Biên tập: TBB
Cảnh Thắng gửi tới tin nhắn này xong, cả nhóm chat đều im lặng.
Thật lâu sau, Từ Xước mới bất chấp: “Quá sến.”
Chu Hãn Minh hùa theo: “Sến.”
Lâm Nhạc: “Ngọt ê răng, cậu nói cùng bọn tôi làm gì? Nói với người nhà cậu đi chứ.”
Cảnh Thắng cự tuyệt: “Không nói.”
Lâm Nhạc: “Tại sao?”
Cảnh Thắng: “Không thể để cô ấy biết ban đầu tôi ham thích mới lạ được. Tôi muốn cho cô ấy cảm giác được yêu từ đầu đến cuối.”
Chu Hãn Minh: “... Thắng tử, tôi muốn kick cậu ra khỏi nhóm.”
Từ Xước tò mò: “Các cậu đã ai gặp cô gái đó chưa?”
Lâm Nhạc giơ tay: “Tôi đã gặp.”
Từ Xước: “Là dạng gì vậy? Khiến Cảnh Thắng thần hồn điên đảo.”
Lâm Nhạc: “Dáng dấp cũng được, là người tốt. Nhưng nếu nhìn kĩ thì không thấy có mị lực ở chỗ nào. Có thể khẩu vị của cậu ta khác.”
Chu Hãn Minh đột nhiên nghĩ đến điều gì: “Có phải cô gái cậu ấy đuổi theo ở quán rượu ngày đó không?”
Lâm Nhạc: “Đúng đúng đúng, chính là cô ấy!”
Từ Xước: “Có mỗi tôi chưa thấy thôi à??”
Trong nhóm có thêm mấy người phụ họa nữa: “Tôi cũng chưa thấy!”
Chu Hãn Minh: “Hôm đó trời tối, tôi cũng không thấy rõ. Lúc tôi tới nơi cô ấy đã đi rồi, tôi chỉ biết Cảnh Thắng chạy ra ngoài như trúng tà.”
Từ Xước: “Cô gái đó làm gì?”
Lâm Nhạc: “Không phải đại tiểu thư, là một người bình thường thôi.”
Chu Hãn Minh: “Vậy hai người kết hôn thế nào? Cảnh Viêm Hoa và Cảnh Trí có thể đồng ý sao?”
Cảnh Thắng bác bỏ: “Tôi muốn kết hôn với ai liên quan gì đến bọn họ? Đâu phải lấy vợ bé cho họ?”
Chu Hãn Minh: “Cũng đúng.”
Từ Xước: “Cô gái đó mà biết cậu muốn cùng cô ấy kết hôn, chắc sẽ cười ngoác miệng. Cậu nói với cô ấy chưa?”
Cảnh Thắng: “Nói rồi.”
Chu Hãn Minh: “Cậu từ giã cuộc chơi hơi sớm rồi đó.”
Từ Xước: “F*ck, không phải chứ?”
Cảnh Thắng: “Không đùa.”
Lâm Nhạc là người từng trải: “Tùy cậu ấy đi, người trẻ tuổi cả người khô nóng, khí huyết dư thừa, có thể hiểu được.”
Cảnh Thắng: “Đi đây, các cậu chơi tiếp đi.”
Chu Hãn Minh: “?”
Cảnh Thắng: “Vợ tôi tìm tôi. Tôi muốn một lòng tán gẫu với cô ấy.”
Cả nhóm: “Cút!”
___
Đúng vậy, Vu Tri Nhạc ăn cơm tối xong thì trở về phòng. Cô nán lại trên bàn ăn cùng bố mẹ và em trai chỉ cảm thấy không được tự nhiên, nhanh chóng muốn tách ra.
Nghĩ đến Cảnh Thắng, cô gửi tin nhắn WeChat hỏi anh đang làm gì.
Tốc độ trả lời của người đàn ông nhanh như chớp: “Nhớ Vu Tri Nhạc.”
Vu Tri Nhạc nhìn anh trả lời rồi nói: “Đứng đắn chút.”
Cảnh Thắng: “Đứng đắn.”
