TRỨNG BỂ HẾT RỒI
Edit: Yunchan
***
Hàn Ngâm lấy miếng Tạo Hóa Kim Tiền ra lần nữa, cầm trong tay săm soi một lát, nhưng bất kể nhìn xuôi nhìn ngược cỡ nào cũng không nhìn ra được miếng vàng này có chỗ nào kỳ lạ. Những câu hỏi cô muốn biết cũng lâm vào nan giải, chẳng qua chúng cũng chẳng có liên quan to tát gì đến cô. Hiện tại có thể tìm được một chỗ để lánh nạn tạm thời là đã đủ hài lòng rồi, do đó cô chỉ đăm chiêu chốc lát, rồi vứt hết mấy thứ phức tạp này ra sau đầu, không quan tâm nữa.
Một khi an tâm thì vết thương trên người lại đau lên thấy rõ, cô nương theo ánh sáng của Tụ Quang thuật kiểm tra một lượt, phát hiện từ đầu tới chân mình chẳng có mấy chỗ là còn lành lặn.
Vai phải bị trúng một chưởng đã sưng phù lên, không biết có gãy xương hay không, chỉ biết cánh tay không còn sức để nâng lên nữa. Tiếp đó là chân trái bị đâm một nhát, máu tươi còn đang chảy ra ròng ròng, hai tay cũng chẳng khá hơn chút nào, vì lúc rơi xuống núi phải gồng sức bấu lấy cây tử đằng và cành khô mọc chi chít trên vách đá để làm giảm thế rơi, nên bị cọ xát đến nỗi da tróc thịt bong, vô cùng thê thảm. Ngay cả vết thương ở lưng do bị nước đập vào lúc rơi từ trên cao xuống, kể ra là nhẹ nhất, vậy mà lúc này cũng đau rát.
Kết luận, dưới tình hình này mà cô còn thoát chết, quả là may mắn đến mức có thể nói là kỳ tích.
Không mang theo thuốc trị thương bên người, Hàn Ngâm thở dài, ngồi lên giường đá, xé vạt áo mình để băng bó vết thương. Thế nhưng tay cô đang bị thương, lúc chạy bán mạng không kịp nghĩ đến nó, bây giờ chỉ động khẽ một chút đã đau thấu tim, căn bản không làm gì được, có xé cả buổi cũng không xé nổi, đành bực bội mắng: “Đáng ghét, quần áo kiểu quái gì thế này, bền muốn chết!”
Thổ Linh trư nhe răng, xít lại gần.
Óc Hàn Ngâm lóe sáng, tóm nó qua ra lệnh: “Cắn!”
Thổ Linh trư quả nhiên răng bén, không phụ cái tên Nha Nha tuyệt hay mà cô đặt cho. Chỉ cần cắn “Rẹt” một cái đã xé ra một miếng vải từ vạt áo cô. Nhìn bộ dạng nó thế này, lúc nãy ngầm ra lệnh cho nó đi cắn Tô Tinh Trầm là quá chuẩn, một nhát cắn này có khi còn sắc hơn cả kiếm.
Băng tạm vết thương xong, trán Hàn Ngâm đã đau tới nỗi rịn ra mồ hôi lạnh, cô không dám cử động nữa vì sợ ảnh hưởng đến vết thương, quyết định khoanh chân ngồi dậy, bắt đầu tu luyện.
Thời gian cô lên núi còn ít ỏi, nền tảng chưa vững, do đó cũng chưa ai dạy cô cách vận dụng linh khí để chữa thương. Tuy nhiên có một số việc có thể tự thông suốt, vết thương đã đau quá sức chịu đựng, nên cô cứ dẫn linh khí tới chỗ đau một cách hết sức tự nhiên. Đến khi cảm thấy linh khí có thể làm giảm cơn đau, vả lại sau khi vận chuyển một vòng quanh thân có thể tự động chữa trị gân mạch bị tổn thương, thậm chí là xương cốt, thì cô biết ngay phương pháp này khả thi, bèn an tâm dưỡng thương.
Lần chữa thương này mất tới ba ngày.
Khi mở mắt ra lần nữa, chẳng những tu vi của cô có chỗ tiến bộ, mà vết thương cũng không còn quá đau nữa, chưa kể còn hơi ngứa ngáy, đó là dấu hiệu đã kết vảy.
Hàn Ngâm mỉm cười bước xuống giường đá, kết quả bất cẩn đạp phải một vật mềm mềm. Cúi đầu nhìn thử, hóa ra là Thổ Linh trư đang nằm bò bên giường, nó kêu thấp một tiếng, nhìn cô đầy oán trách, sau đó nằm bẹp trở lại không buồn nhúc nhích, bộ dạng như sắp ngỏm tới nơi.
Cô ngớ ra: “Ngươi làm sao vậy, cũng bị thương à?”
Linh thức của Thổ Linh trư truyền tới, tiếng heo gào lại vang lên trong đầu cô: “Đói đói đói! Ta đói! Sắp chết đói!”
Bị nó nhắc nhở, Hàn Ngâm mới cảm thấy bụng mình cũng đang réo ùng ục, bèn lật đật lấy Ích Cốc hoàn tùy thân ra. Ai dè mở nắp bình, trút ra ngoài không phải đan hoàn, mà là dịch thể màu nâu dính dáp.
Cô nhất thời đen mặt: “Bị ngâm chảy rồi...”
Tiếng gào thét chói tai của Thổ Linh trư càng lợi hại hơn: “Đói đói đói!”
