Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 33: Chương 33: Không thể không ôm em




LY THỨ 33

Tác giả: Thất Bảo Tô

Biên tập: TBB

Đồ ăn trên tay còn nóng nên không thích hợp ôm lâu.

Vu Tri Nhạc tách người đàn ông đang vùi vào tóc mình ra, lùi lại một chút rồi nói: “Chúng ta ăn sáng đi, để lâu sẽ nguội.”

“Được.” Cảnh Thắng bây giờ vui tới mức có thể bay lên trời.

Vu Tri Nhạc đem túi để lên bàn, lấy từng chiếc hộp bên trong ra, bỏ dây chun rồi mở nắp, mùi hương lập tức xông lên, có bánh nướng, còn có bánh bao nhân gạch cua. Tiếp theo, cô lại lấy ra ngoài hai món đồ uống nóng.

Lấy ra thêm một đôi đũa trúc, cô để trước mặt Cảnh Thắng: “Ngồi đi.”

Cảnh Thắng ngoan ngoãn ngòi trên ghế, chẳng qua ánh mắt vẫn phát sáng lấp lánh nhìn cô, giống như loài vật nhỏ nào đó đang chờ ăn vậy.

Vu Tri Nhạc ngồi xuống giường, sau đó giơ cốc nước lên, chăm chú tìm kí hiệu trên đó: “Không biết anh có uống sữa đậu nành không, nhưng hình như anh thích uống sữa hơn nên mua sữa nóng.”

Cảnh Thắng nhìn người phụ nữ không chớp mắt, nụ cười cũng không suy giảm. Anh chưa từng nghĩ cô sẽ ghi nhớ sở thích của mình.

Thấy người của tiệm viết “milk” trên cốc, Vu Tri Nhạc đưa cốc đó cho Cảnh Thắng: “Cốc này đi.”

Cảnh Thắng cười rồi nhận lấy, hỏi: “Uống ngon thật sao?” Lòng bàn tay cũng ấm áp, chóp mũi ngửi được hương sữa béo ngậy.

Vu Tri Nhạc nhìn cốc sữa đậu nành kia của mình, nâng mi: “Không biết, em mới uống sữa đậu nành của tiệm đó.”

Nghe vậy, Cảnh Thắng để cốc sữa trong tay xuống bàn, đẩy về rồi nghiêm túc: “Uống không ngon thì làm thế nào? Yêu cầu của anh với sữa cao lắm.”

Đã mua cho anh đồ uống không tệ, còn chà đạp lên lòng tốt của người ta, Vu Tri Nhạc liếc anh: “Vậy thì đừng uống.”

Cảnh Thắng cong cong hai mắt: “Em giúp anh uống thử trước đi.”

Cũng đâu phải có độc, Vu Tri Nhạc không thể làm gì khác ngoài liếc anh một cái, sau đó bưng cốc lên nhấp ngụm nhỏ, miệng lưỡi cảm nhận một chút...

Sau đó cô đưa ra kết luận: “Em không hay uống sữa, không thấy có gì khác biệt.”

“Không sao.” Cảnh Thắng đột nhiên hớn hở, nhanh chóng lấy lại cốc sữa trong tay cô, trông lại như tùy ý nói: “Sữa bạn gái anh uống qua, giờ là cốc sữa ngon nhất thế giới.”

Vu Tri Nhạc sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi cười.

Tước giờ anh chưa từng thấy cô cười tươi, thì ra viên ngọc chìm đáy biển Đông rồi một ngày cũng thấy mặt trời.

“Uống ngon thật mà, suýt chút nữa anh một hơi uống hết này.” Anh ngửa cổ uống hết nửa cốc. Lúc quay lại nhìn cô lần nữa, cốc sữa đã vơi đi nhiều, trên môi vẫn còn vương lại ít sữa.

Vu Tri Nhạc nghiêng mặt, khóe mắt cụp xuống nhưng không giấu được vui vẻ. Cô tìm khăn giấy trong túi, đưa tay tới.

Cảnh Thắng: “Làm gì vậy?”

Vu Tri Nhạc: “Miệng.”

“À.” Cảnh Thắng bừng tỉnh, nghiêng người ra phía trước.

Lần này đến Vu Tri Nhạc hỏi: “Anh làm gì đó?”

Cảnh Thắng chớp mắt: “Không phải em định lau miệng cho anh à?”

Vu Tri Nhạc chê: “Anh là trẻ con sao, tự lau đi.”

Người đàn ông ngồi thẳng dậy, để cốc lên bàn, sau đó giữ tay Vu Tri Nhạc đang cầm khăn giấy kéo tới lau trái một chút, phải một chút, thế là đã sạch sẽ rồi.

Vu Tri Nhạc muốn tay lại, vờ trách: “Ý em là anh tự lau.”