Vu Tri Nhạc: “Em bảo anh nói chuyện đứng đắn.”
Cảnh Thắng: “Anh đang nói mà.”
Vu Tri Nhạc: “...”
Cảnh Thắng: “Em đúng là đồ con cá.”
Vu Tri Nhạc không hiểu: “Cái gì?”
Cảnh Thắng: “... Một chuỗi bong bóng.”
Cảnh Thắng: “... Hai chuỗi bong bóng.”
Cảnh Thắng: “Tất cả đều là bong bóng, ngày nào cũng gửi bong bóng.” *
* Tri Nhạc chuyên gửi tin nhắn “...”, Cảnh gọi dấu ba chấm là “bong bóng”, vì thế Cảnh ví Nhạc là Cá [鱼 - yú] (chơi chữ với họ Vu [于 - yú]) chuyên nhả bong bóng.
Anh so sánh dấu chấm lửng như vậy khiến Vu Tri Nhạc buồn cười: “Được rồi, vậy em nên nói gì?”
Cảnh Thắng: “Nói nhớ anh.”
Vu Tri Nhạc áp dụng ngay: “Nhớ em?” **
** Cảnh dạy Nhạc nói 想我 - [xiǎngwǒ]: nhớ anh, ý bảo Nhạc nói “em nhớ anh”, nhưng Nhạc nhắc lại y hệt nên sẽ thành “nhớ em“.
Cảnh Thắng: “Được rồi, cho xuất sư. Thấy em nói thuận miệng như vậy, không ngại để em lấy cắp tài hoa của anh.”
Vu Tri Nhạc đang muốn đáp lại bằng icon:), người đối diện đã nói tiếp: “Không nhớ anh thật? Một chút cũng không nhớ? Nếu em ngại có thể lén nói cho anh, anh nhất định không nói với người khác.”
Vu Tri Nhạc cong môi, không giấu giếm: “Hơi nhớ.”
Đầu kia không có động tĩnh.
Hai phút sau, Cảnh Thắng mới trả lời: “Nếu anh vô cùng nhớ em, em cũng hơi nhớ anh thì chúng ta không thể không gặp nhau. Anh gọi xe rồi, nửa tiếng nữa họ tới trước cửa nhà em. 9 giờ 20 đi xem phim, anh đặt vé xong rồi.”
Trở tay không kịp, Vu Tri Nhạc ngạc nhiên phát hiện Cảnh Thắng là mẫu người thuộc phái hành động.
Cảnh Thắng than phiền: “Anh con mẹ nó năm sau sẽ thi lại bằng lái, thật phiền, muốn tự đi đón em.”
Anh nhận ra người phụ nữ vẫn chưa đồng ý, liền hỏi: “Đi chứ?”
Vu Tri Nhạc liếc nhìn cửa sổ, trăng sáng sao thưa, màn đêm đã bao trùm lên tất cả.
Có lẽ cô không nhẫn tâm từ chối anh nên nói: “Em tự đi.”
Cảnh Thắng: “Đừng, giờ tối rồi. Vả lại, lái xe đã lên đường. Em chờ xe đến đón đi.”
Tiếp đó anh gửi tới vị trí của trung tâm thương mại, tầng 3 của nơi đó có rạp chiếu phim lớn nhất thành phố Ninh.
Vu Tri Nhạc sửa soạn đơn giản xong, xe Cảnh Thắng gọi đã tới. Cô tùy ý nói với mẹ Vu mấy câu, không đợi bà đáp lại đã ra cửa.
Người ta nói người đang yêu rất điên cuồng, chính là biểu hiện ở hành động. Không sợ ngàn dặm xa xôi đi tới bên anh ấy.
Dọc đường đi, Cảnh Thắng như đang kể chuyện lịch sử, không ngừng thể hiện tình tiết sinh động của “Hòn Vọng Thê“.
“Xe tới chưa?”
“Lên xe rồi?”
“Em đừng vội.”
“Đi đến đâu rồi?”
“Anh không vội đâu.”
“Còn bao lâu nữa mới tới?”
“Để lái xe lái từ từ thôi, đừng vội.”
“Tới chưa?”
...