“Câm miệng!” Hàn Ngâm vứt cái bình không, rồi đi tới cạnh cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Có điều cánh cửa này quá dầy, chặn mất mọi tiếng động, cô còn chẳng nghe thấy tiếng nước chảy, nói chi đến chuyện xác định xem Tô Tinh Trầm có canh chừng ở ngoài hay không.
“Nè, bây giờ chúng ta chỉ có hai con đường, đánh liều đi ra ngoài hoặc là nhịn đói.” Hàn Ngâm hỏi heo: “Ngươi chọn đi hay ở?”
Thổ Linh trư thích ăn, nhưng càng sợ chết hơn, thế là mắt heo trừng lên tỏ vẻ do dự.
Hàn Ngâm phân tích: “Miếng vàng ta ném là giả, Tô Tinh Trầm không lấy được Tạo Hóa Kim Tiền, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, mà vị trí của thạch thất này lại bí mật như thế, dù Phương sư huynh có kéo người đi tìm cũng chưa chắc tìm được tới đây. Hơn nữa chỉ cần là người có đầu óc bình thường, thì đều không nghĩ tới có người ăn no hết chuyện đi núp dưới thác nước. Suy ra tám phần là Tô Tinh Trầm còn đang rình ở bên ngoài!”
Cái đầu heo gật nhẹ một cái, tỏ ý tán thành.
“Thế nhịn đói nhé, hai ba ngày nữa hãy đi thì chắc ăn hơn...” Nói đến đây cô sực nhớ tới gì đó, vội sờ soạng trong lòng, kết quả moi ra được một đống vỏ trứng bể, mặt mày càng xám xịt hơn: “Trứng bể hết rồi...”
Thổ Linh trư liếc cô, đúng là nói thừa! Trứng còn mỏng manh dễ vỡ hơn đan hoàn, cô rớt xuống vực, rơi xuống nước, chạy trối chết, lăn qua lăn lại bao nhiêu lần, lý nào trứng lại không bể?
Vậy mà ngay sau đó Hàn Ngâm lại vui mừng ra mặt: “Ba quả còn nguyên!”
Thổ Linh trư lập tức bổ nhào lên, nhìn cô nịnh nọt.
Hàn Ngâm lườm nó: “Ta còn nhớ lúc Tô Tinh Trầm vừa lên núi, ngươi chẳng những không bảo vệ ta, mà còn núp sau lưng ta.”
Thổ Linh trư:...
“Sau đó bị ta uy hiếp làm nổ nội đan của ngươi, ngươi mới miễn cưỡng cắn hắn một cái.”
Thổ Linh trư:...
“Sau khi rơi xuống vực, trong thời khắc mấu chốt ngươi còn nhiều lần gây thêm phiền, làm cho đầu ta muốn nổ!”
Thổ Linh trư:...
“Biết rõ chỉ có ba quả trứng, còn cố chết quấn lấy ta đòi ăn.”
Hai mắt Thổ Linh trư ầng ậng nước, sắp òa khóc tới nơi, cô nói vậy là có ý gì, lẽ nào muốn ăn hết một mình? Nhưng một khắc sau, nó lại tự khinh bỉ cái bụng heo nhỏ của mình.
Hàn Ngâm nói tiếp: “Ta không phải người vong ân phụ nghĩa, nể tình ngươi giúp ta thoát thân trong lúc nguy cấp, còn rớt xuống vực chung với ta, nên chia cho ngươi một quả trứng đây.”
Thổ Linh trư lập tức lăn vào trong lòng cô, lấy cái mũi heo ủi ủi tay cô, trong đầu heo lúc này toàn là cảm động cực độ và lòng trung thành có chết không thôi.
Hàn Ngâm cũng xúc động đến nỗi suýt rơi lệ, linh thú đần cỡ này, dễ dụ cỡ này có đốt đèn cũng không tìm ra! Rõ ràng chiếm lợi của nó, lấy nhiều hơn một quả cho mình, vậy mà nó chẳng những không oán, mà còn một lòng một dạ hơn trước.
Không nhóm được lửa, chẳng thể làm gì hơn là phải ăn trứng sống.
Cách ăn của Hàn Ngâm rất tao nhã, cô chọt một cái lỗ nhỏ trên vỏ trứng rồi hút từ từ. Trong khi Thổ Linh trư thì đói đến thiếu lý trí, nuốt tọng cả vỏ lẫn lòng vào bụng, kết quả nghẹt cứng ở cổ cả buổi trời cũng không nuốt trôi, nghẹn tới nỗi lăn quay ra đất. Cuối cùng Hàn Ngâm phải tốt bụng đạp cho nó một đạp, nó mới đau đớn nuốt được quả trứng xuống, sau đó lại ném ánh mắt cảm động đến rơi nước mắt về phía Hàn Ngâm.
Trứng gà cơ bản không thể lấp đầy bao tử, ăn xong rồi, cảm giác đói bụng lại còn dữ tợn hơn, Hàn Ngâm đành phải lục lọi bên trong thạch thất, muốn tìm thử xem có gì ăn được không.
Đáng tiếc, thạch thất trống vẫn hoàn trống, thứ đặt bên trong có hạn, ngoại trừ giấy và bút mực trên bàn đá ra thì cũng chỉ có sách trên kệ. Hàn Ngâm đi tới, nhặt một quyển sách ra lật xem, không ngờ sách mới vào tay, thoắt cái đã hóa thành tro, lọt qua đầu ngón tay cô rồi bay lả tả xuống đất.
Cô ngẩn ra, hắt hơi một cái, đưa tay dụi dụi mũi.
Xem ra thạch thất này ít nhất cũng xây được mấy trăm năm rồi, nếu không sao ngay cả sách cất trên giá cũng nát thành bụi chứ.
~ Hết chương 27 ~