Cảnh Thắng vẫn còn nắm tay kia của cô, nắm thật chặt không buông, giả ngốc: “Anh tự lau mà.”

Nói xong anh còn chớp mắt, miệng cười tủm tỉm, ánh mắt không rời khỏi cô một giây, đường lông mày cũng hết sức mê người.

...

“Mẹ nó, bánh này ăn cũng ngon quá đi.”

“...”

“Bạn gái anh mua giỏi quá.”

“...”

“Vu Tri Nhạc, chúng ta thi ăn đi. Ở đây có hai cái bánh nướng, mỗi người một cái. Sau khi ăn xong, ai bị rơi nhiều vụn hơn, người đó phải gửi 52 đồng tiền lì xì qua WeChat cho đối phương.”

“Anh bị rảnh sao?”

“Không phải, hoạt động năm mới mà.”

“Lần đầu em thấy hoạt động năm mới nào ngu ngốc như vậy.”

“Sao lại ngốc? Rất ý nghĩa mà, ý nói chúng ta phải quý trọng đồ ăn, tiện thể còn xúc tiến tình cảm hai bên.”

“Ăn ngon thật!”

“... Được rồi, không sao cả, yes sir, à không, yes darling. Phải rồi, my darling (bảo bối của anh)” Người đàn ông vừa nói mặt cũng vừa vặn hướng về phía cửa sổ.

Trong chốc lát, Vu Tri Nhạc cho rằng anh chính là ánh mặt trời rực rỡ kia.

...

___

Hơn 10 giờ, Vu Tri Nhạc trả phòng trước hạn, Cảnh Thắng đi bên cạnh cô không rời nửa bước.

Cô gái lễ tân hôm qua vẫn chưa rời đi, cô ấy đẩy ẩn ý đánh giá một đôi trước mặt, đoán rằng người phụ nữ này giận dỗi với bạn trai hay là chồng (?) nên một thân một mình chạy ra ngoài đêm 30 Tết.

May mà tới sáng mùng 1 Tết, bọn họ đã làm lành rồi.

Tình yêu ấm áp khiến người ta trở về bên nhau. Trong quá trình trả phòng, cô gái lễ tân hỏi: “Dỗ được cô ấy chưa?”

“Hả?” Cảnh Thắng không hiểu ý.

Cô ấy cong môi cười: “Bạn gái anh ấy.”

“À...” Cảnh Thắng đặt tay lên vai Vu Tri Nhạc, sau đó hơi ôm vào, đáp lại cô gái lễ tân: “Đúng vậy, bạn gái tôi đấy. Có phải rất xinh đẹp không?”

Cô gái lễ tân gật đầu đồng ý: “Phải, rất xinh đẹp.”

Cảnh Thắng đứng thẳng, ăn không nói có: “Chúng tôi rất xứng đôi nhỉ?”

“Phải!” Cô gái lúc này gật đầu như gà mổ thóc: “Sau này con hai người nhất định sẽ rất xinh xắn.”

Mới nghe anh cười híp mắt, sau đó lấy tay xua xua: “Đừng, trẻ con phiền lắm. Tôi chỉ muốn sống cùng cô ấy, chỉ có hai người thôi. Ngày nào cũng muốn thấy cô ấy.”

Lời tỏ tình nghe rất êm tai, nhưng phản ứng của anh khác với những người bình thường, khiến cô gái lễ tân hơi kinh ngạc.

Ngoài cô gái lễ tân đó còn có Vu Tri Nhạc đang im lặng đứng bên cạnh anh. Cô quay đầu sang nhìn Cảnh Thắng, anh thể hiện không quá phô trương, rất bình thản, tự nhiên.

___

Ra tới bên ngoài, Vu Tri Nhạc muốn đi lấy xe nhưng Cảnh Thắng không đồng ý, để cô lái xe mình, còn nói lý rằng không muốn cách ra cô chút nào.

Bước ra ngoài cửa, Vu Tri Nhạc đút tay vào túi theo thói quen. Đó chỉ là thói quen mà thôi, cũng là tư thế phòng bị rất tự nhiên.

Cảnh Thắng đi bên cạnh chú ý đến điều này, anh cũng cuộn tay mình cho vào túi, dùng cùi chỏ huých nhẹ cô một cái.

Vu Tri Nhạc nhìn anh đầy nghi ngờ.

Cảnh Thắng cau mày, ho nhẹ một tiếng, lấy một tay ra: “Nắm tay chứ?”

“Sao lại nắm tay?”

“Nghi thức mà, từ hôm nay anh chính thức là bạn trai em.” Anh nói rất nhanh, miệng theo cũng đó tỏa ra khói trắng.

Vu Tri Nhạc thấy tay anh đang giơ ra, rút tay mình khỏi túi, nắm lấy tay anh. Cảnh Thắng cũng không thoát ra, chỉ đổi động tác tay, dùng năm ngón tay mình xen vào giữa các ngón tay cô, trong nháy mắt đã biến thành tình nồng ý đượm, mười ngón tay đan chặt.