Nửa tiếng sau, lái xe đưa Vu Tri Nhạc tới nơi. Dọc đường đi qua quảng trường Hằng Thịnh có một đài phun nước lớn, những tia nước vọt lên từ mặt đất kèm với ánh đèn nhiều màu rất đẹp mắt.
Vu Tri Nhạc hỏi lái xe: “Không phải ở Hằng Thịnh ạ?”
Bác lái xe trung niên trả lời: “Cảnh tiên sinh bảo tôi đưa cô tới bãi đỗ xe.”
Đến điểm sau, Vu Tri Nhạc xuống xe, lái xe đã quay xe đi mất.
Ga-ra xe rất yên tĩnh, cách đó không xa có một chiếc xe màu đen, hấp dẫn sự chú ý của người khác. Là chiếc Cayenne của Cảnh Thắng.
Vu Tri Nhạc đi đến bên cửa ghế phó lái, người đàn ông ngồi bên trong đang đặt tay lên vô lăng, cười với cô. Mặt anh nửa trong tối nửa ngoài sáng, càng lộ vẻ anh tuấn bức người.
Anh hất cằm: “Ngồi phía sau đi.”
Vu Tri Nhạc hỏi: “Không phải đi xem phim à?”
Cảnh Thắng mở cửa ghế lái: “Còn sớm, bên ngoài lại đông người. Muốn ngồi đợi ở đây với em.”
Vu Tri Nhạc cũng không khó chịu, đi thẳng ra ghế sau. Cảnh Thắng mở cửa ghế sau bên kia ngồi vào.
Cảnh Thắng nhìn cô chằm chằm, Vu Tri Nhạc nghiêng đầu nhìn lại anh theo bản năng. Cảnh Thắng lập tức nói: “Đừng động.”
Vu Tri Nhạc: “Sao vậy?”
Cảnh Thắng chứng nào tật nấy, hai tay đưa qua bắt cô quay mặt lại, đối mắt với anh: “Để anh nhìn xem, lâu rồi không gặp.”
“...” Không phải mới gặp lúc sáng à?
Vì buồng xe quá tối nên con ngươi của người đàn ông càng sâu thẳm, giống như bầu trời đêm vậy.
Bầu không khí quá yên tĩnh, Vu Tri Nhạc bị anh nhìn chăm chú tới mức không được tự nhiên. Vừa gỡ được một tay của Cảnh Thắng ra, anh đã lấn tới hôn cô.
Một tay còn lại nâng mặt cô lên.
Cái hôn này bất ngờ khiến Vu Tri Nhạc không kịp đề phòng.
Đầu lưỡi anh tiến vào nhấm nháp mọi nơi trong khoang miệng cô, không ngừng trằn trọc đầu lưỡi và môi dưới của Vu Tri Nhạc.
Vu Tri Nhạc không thở được nên lùi về phía sau một chút, tách ra khỏi môi lưỡi cùng hơi thở nóng rực của người đàn ông.
“Cảnh Thắng.” Cô gọi tên anh.
“Để anh hôn đã.” Người đàn ông thở dốc, tay vòng qua eo người phụ nữ để kéo cô sát lại. Rõ ràng hai người đã gần nhau như vậy nhưng anh vẫn dùng sức đè ép, dường như muốn cô hòa vào cùng một thể với mình.
Anh lại lần tìm đôi môi ẩm ướt của cô: “Nhớ em muốn điên luôn rồi.”
Vu Tri Nhạc đẩy cằm Cảnh Thắng, tỉ mỉ nhìn anh: “Đây là mục đích hôm nay của anh?”
Cảnh Thắng bắt lấy tay cô, không cho cô chặn mình lại: “Hôn bạn gái mình sao lại thành mục đích, không nên hôn? Em không muốn hôn?”
Vu Tri Nhạc bật cười: “Anh thấy sao?”
“Em muốn.”
“Vì sao?”
“Nếu không sao em lại tới.” Anh nói với giọng chắc nịch, rất tự tin.
“Đúng nhỉ?” Vu Tri Nhạc nở nụ cười sâu hơn: “Sao em lại phải tới?”
