường, sau khi ra cửa nhắm trúng hướng xong, cô liền tức giận ngút trời xông thẳng tới đó.

Cô ở trong mắt Lạc Vân Khanh luôn giữ nụ cười tươi tắn khiến người ta như được tắm gió xuân, dù cho bị người khinh bỉ, hoặc bị hắn dạy dỗ, cô cũng chưa bao giờ nổi sát khí, bởi vậy khi thấy dáng vẻ lạnh lùng nghiêm trang như có ngọn lửa vô danh đang bùng cháy này của cô lại khiến hắn hơi bất ngờ. Chẳng qua hắn xuống núi là để trải nghiệm, khi gặp chuyện có lý nào lại ngồi yên tránh né, nên cũng im hơi lặng tiếng đi theo sau cô.

Còn chưa bước vào sòng bạc, đã có thể nghe thấy tiếng hò hét huyên náo bên trong cuốn ra đường như sóng lớn.

Hàn Ngâm sầm sì, vén phăng màn cửa bước vào, thứ đập vào mắt trước tiên là căn phòng mù mịt chướng khí, còn ngửi thấy mùi khói rượu son phấn, mùi mồ hôi và thức ăn trộn lẫn vào nhau tạo thành một thứ mùi gay mũi, phả tới làm cô cau mày, cô dõi mắt tìm kiếm một hồi, bèn nhìn thấy bóng Hồ Khản trong góc.

Tốt lắm! Quả nhiên ở chỗ này!

Hàn Ngâm vừa định lên tiếng gọi hắn, đã thấy hắn bị một hán tử trung niên tóm vạt áo, vả liên tiếp hai cái tát tai vào mặt.

~ Hết chương 76 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.