“Được rồi.” anh hạ tay hai người xuống, rõ ràng mặt đã nóng lên nhưng vẫn ngây thơ muốn chết mà mượn cớ: “Tay anh có keo 502, khuyên em không nên bỏ ra.”

Vu Tri Nhạc ha một tiếng, tựa như không để tâm tới sự ranh mãnh của anh, lại càng như bằng lòng.

Lúc xe đi trên đường, cả hai người đều nhận được mấy cuộc điện thoại.

Vu Tri Nhạc bên này là người nhà gọi, cô đã tắt máy một đêm khiến mẹ Vu lo lắng. Cô giải thích ngắn gọn đôi câu, đầu bên kia nghe giọng con gái như bình thường mới yên lòng, chỉ nói mau về nhà đi.

Còn Cảnh Thắng thì nhận được điện thoại mời ăn uống, đánh bài, chúc Tết từ bạn bè, mấy gã công tử này chỉ thích tụ tập mà ăn chơi trác táng.

Trong số đó có Lâm Nhạc, anh ta nhiệt tình nói gần đây có cách chơi mới, còn nói ai ai cũng mang mấy cô gái xinh đẹp tới, tất cả đều mặt hoa da phấn.

Cảnh Thắng lúc này lại cự tuyệt: “Tôi là người có gia đình.”

Lâm Nhạc: “Nói đùa gì vậy? Tôi còn chưa nói mình có gia đình thì thôi.”

“Tôi có gia đình thật mà.” Cảnh Thắng nhìn chằm chằm nhìn người phụ nữ đang lái xe, môi cong lên, thỏa mãn: “Tôi có bạn gái rồi.”

Lâm Nhạc: “... Ai? Sao tôi không đánh hơi được chút đầu mối nào?”

“Cậu biết đấy.”

“Người phụ nữ lái xe thuê kia?”

“Đúng vậy.”

“Thật sao? Cậu nói thật?”

“Cảnh Thắng tôi còn phải nói dối sao?”

“Vậy đưa cô ấy tới cùng, nhiều thêm một người cũng chơi được.”

“Không đưa.”

Lâm Nhạc: “Không hiểu nổi cậu.”

Cảnh Thắng: “Tôi kim ốc tàng kiều, không cho các cậu nhìn thấy.”

Lâm Nhạc: “Tàng cái đầu cậu. Một câu thôi, có tới hay không?”

Cảnh Thắng: “Không tới, tôi đang thế giới hai người.”

Lâm Nhạc tức giận cúp điện thoại.

Liên tiếp từ chối mấy lời mời, Cảnh Thắng mới để điện thoại xuống, gọi: “Vu Tri Nhạc.”

Vu Tri Nhạc hé mắt: “Sao vậy?”

“Tới quảng trường Gia Thịnh đi.” Từ sáng anh đã định cùng cô đến đó rồi.

“Được.”

Có điều Vu Tri Nhạc trong lòng mơ hồ thấy bất an, cho là người này đưa cô đi tiêu tiền như nước. Lúc trong đầu cô còn đang dựng lên một màn kịch cẩu huyết, Cảnh Thắng đã dẫn cô đi thẳng lên tầng 4...

Tầng 4...

Là khu vui chơi.

Khu vui chơi Gia Thịnh là nơi náo nhiệt nhất thành phố Ninh, cũng tương tự như quảng trường Nhân Dân, kích thước nơi này rộng đến không ngờ. Trò chơi các loại lớn nhỏ đều có ở nơi đây, chỉ sợ tới mà không có sức chơi hết.

Mùng 1 đầu năm, khu vui chơi đã rất nhộn nhịp.

“Anh đã sớm muốn mang người phụ nữ anh thích tới đây.” Lúc đứng xếp hàng, Cảnh Thắng vung tay mua tấm thẻ 1000, đi bộ cũng hưng vấn vung vẩy: “Đây là nơi giải khuây của anh.”

Vu Tri Nhạc liếc xéo anh, là tự anh muốn tới chơi mới đúng.

Cảnh Thắng dừng chân, nhìn về lũ nhóc xếp hàng dài, rộng rãi đưa tấm thẻ cho Vu Tri Nhạc: “Đi đi, chơi một trận cho đã.”

Vu Tri Nhạc giễu cợt, nhưng vẫn nhận lấy: “Em từng chơi rồi.”

“Từng tới đây chơi rồi sao?”

“Ừ.”

“Chơi một lần hết 1000 đồng?”

“Cái này thì không.”

“Vậy giờ đi đi, tùy tiện chơi.”

Gần như chỗ nào cũng đông người, hai người đi khắp nơi tìm máy trò chơi không có người, cuối cùng tìm được một máy gắp thú.