Nụ cười của cô rất xinh đẹp, giống như hoa hồng tỏa hương trong đêm đen vậy, anh chỉ muốn được xích lại gần hơn để thưởng thức tư vị này.
Lần này, Vu Tri Nhạc đưa tay ôm cổ, tiếp nhận nụ hôn của anh. Bất mãn với việc chỉ có thể hôn môi, Cảnh Thắng chôn mặt vào cần cổ mảnh khảnh của cô, vừa cắn vừa mút, sau đó nghe tiếng cô thở dốc. Tay anh cũng trượt vào áo khoác đang rộng mở của Vu Tri Nhạc, nhẹ nhàng vuốt eo sau đó lần xuống hông và tới những nơi khác. Cách một lớp áo và quần bò, anh xoa qua nắn lại, mỗi lúc lại dịch chuyển xuống dưới một chút khiến toàn thân cô tê dại.
Hơi thở ngày một nặng nề, Cảnh Thắng kéo tay cô để lên đùi mình.
Vu Tri Nhạc để ý đến động tác của anh, nâng mắt hỏi: “Để đó làm gì?”
Cảnh Thắng hừ cười, thổi khí bên tai cô, âm thanh động tình của đàn ông luôn rất mê người: “Cách nó gần một chút.”
Vu Tri Nhạc dần hiểu ra, tay cố ý trượt vào nơi nào đó: “Nơi này?”
“Em con mẹ nó...” Cảnh Thắng không ứng phó kịp, chưa kịp ngăn động tác của cô, chỉ có thể cười hỏi: “Xúc cảm thế nào?”
Quỷ háo sắc, Vu Tri Nhạc thu tay lại thì bị anh kéo lấy, cầm trên lòng bàn tay mình: “Vừa thấy em đã có phản ứng.”
“Đến nỗi đó?”
“Không biết.” Anh liếm môi dưới của Vu Tri Nhạc, cách cô rất gần: “Trước mặt em, anh chính là xử nam.”
Vu Tri Nhạc cảm nhận được hơi thở thiêu đốt của anh: “Kĩ thuật hôn của anh không giống.”
“Lão nhị của anh giống!” Người đàn ông khẽ thở dài: “Kịch động như vậy thật mất mặt.”
“Thôi đi.” Vu Tri Nhạc nói khẽ, vỗ khuôn mặt nhỏ của anh: “Đừng tìm cái cớ thoát tục cho việc háo sắc của mình.”
Cảnh Thắng nhíu mày: “Cũng phải làm gì đáng giá với sự háo sắc của anh chứ?”
Vu Tri Nhạc nhìn về bốn phía không khí mập mờ: “Anh muốn làm ở đây?”
“...”
“Không xem phim?”
“Đi xem một chút! Sao có thể không xem.” Cảnh Thắng hít sâu một hơi, ngồi dậy rồi nói: “Nói được làm được, tuyệt không thay đổi.”
___
Ra khỏi hầm để xe, gió lạnh trên quảng trường thổi tới, lớp mồ hôi mỏng vì hai cơ thể dây dưa cũng dần biến mất không còn dấu vết.
Cảnh Thắng nắm tay Vu Tri Nhạc cùng đi.
Đài phun nước kia đã đổi sang đèn màu tím mê hoặc, giống như lớp sa mỏng sáng lấp lánh của yêu tinh.
Đang đi bỗng Vu Tri Nhạc dừng chân.
Cô thấy một ông lão nghèo khó khom lưng nhặt một bó hoa hồng héo ở thùng rác công cộng. Cảnh Thắng không hiểu, cũng cau mày nhìn sang.
Sau đó ông lão kia run rẩy đi về phía xe ba gác, đưa bó hoa cho bà lão gầy nhom, đầu bù tóc rồi ngồi trên đó. Bà lão toét miệng cười, nói liên miên điều gì đó với ông ấy. Ánh sáng từ đài phun nước vừa vặn ánh lên mặt bà lão. Lúc này ánh đèn có công dụng như thuốc màu, khơi gợi lại bóng hình thanh xuân trên gương mặt khắc khổ của bà. Ông lão cũng cười theo, đôi mắt ông vùi lấp dưới những nếp nhăn hằn sâu.