Hai người bọn họ đều không phải lũ nhóc hay chơi mấy trò này, dĩ nhiên là thất bại nhiều hơn. Vu Tri Nhạc chơi rất cẩn thận, cả người như đi trên lớp băng mỏng, nơm nớp lo lắng.

Chuyên chú với mấy trò chơi có thể giúp người ta quên đi nhiều phiền não. Chiến thắng sẽ vui mừng, thua cuộc cũng sẽ không tiếc nuối.

Giờ phút này, cô cũng dần quên đi nhưng sai sót cũng với thất bại, không quá lo lắng về mai sau, cũng không cần nghĩ tới việc gì khác.

Mỗi lần cô điều chỉnh cần gắp thú, Cảnh Thắng cũng vô cùng nghiêm túc nhìn qua tủ kính, nhìn tới nhìn lui, cúi người rồi lại thẳng người, giúp cô xem hạ cần gắp thú xuống chỗ này đã chính xác chưa.

Hai người đứng đó mãi, nhưng không biết bao nhiêu lần tại lúc hạ cần gắp xuống thì đều thất bại. Vu Tri Nhạc không chơi nữa, đứng thẳng người duỗi hai vai, đánh giá: “Cần gắp có vấn đề, không có lực nên không gắp được gấu bông.”

Cảnh Thắng cúi người, nghiên cứu cần gắp kia một lúc, sau đó phủ nhận đánh giá của cô: “Không có vấn đề.”

Vu Tri Nhạc xoay người: “Có vấn đề, nếu không phải cần gắp có vấn đề thì là tổng thể trò này có vấn đề.”

Cảnh Thắng cứng đầu cãi lại: “Anh nói không có vấn đề chính là không có vấn đề.”

Vu Tri Nhạc cười: “Vậy anh chơi đi?”

Cảnh Thắng gật đầu: “Được, bây giờ anh chơi. Nếu gắp lên được thì sao?”

“Gắp lên trước rồi lại nói.”

“Thế này đi.” Cảnh Thắng đưa ra điều kiện: “Nếu gắp được, em ôm anh một cái.”

Vu Tri Nhạc: “...”

Hai nữ sinh trung học đang đợi máy ở phía sau nhìn bọn họ cười trộm. Không muốn để hai cô nhóc phải chờ, Vu Tri Nhạc đồng ý đánh cuộc với anh.

Dứt khoát quẹt thẻ, Cảnh Thắng đứng yên lặng trước cửa thủy tinh, cầm cán tay trò chơi, mi tâm nhíu lại.

Cảnh Thắng không dùng thủ thuật hay kĩ xảo gì, anh chậm rãi điều khiển cần gắp thú di chuyển về phía mục tiêu của mình. Đến điểm chính xác, anh quay ra nhìn Vu Tri Nhạc, một bên khóe miệng cong lên, trông như có tính toán từ trước.

Không chần chừ, Cảnh Thắng nhấn nút trên máy trò chơi. Thật ra, trong lòng anh cũng hơi khẩn trương, không dám nhìn tình hình trong lồng thủy tinh. Có điều, trong lòng vẫn mang khí thế không chịu thua.

Chốc lát sau, hai nữ sinh đứng xem đồng thanh hô lên... Gắp được rồi!

Cảnh Thắng quay đầu, một con gấu bông đã rơi vào ô, trượt ra bên ngoài. Anh cầm con gấu bông kia lên, chống tay lên bàn điều khiển, giơ gấu bông lên trước mặt Vu Tri Nhạc, mỉm cười xấu xa: “Thế nào?”

Hai nữ sinh phía sau cũng che miệng cười, bị người đàn ông đẹp trai xa lạ này gây ấn tượng.

Nói là làm, Vu Tri Nhạc nhìn thẳng vào mắt anh, gật đầu: “Được rồi.”

Cảnh Thắng đứng sang bên cạnh cô: “Ôm?”

Vu Tri Nhạc nhìn về nơi khác, cảnh cáo trước: “Ôm một chút thôi.”

“Được.” Cảnh Thắng đáp ứng sảng khoái, cười híp mắt.

Vu Tri Nhạc mở biên độ tay rất nhỏ, đưa tay qua loa ôm anh một chút.

Lúc cô định buông tay, người đàn ông đã nhanh tay giữ lấy cô, khiến hai người sát lại gần nhau.

“Anh đã bảo không có vấn đề mà.” Anh hành động bất ngờ khiến người khác không kịp đề phòng. Trong lòng Vu Tri Nhạc như có tiếng nổ ầm ầm.

Cảnh Thắng lại càng không che giấu, giọng cười lộ vẻ đắc ý: “Cần gắp thú không thể không gắp được gấu bông, anh không thể không ôm em.”

Hết chương 33.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.