Người đi đến đi lui trên đường ai cũng chú ý tới cảnh tượng này. Vu Tri Nhạc mím môi, muốn cười nhưng không cười ra được, cuối cùng cô chỉ thu hồi tầm mắt.
“Sao vậy?” Cảnh Thắng hỏi.
Lông mi cô run khẽ, nhưng không nói gì.
Trên đời này có quá nhiều người khổ sở hơn cô, bọn họ sống tại nơi đáy vực tăm tối nhất nhưng vẫn tìm được những chú đom đóm lãng mạn của riêng mình.
Cô đâu có lý do gì để không quý trọng thực tại?
Vu Tri Nhạc không tự chủ mà siết chặt tay Cảnh Thắng. Mà Cảnh Thắng không rõ tại sao đột nhiên cô lại như vậy, cũng siết tay giống cô.
Cuối cùng... lại biến thành siết tay lẫn nhau, nếu không muốn nói là phân thắng bại.
Cuối cùng, Cảnh Thắng thất bại, anh bất bình thay cho mình: “Móng tay em phạm quy.”
Tuy là vậy, tiếp theo anh vẫn nắm tay Vu Tri Nhạc không buông một khắc. Như thể nếu không nắm lấy, cô sẽ bị màn đêm cuốn đi rồi xuyên không tới nơi nào đó.
Bộ phim diễn ra trong 2 tiếng, bi thương nhưng không kém phần thú vị. Lúc kết thúc, dòng người đổ ra ngoài, mọi người vẫn hào hứng bàn luận về nội dung phim.
Lúc đi ra ngoài, Vu Tri Nhạc thấy một cậu thanh niên nho nhã ôm bó hoa hồng đỏ tươi đứng bên ngoài. Bó hoa đầy ắp, mỗi bông hoa đều mơn mởn, ướt đẫm sương đêm, bọc bên ngoài là giấy gói màu đen, trông rất giống mỹ nhân hoa chìm trong màn mây.
Cậu thanh niên đứng đó nhìn xung quanh như đang đợi người.
Những người đi đường cũng quay đầu lại nhìn, đáy mắt các cô gái đều lóe lên tia hâm mộ.
Hôm nay là “ngày hoa hồng đỏ” sao? Lúc đi ngang qua, Vu Tri Nhạc đã nghĩ như vậy.
Một phút sau, Cảnh Thắng đột nhiên kéo lấy tay cô, không cho đi.
“Cảnh tiên sinh?” Người thanh niên hỏi.
Cảnh Thắng gật đầu: “Là tôi.”
“Hoa của anh đây.” Người thanh niên lễ phép.
“Không phải của tôi, là của cô ấy.” Cảnh Thắng cười, dường như rất hài lòng với quyết định trước khi vào xem phim của mình.
Vu Tri Nhạc vẫn đang chú ý đến bên ngoài, bó hoa này khiến cô giật mình: “Cô à, hoa của cô.”
Cảnh Thắng thấy cô không có phản ứng liền thúc giục: “Cầm đi, hoa của em kìa.”
Vu Tri Nhạc nhận lấy, được rồi, bây giờ cô đã thành tâm điểm khiến tất cả mọi người quay đầu vây xem.
Cô không hiểu lắm: “Sao lại tặng hoa cho em?”
“Em muốn nhận lúc nào?”
“Vậy em nhìn chằm chằm ông bà lão kia làm gì? Xem trò vui?”
“...”
“Không tự nhiên gì chứ, được tặng thì nhận đi.”
“...”
“Rất vui vẻ đúng không? Chắc chắn em đang mở cờ trong bụng.” Cảnh Thắng đắc ý nhún vai.
“...”
Anh hơi nghiêng người, đem gò má áp vào mặt cô: “Giây phút này có phải đặc biệt muốn hôn anh bày tỏ khen ngợi không?”
“...” Đặc biệt muốn cầm bó hoa phóng đến khuôn mặt đắc ý của anh mới đúng.
...
Hết chương 40.
Lời của B.: Đang cố gắng ra chương đều mỗi ngày, cầu khen ngợi:3